• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hùng Âm nói mình bị gen ảnh hưởng, nhưng hôm sau vẫn tự mình mang gà rán qua cho Tinh. Mang xong liền vội vã về nhà. Nhưng tối hôm đó, cậu nghe được cha Tinh nói Hùng Âm trên đường về bắt được tội phạm ăn trộm chỗ khu bọn họ. Giờ này còn ở đồn cảnh sát làm chứng. Giờ cần ông qua đó làm chút chuyện.

"Anh ta gọi cho cha anh ta là được. Gọi cho cha làm gì?" Tinh nghi hoặc hỏi.

"Chuyện gia đình nhà nước, mày thì biết cái gì." Nói rồi dựng cổ áo đi ra gara xe.

Nghê Lan thấy con trai hừ một tiếng, ngoảnh đầu tiếp tục nhìn tivi thì phì cười. Cha Tinh biết nói như thế con trai sẽ dỗi không thèm hỏi nữa, thấy y như rằng thì đắc chí rời đi.

Đồn cảnh sát cách chỗ bọn họ không xa, chỉ cần đi xe mười phút. Hùng Âm đang ngồi xem camera công cộng với các công an. Thấy cha Tinh tới thì tiến lên kéo ghế cho ông. "Cha ngồi một lát, con sắp xong rồi."

Mà cách chỗ bọn họ không xa là mấy cái song sắt của buồng tạm giam. Một người ăn mặc đồ đen, tóc tai loà xoà, lởm chởm trên mái ngồi sau song sắt. Chưa kể mùi lạ khiến người ta phải nhăn mũi. Nếu như Tinh ở đây có lẽ sẽ tức giận mà kêu lên. Vì cậu nhận ra được, đây chính là kẻ khiến cậu phải chịu món nợ mấy trăm triệu kia. Cũng là kẻ bị cậu đánh đấm khoảng một tháng trước.

"Thật sự là hắn ta sao?" Cha Tinh nghi ngờ hỏi.

Hùng Âm cũng là vô tình gặp hắn ta phá cửa kính của một nhà thôi, lúc nhìn thấy mặt thì ngờ ngợ. Phải chờ hình ảnh từ camera công cộng mới xác định được. Đó cũng là lý do tại sao đến giờ anh mới gọi cho cha Tinh.



"Đúng rồi ạ." Hùng Âm cám ơn các chú công an đã hỗ trợ. "Khoảng một tháng trước con có nghe Tinh nói nên và thấy qua. Tấm hình này đối chiếu, đúng là người đó rồi."

Trên bức hình đã được chỉnh sửa để thấy rõ hơn, bức ảnh cùng người đàn ông sau song sắt giống bảy tám phần.

"Tiền thì cũng đã trả rồi." Cha Tinh lắc đầu. "Đòi hắn ta, đợi con chấy may ra có. Tống vào tù đi, cho xã hội sạch đẹp."

"Con định nhờ các anh đây lập hồ sơ thêm tội. Phiền cha làm chứng một chút. Phía bên mấy tên xã hội đen kia, con cũng sẽ có cách."

Cha Tinh cầm lấy giấy bút, bắt đầu viết. "Thế sao không gọi thằng Tinh cho nhanh? Để nó làm chứng, cũng khá hơn mà."

"Em ấy đang mang thai, đi lại không tiện cho lắm." Thật ra là Hùng Âm sợ Tinh kích động rồi khiến cho đứa nhỏ "kinh động".

Cha Tinh không đáp lại, không biết là đang nghĩ gì.

Có người làm chứng cùng tố giác, bên công an cũng đáp ứng sẽ tiến hành điều tra và khởi tố đưa người chịu sự trừng phạt của pháp luật. Hùng Âm cám ơn một tiếng, định tạm biệt cha chồng rồi về nhà thì cha Tinh gọi giật lại. "Ăn tối chưa?"

"Con chưa ạ." Hùng Âm đáp lại lễ phép.

"Vậy qua nhà đi. Vừa hay nhà cũng chưa ăn. Tối nay thì hai đứa ngủ chung cũng được."

Hùng Âm suy tính các thứ, cuối cùng đồng ý. Trong lòng đều là suy nghĩ, cha chồng muốn khảo nghiệm xem bọn họ là thật lòng hay chỉ diễn kịch trước mặt phụ huynh.



Lúc Hùng Âm tiến vào trong nhà, Tinh ngồi trên ghế sofa liền bật người dậy. Không phải là hào hứng gì cả, mà là tư thế nằm của cậu quá xấu, từng bị Hùng Âm chỉnh nên sợ bị cằn nhằn thôi.

Cơm mẹ Tinh nấu tất nhiên là ngon. Đều là các món gia đình quen thuộc. Cân nhắc trên bàn ăn có một thai phụ nên cũng tránh các món cá cùng mùi vị nặng. Tinh ăn xong bát thứ hai thì no, nhìn sang thố gà hầm thuốc bắc cần phải ăn thì ngán ngẩm.

"Con gà ác bé chút xíu à. Ăn nhoáng cái là hết." Mẹ Tinh động viên, đem con gà ác rút lấy hai cái đùi cho cậu ăn trước. "Ăn đi."

Tinh dù không muốn cũng phải ăn lấy một cái. Gà ác đúng là thơm và ngọt thịt. Nhưng với người đã ăn liên tục từ lúc mang thai đến giờ, cùng với hai bát cơm trong bụng thì thành ác mộng.

"Cho anh này." Nói rồi Tinh cầm cái đùi gà còn lại nhét vào bát Hùng Âm ở bên cạnh. Lại đem số còn lại đẩy lại cho mẹ Tinh, từ chối không ăn.

Hùng Âm nhìn cái đùi gà hầm trong bát chằm chằm, cũng đặt đũa xuống, một cắn là có thể ăn hết được cái đùi to bằng ba ngón tay của con gà ác. Cơn đói từ sáng đến giờ cũng chậm rãi hạ xuống.

Thời điểm đi ngủ mới khó khăn.

"Chăn của Tinh có hơi nhỏ. Hai đứa đắp chung chăn này này." Mẹ Tinh ôm chăn len nhung to sụ đi vào phòng. Bà còn không quên "tiện tay" ôm luôn chăn của Tinh. "Vậy nhé. Hai đứa ngủ ngon."

Tinh muốn hét lên phản kháng nhưng bị Hùng Âm bịt miệng, đợi cửa đóng lại mới thả ra.

"Sao anh bịt miệng tôi?" Tinh kêu lên.

"Cậu không thấy là mẹ cậu đang thử hai chúng ta sao?" Hùng Âm đứng dậy khỏi giường, giũ chăn ra rồi trải lên đệm. Chiếc chăn len nhung thật sự rất ấm áp và lớn. Hai người đắp không thành vấn đề. "Chỉ là ngủ một đêm thôi. Ngày mai chúng ta về bên kia, lúc đó mỗi người một phòng."

Tinh dù không muốn nhưng cũng chỉ đành chấp nhận. Chiếc gối ôm to chặn dọc giữa cả hai.

"Anh mà tiến qua đây, tôi đá anh rớt giường."

Chiếc giường vốn không lớn, mình Hùng Âm đã chiếm một nửa. Tinh chỉ có thể níu giữ cho bản thân chút địa bàn.

Người đàn ông nhìn trò ấu trĩ của thiếu niên, cũng không nói ngay mà gật đầu đồng ý. Anh còn cố ý đưa cho Tinh nhiều chăn hơn, cậu có thói quen quấn chăn quanh người.

Trong phòng không có máy điều hoà nên có hơi lạnh. Nếu không có chăn, Hùng Âm cũng sợ là không ngủ được. Phần vì lạ chỗ nên anh chỉ chập chờn giấc, chút động tĩnh gió thổi cửa sổ cũng khiến cho người đàn ông tỉnh giấc.

Cứ vậy đến nửa đêm vẫn chưa vào được giấc. Tinh đã tắt máy đi ngủ sớm. Từ lúc ở chung, cậu bị hạn chế tiếp xúc thiết bị điện tử. Điện thoại cũng không có gì vui để níu kéo thiếu niên.

Chiếc gối ôm dài nằm dọc giữa cả hai rất nhanh đã đẩy sát đến bắp tay Hùng Âm, Tinh cũng lăn đến gần anh. Chẳng mấy chốc, gối ôm đáng thương lăn lóc dưới chân giường, mà cánh tay của Hùng Âm nhiều thêm một người ôm lấy. Sợ đánh thức người dậy nên Hùng Âm lại càng không dám động. Kết quả cả đêm không ngủ.

Mà trong giấc mơ, Tinh mơ thấy mình đang ôm một con gấu rất to, lại còn ấm như lò sưởi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK