Mặc dù Doãn Bình Chương không quá tán thành chuyện Chung Ân yêu sớm nhưng lúc Chung Ân nhận xét bạn trai có nói, "Dính người, phiền", cuối cùng còn thêm, "Nhưng cũng dễ thương."
Doãn Bình Chương cảm thấy mình không thể nói thêm gì nữa.
Chung Ân như trưởng thành từ cái đêm trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, kể từ đó cậu không còn được hưởng bất kỳ tình cảm gia đình nào nữa, ngay cả những người bạn cấp hai hay đến chơi cũng dần trở nên xa lạ, kể cả những người khác bao gồm cả Doãn Bình Chương. Cho nên nếu như thật sự có người thích em ấy, không hiểu sao Doãn Bình Chương vừa thấy mất mát lại vừa thấy vui mừng.
Mãi đến nửa năm sau anh gặp bé bạn trai của Chung Ân.
Cuộc gọi được Chung Ân gọi bằng điện thoại của Hoàng Ngọc.
Sau khi bắt máy Chung Ân chỉ gọi một tiếng "Anh trai", im lặng thật lâu rồi nói "thôi".
Doãn Bình Chương gọi lại, sau đó mới biết chuyện từ chỗ Hoàng Ngọc.
Chuyện hai người yêu sớm bị gia đình bạn trai phát hiện rồi quậy lên tới tận trường, một hai phải hẹn phụ huynh lên nói chuyện. Nhưng Ân Tú Mai đã đuổi Chung Ân ra khỏi nhà từ lâu vì cậu come out, thậm chí còn cắt tiền ăn trong học kỳ hai năm 12, khi nhận điện thoại của Hoàng Ngọc cũng chỉ vừa hét vừa chửi rồi sau đó không nhận điện thoại cũng không tìm được người.
Phụ huynh của đối phương không tha, lại còn có mối quan hệ với lãnh đạo bộ giáo dục nên quậy tới mức cả khối lớp của Hoàng Ngọc không được yên, cuối cùng mới nhớ tới còn có Doãn Bình Chương, anh cũng không ngờ Chung Ân lại đồng ý gọi điện thoại, chỉ là khi điện thoại kết nối lại hối hận.
Doãn Bình Chương nói ngay, "Em được nghỉ rồi, tối sẽ về đến Kinh Châu, mai đến trường. Làm phiền cô nói với Chung Ân một tiếng để em ấy đừng bỏ học."
Bạn trai của Chung Ân là học sinh năng khiếu mỹ thuật, vẻ ngoài xinh đẹp, ngoan ngoãn đứng sau lưng người cha cao lớn và người mẹ ăn mặc sang trọng.
Cặp cha mẹ này thấy "phụ huynh" của Chung Ân đến chỉ là một sinh viên đang đi học thì vẻ mặt lại càng xấu hơn, thành ra nói năng cũng chẳng lễ độ, mở miệng là mắng Chung Ân có người nuôi không có người dạy đồng tính gớm ghiếc lại còn dạy xấu con mình ngây thơ, mắng chửi đến mức giáo viên chủ nhiệm hay chủ nhiệm khối ngăn cản mấy lần cũng không được.
Doãn Bình Chương nhìn Chung Ân, vẻ mặt chàng trai không có biểu cảm gì, thản nhiên đứng bên cạnh Hoàng Ngọc nghe họ chửi.
"Hai vị phụ huynh, hai người nhất quyết muốn gặp phụ huynh là để giải quyết vấn đề chứ không phải làm quá thêm vấn đề à?" Sắc mặt Doãn Bình Chương lạnh xuống, bước lên trước một bước, "Bất kể là đồng tính hay dị tính thì lỗi bây giờ hai đứa trẻ phạm phải chỉ là lỗi yêu sớm thông thường, xử phạt theo quy định của trường học là được rồi."
"Sao lại thành lỗi thông thường?" Người đàn ông lớn tiếng, "Em cậu không học không hành còn dạy hư con trai nhà tôi, thằng bé ngây thơ bị dụ bị quấy rối tình dục thì sai cái gì?"
Doãn Bình Chương quay lại nhìn Chung Ân, ánh mắt của Chung Ân rơi vào cậu trai gầy gò đối diện, nở nụ cười chế giễu.
"Chú nói em tôi lừa thằng bé kia, chứng cứ đâu?"
"Cần gì chứng cứ? Chính miệng em cậu thừa nhận bọn chúng đang yêu nhau."
"Cái tôi muốn là bằng chứng em trai tôi lừa cậu kia," Doãn Bình Chương nói, "Vòng bạn bè, lịch sử trò chuyện, ảnh hay video hoặc lời khai của bên thứ ba đều được, chỉ cần nó chứng minh được Chung Ân quấy rối hay làm gì với cậu ta cũng được."
"Con..."
"Con nói gì mà nói!" Người phụ nữ đẩy cậu trai đang muốn nói chuyện, cướp lời, "Con trai tôi thấy nó ghê tởm nên xóa hết tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ta rồi."
"Vậy thì điện thoại của em tôi sẽ có, chúng ta có thể lấy ra xem," Doãn Bình Chương quay sang Hoàng Ngọc, "Cô Hoàng, điện thoại của học sinh chắc là mỗi tuần sẽ nộp lên chỗ cô, đến cuối tuần mới lấy lại được đúng không?"
Hoàng Ngọc lấy điện thoại của Chung Ân ra, Doãn Bình Chương nhìn Chung Ân, thấy cậu gật đầu mới đưa cho chủ nhiệm khối, "Thầy có thể xem vòng bạn bè và lịch sử trò chuyện."
Anh không tin Chung Ân lại có thể là người chủ động theo đuổi hay ngõ lời với người ta.
Chủ nhiệm khối nhanh chóng xem lịch sử của hai người, được Chung Ân đồng ý rồi mới mở album và video, cuối cùng đưa lại điện thoại cho Chung Ân rồi nhìn về phía hai vợ chồng kia, "Hai người cần xem lại không? Hay còn cẩn hỏi lại bạn học cùng lớp của cả hai để rõ nữa không?"
Doãn Bình Chương thở phào nhẹ nhõm, anh đã đoán đúng.
Cuối cùng sự việc cũng kết thúc với cả hai bị kiểm điểm phê bình. Cặp cha mẹ kia không muốn con mình bị ghi tội trước khi thi tốt nghiệp, Doãn Bình Chương cũng biết nếu việc này làm đến cùng thì cả hai đều không thoát nên cũng không dây dưa nhiều, để cho chủ nhiệm khối phê bình bọn họ là được.
Còn một tiết nữa mới đến giờ tan học buổi trưa nhưng Doãn Bình Chương đoán Chung Ân cũng không có tâm trạng lên lớp nên dứt khoát xin Hoàng Ngọc cho nghỉ, chờ Chung Ân ra khỏi phòng giáo dục liền kéo cậu ra ngoài sân trường.
"... Đi đâu đấy?"
"Công viên vui chơi."
Chung Ân im lặng một lúc, "Em không buồn."
"Anh muốn chơi được chưa."
Chung Ân kéo anh lại, nhìn vào mắt anh, "Anh trai, em muốn đi học."
Doãn Bình Chương cũng nhìn cậu chăm chú hồi lâu, bây giờ chàng trai đã cao hơn anh nửa cái đầu, tuy gầy hơn nửa năm trước nhưng cũng đã trưởng thành rồi.
Doãn Bình Chương thở dài, "Vậy đi ăn với anh một bữa được không."
Chung Ân gật đầu, đi theo đến tiệm lẩu rồi lại nói với Doãn Bình Chương mình đi đây một lát, lúc quay về lại đưa cho anh một cái túi, "Quà sinh nhật."
Doãn Bình Chương cảm ơn, nhìn thoáng qua miệng túi, là khăn quàng cổ, "Giờ đã mua rồi hả?"
Chung Ân hơi xấu hổ gật đầu, đợi Doãn Bình Chương lấy ra quàng quanh cổ mới giải thích, "Bây giờ em ở nội trú, bình thường không ra khỏi trường."
"Sao lại nội trú?" Doãn Bình Chương hỏi xong mới nhớ tới chuyện Hoàng Ngọc nói Chung Ân come out bị đuổi ra khỏi nhà còn cắt tiền ăn, chắc là Hoàng Ngọc trông không đành lòng nên giúp cậu xin ở ký túc xá, anh nói nhanh, "Em còn tiền để xài không?"
"Cô Hoàng đã sắp xếp hết mọi thứ cho em rồi, trường cũng có rất nhiều việc vừa học vừa làm." Chung Ân dừng lại, "Kỳ nghỉ đông sắp đến, em cũng có thể làm bán thời gian, thế là đủ rồi."
"Em —"
"Em đã lớn rồi." Chung Ân ngắt lời anh, "Em sẽ không dùng tiền của anh."
Doãn Bình Chương cũng biết tính tình Chung Ân cố chấp gần chết, cũng không muốn tranh cãi với cậu nữa, anh định đến lúc đó nhờ Hoàng Ngọc bỏ thêm tiền vào thẻ ăn cho cậu là được.
Cả kỳ nghỉ đông Doãn Bình Chương không thấy bóng dáng Chung Ân đâu, theo lời cậu nói thì hoặc là làm bán thời gian hoặc là tự học trong thư viện. Ngoại trừ đến đêm giao thừa anh nhất quyết kéo Chung Ân đến nhà mình ăn cơm tất niên, rồi cha mẹ anh cho cậu hai bao lì xì to, anh còn vì để Chung Ân nhận lấy không thấy gánh nặng mà cũng mặt dày nhận một bao của cha mẹ.
May mắn sự quyết tâm của Chung Ân có tác dụng, sau kỳ nghỉ đông, Chung Ân từ hạng hơn 800 trở lại vị trí thứ 600.
Nhưng dù sao Chung Ân cũng chỉ là con người không phải là thần.
Kỳ thi thử cuối cùng đã kết thúc, thành tích của cậu dừng ở vị trí trên dưới 300. Dựa theo điểm số bao năm nay của trường thì vào tuyến một là ổn nhưng đừng nghĩ đến trường tốt.
Đối với người khác, đây đã là một kỳ tích nhưng với Chung Ân, cậu vẫn chưa hài lòng.
Doãn Bình Chương muốn về ôn thi cùng cậu nhưng lại bị Chung Ân từ chối, chàng trai ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, "Lần này em chỉ tính thi thử thôi, sang năm định học lại thi lại."
Doãn Bình Chương: "..."
Doãn Bình Chương vừa thấy bất đắc dĩ rồi lại cảm thấy đây mới là Chung Ân, là đứa trẻ từng thông minh kiêu ngạo, ít nhất phải ưu tú hơn Doãn Bình Chương.