Tinh nhìn cổng nhà đóng cẩn thận, khoá tự động lách cách một tiếng báo hoàn thành, len lén nhìn sang Hùng Âm. “Ba mẹ anh thích cháu nội thật đấy.”
Hùng Âm ừ ngắn ngủn, sau đó nhìn thanh niên. Nhìn chằm chằm người ta như thế, là ai cũng sẽ không kìm được cảm giác quái lạ. Tinh cứng ngắc mà đi vào trong nhà.
Bữa tối của bọn họ có cháo hàu, còn có ba ba hấp bia mà mẹ Hùng mang qua. Mấy lon bia lạnh trong tủ cũng có dịp được sủng hạnh. Không tới một tiếng đã trống rỗng, lon nằm lon đứng trên mặt bàn ăn.
Chút cồn bên trong bia không có tác dụng lớn lao như rượu, Tinh chỉ là ngồi đờ người trên ghế, nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông cao lớn đang dọn dẹp chén dĩa.
Nói là dọn dẹp, cũng chỉ là gạt đồ thừa rồi xếp vào máy rửa bát. Bọn họ còn có một công việc khác quan trọng hơn, sao có thể để mấy cái rửa bát này cản trở được.
Lúc thấy Hùng Âm quay người lại, Tinh đột nhiên đứng phắt lên. “Tôi đi tắm trước.”
Nói rồi chạy một mạch như có ma sau lưng. Hùng Âm cũng hiểu cậu đang căng thẳng cùng thẹn thùng, không vội vàng lên nhà ngay.
Phòng ngủ của bọn họ vẫn như cũ đầy mấy món quen thuộc. Nhưng mà Tinh chắc chắn không biết trong phòng còn có nhiều món khác nữa.
Người đàn ông lôi từ trong đáy tủ ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong đều là đồ trợ hứng. Nói là đồ trợ hứng cũng không hẳn. Có dầu bôi trơn, còn có bao. Một lọ nhỏ giống như lọ tinh dầu yên tĩnh nằm một góc bé, nếu nhìn lướt qua sẽ chẳng ai để ý tới nó cả.
Hùng Âm cũng không muốn dùng tới thứ này tí nào. Nhưng mà xét theo độ bài xích của Tinh, chỉ sợ nửa đường bỏ chạy, lúc đó sẽ chỉ càng thêm lúng túng.
Hai ly rượu trắng, mỗi ly chỉ một giọt bé là đủ. Hùng Âm cầm lọ nhỏ, chần chừ mãi không dám xuống tay. Có cảm giác như thể bản thân đang phạm phải lỗi gì đó rất ghê gớm vậy.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhỏ vào một ly hai giọt, ly của bản thân thì không nhỏ. Anh sợ mình cũng kìm không được, sẽ làm Tinh bị thương.
Tinh chuẩn bị tâm lý trong nhà tắm xong, lúc ra thấy Hùng Âm đang ngồi trên giường chờ mình, lúng túng mà nói. “Tôi tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
Người đàn ông như một con gấu chuyển mình, cơ bắp khẽ chuyển liền đứng lên, trên tay còn có hai ly rượu trắng. “Uống đi cho ấm người.”
Tinh nhìn ly rượu của bản thân, cầm lấy uống cạn rất nhanh. Còn có tâm tình khen rượu ngon.
Hùng Âm nhìn chiếc ly cạn đáy, yết hầu lên xuống một cái, rồi ậm ừ cầm đồ vào nhà tắm. Anh tắm không lâu, chỉ khoảng mười lăm phút gì đó. Tinh ở bên ngoài lại cảm thấy đây là một khoảng thời gian không hề ngắn tí nào. Dù cầm điện thoại xem để giết thời gian cũng mãi không tới.
Có lẽ chén rượu thực sự có tác dụng giữ ấm, cả người Tinh nóng phừng lên. Chất cồn ngấm vào trong cơ thể, khiến toàn thân thấm mệt lại hưng phấn. Tinh nhìn bên dưới đang có xu hướng rục rịch mà đỏ mặt. Bản thân thế mà sinh ra phản ứng mong chờ.
Lúc Hùng Âm tiến ra, trong phòng ánh đèn còn chưa tắt, hẵng còn sáng trưng. Mà người ở trên giường thì như bị sốt, mặt mày đỏ bừng nhìn thứ giữa hai chân mình.
Đến tận khi Hùng Âm toan ngồi lên giường, Tinh mới nhận ra anh đã tắm xong.
Ánh đèn chậm rãi giảm độ sáng, bóng tối bên ngoài cũng bao trùm lấy toàn căn nhà. Thi thoảng lại có vài tiếng xe cộ di chuyển lọt vào, nhưng rất nhanh đã bị cửa sổ ngăn lại sau khi đóng kín.
Điều hoà phả nhiệt vừa đủ, nhưng cả hai người trong phòng đều cảm thấy nóng.
“Để tôi giúp cậu trước?”
Hùng Âm đề nghị. Tinh tất nhiên là gật đầu. Cậu cảm thấy bản thân say rồi, muốn giơ người cũng lười luôn. Tránh cho càng nhìn càng muộn phiền, cậu dứt khoát nhắm hai mắt, không thấy sẽ không mất hứng.
Nhưng hiển nhiên việc không nhìn thấy gì không phải ý kiến hay.
Mười đầu ngón tay chai sần kéo chiếc quần lót tức giác xuống, lúc lướt qua da thịt, vừa ngứa ngáy, lại tê dại.
Hùng Âm nhìn người anh em của Tinh, dựa theo màu sắc cũng biết là không thường được “hoạt động” nhiều. Hình dạng phổ thông, kích thước không lớn, chỗ lông cũng không dày, ngược lại có điểm thưa thớt, nhưng vẫn gọi là có.
Chút gel bôi trơn lành lạnh đổ vào lòng bàn tay, xoa xoa làm ấm trước rồi mới tiến tới chỗ cần dùng. Khoảnh khắc bị chạm tới, Tinh khẽ rùng mình, không rõ là hoảng sợ hay là hưng phấn. Nhưng mà hai chân đều khép lại, người lật lại né tránh.
“Đờ mờ, không được. Không ổn đâu.”
Tinh hô lên mở choàng hai mắt mà né tránh. Hùng Âm quỳ trên giường đối diện cậu, tay giơ giữa không trung không biết nên hạ xuống đâu.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, sau đó thanh niên xấu hổ giấu đầu đi như đà điểu, cả người như con tôm luộc, vừa cong vừa đỏ.
Hùng Âm tự biết Tinh là người phải nghiêm khắc mới vâng lời. Thời điểm này, bản thân anh cũng không muốn đi dỗ dành. Cuối cùng đem người cưỡng chế ôm lấy từ phía sau, còn chu đáo lấy cho cậu một cái gối để ôm.
“Nếu như không muốn nhìn thì cúi đầu vào gối là được.”
Tinh cảm thụ da thịt ấm nóng dán vào sau lưng mình, còn có từng tiếng tim đập hữu lực không ngừng rung lên. Cơn khô nóng cùng xấu hổ chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống, nhưng người ở đằng sau quá mạnh, cậu không thể trốn được.
Hùng Âm đem chân đè chân Tinh xuống, cường thế đem người tựa vào mình, hai tay cũng chẳng nhàn rỗi, một bên làm dạo đầu, một bên giúp Tinh không bài xích.
Đàn ông luôn dễ bị khơi lên ham muốn, mà chỗ bên dưới cũng không có lừa dối được tâm tình của bọn họ. Lòng bàn tay đầy gel ấm nắm vừa phải, lên xuống dọc theo thân mình hình trụ. Đầu ngón tay cái còn rất chu đáo xoa xoa phần đầu, kích thích thanh niên trong lòng run lên mấy hồi, lại chảy ra càng nhiều chất lỏng trắng đục.
Hùng Âm cảm giác thân thể Tinh đang thả lỏng, hơi ngửa người đem thanh niên càng lúc càng cong lại kéo ra. Bàn tay thô ráp vẫn xoa chỗ yếu hại kia, phần còn lại không cưỡng ép ngay, đi dọc lên từ bụng dưới tới rốn nhỏ.
Chỉ tiếc đang ôm người từ đằng sau, bằng không anh sẽ như trong mơ, không ngừng kích thích thân thể này bằng đầu lưỡi của bản thân.
Hai đầu ngón tay cũng đủ khiến cho bầu không khí nóng càng thêm nóng. Tinh thiếu khí mà ngẩng đầu lên hút một ngụm khí. Hai mắt đỏ ửng nhìn người đàn ông đang nhìn mình, như làm nũng, lại như cầu xin.
“Có thể đổi tư thế không?”
******************
Lời tác giả: Tôi bảo các cô rồi mà. Chưa có thứ các cô mong chờ đâu. Ngày mai hén.
Lâu lắm rồi mới viết cảnh H đó. Có đủ kích thích chưa nhỉ?