Hùng Âm nhìn đứa cao nhất cũng chỉ mới đến hông mình, cẩn thận để chúng tránh xa Tinh một chút. Nhưng mà Tinh vươn tay, bắt lấy tay một thằng nhóc khoảng bảy tuổi gì đó. Tay thằng nhóc đang thò nửa ra khỏi túi Hùng Âm, hiển nhiên thứ nó nhắm tới là ví tiền cùng điện thoại.
“Định móc túi á? Thằng ranh con, tao giao mày lên phường.”
Thấy bị phát hiện, đám nhóc bỏ chạy tán loạn. Hùng Âm cũng ngạc nhiên không thôi, anh cẩn thận đem điện thoại cùng ví tiền để vào túi trong, còn không quên cảm ơn. “Cám ơn.”
“Định múa rìu qua mắt thợ á? Tôi ngày xưa làm trò này cũng phải hơn mười năm đấy.”
Hùng Âm nhớ tới tiểu sử của Tinh, chỉ mỉm cười một cái, nghe cậu thao thao bất tuyệt kể về mấy thủ đoạn mà mấy đứa nhóc như kia sẽ làm. Bao vây, đánh lạc hướng rồi chôm chỉa gì đó đều không khó thấy. Vừa nói vừa bước qua cổng chợ.
Trong chợ cái gì cũng có. Mấy sạp hàng đồ lưu niệm là nhiều nhất, người bán hàng đon đả chào mời bọn họ ghé qua. Tinh thử một ít đồ sấy, lúc nếm được đồ ngon thì gật gù không thôi.
Hùng Âm cầm bóp tiền trả cho một đống rồi nhẹ nhàng xách chúng đi theo Tinh. Bọn họ dạo một vòng, đồ trên tay đều nhiều đến mức không cầm nổi được nữa. Dọc đường đi, Tinh còn bắt được hai tên định móc túi mình nữa.
“Đ*t ** mày tới số rồi con.” Tinh tức giận xô kẻ móc túi một cái. “Dám móc túi ông nội mày.”
Tên trước đó cậu để thoát, nhưng tên này thì đừng hòng.
Hùng Âm sợ tên móc túi vùng dậy xô người nên nhanh chóng đem đám đồ đặt xuống đất, làm mấy động tác nghiệp vụ đã khoá được người ngồi trên mặt đất trong khi chờ bảo vệ khu chợ tới gô người đi.
Tinh nhìn người bị gô đi còn chửi tục thêm mấy câu mới chịu. Hùng Âm nghe xong chỉ biết cười. “Thôi. Đừng chửi nữa, người đều đi rồi.”
“Tôi sẽ khiến hắn ta hắt xì như bị xoang luôn.” Tinh đáp lại ngay.
(khi bị ai đó nhắc đến thì sẽ bị hắt xì. Bé nhà định nhắc thường xuyên nhắc tới, khiến cho tên kia như bị xoang luôn.)
“Chửi được rồi, đừng chửi tục.” Hùng Âm lùi lại một bước. “Để thai nhi nghe thấy, không tốt đâu.”
“Nó á, nó nghe được cái gì?” Tinh nhìn bụng mình, khinh khỉnh đáp.
Như để chứng minh, thai nhỏ đạp một cái vào thành bụng của Tinh, doạ cho thanh niên đứng hình ngay giữa chợ.
Hùng Âm ngạc nhiên hỏi. “Sao vậy?”
“…Nó đạp tôi.” Tinh bàng hoàng lại run sợ chỉ bụng của mình.
Người đàn ông phì cười, cầm tay Tinh dắt đi tìm chỗ ngồi nghỉ trước. Lúc bọn họ ngồi xuống, cái thai lại đạp một cái doạ cho thanh niên tí nữa thì ngã chổng vó.
“Nó đạp tôi!” Tinh hoảng loạn hô lên. “Đừng đạp nữa, mày ra đường khác chứ có phải xé bụng tao ra đâu.”
Hùng Âm nghe xong khoé miệng cười càng cao, anh nắm lại bàn tay đang bấu víu chặt lấy tay mình trấn an. “Đừng lo, đừng hét. Bình tĩnh nào.”
“Nó… Nó… Nó không xé bụng tôi mà ra đấy chứ?” Tinh hoảng sợ hỏi. Sẽ không giống như mấy bộ phim kinh dị mà cậu hay xem chứ?
“Không có, chắc chắn không có.” Hùng Âm nhịn cười mà đỡ người ngồi thẳng lên. “Thai nhi năm tháng tuổi sẽ động thai thường xuyên thôi, đừng lo.”
Đứa nhóc trong bụng đạp bụp bụp thêm cái nữa như đồng ý rồi mới chịu thôi. Thấy không còn phản ứng gì thêm, vẻ lo lắng căng thẳng cũng theo đó chậm rãi hạ xuống.
Buổi đi chơi cũng không thể tiếp tục nữa. Hùng Âm bấm đặt xe trên điện thoại rồi mang người ra cổng chợ chờ xe. Lúc về đến khách sạn thì đã gần mười một giờ đêm.
Đặt lưng xuống giường, Tinh nhẹ nhàng đỡ bụng. Có lẽ mấy cái động tác đạp đạp kia khiến cậu ý thức rõ ràng hơn trong bụng mình có nhiều thêm một đứa nhóc sinh sống.
Hùng Âm nhìn động tác nhỏ này, mỉm cười một cái rồi kiếm một cốc nước đặt sẵn ở đầu giường. Nửa đêm Tinh có khát cũng có sẵn nước để uống.
Tuần trăng mật của bọn họ không dài. Chỉ ở chỗ này hai ngày đã trở về thành phố. Hùng Âm cũng đã hẹn lịch siêu âm với bác sĩ. Biểu hiện động thai kia thực sự là một tin tốt đối với sự phát triển của thai nhi.
Bác sĩ di máy siêu âm, thậm chí còn nói với bọn họ một tin tốt hơn. Tinh mang thai đôi. Tuy hiện tại chưa nhìn ra được giới tính của hai đứa nhóc, nhưng có thể khẳng định là thai đôi.
“Bé còn lại luôn núp sau bé lớn nên máy siêu âm không nhìn thấy được.” Bác sĩ giải thích. “Có lẽ do sự phát triển nên hiện tại không thể núp nữa.”
Tin này thực sự là tin vui. Hùng Âm chụp hình siêu âm hai đứa nhóc gửi cho phụ huynh hai nhà. Mẹ Tinh trực tiếp gọi qua, muốn xem bác sĩ siêu âm cháu của bà.
Đứa nhóc khua khua tay tựa như bơi bên trong ổ bụng. Ngũ quan đều đã phát triển đầy đủ.
Nghê Lan vui vẻ đưa cho chồng xem. “Ông xem, cái mũi y đúc thằng Tinh. Cao thế kia cơ mà.”
Nói rồi lại cười khúc khích mà đòi xem đứa còn lại. Đứa nhỏ còn lại bé hơn chút, nhưng tổng thể vẫn khoẻ mạnh.
Lúc đưa cho mẹ Hùng xem, cha Hùng ngồi bên cạnh trề môi. “Hưởng cái trán của ba nhỏ không hưởng, đi hưởng cái trán sân bay của cha mày làm gì?”
“Cái ông này.” Mẹ Hùng tức giận đánh ông một cái. “Trán cao thông minh. Nhìn xem này, trong bụng tóc đã tốt như này, sau này nhất định không hói như ông đâu.”
“Tôi không có hói. Tôi chỉ là… Là hơi ít tóc thôi.”
Nói rồi cha Hùng giận dỗi quay người đi.
Hùng Âm nhìn Tinh vẫn đang cầm hình ảnh siêu âm, trò chuyện thêm mấy câu với phụ huynh rồi cúp máy.
Thấy người nói chuyện xong, Tinh liền trả hình về cho Hùng Âm. “Có hai đứa thì vừa hay, anh một đứa, tôi một đứa.”
Hùng Âm hơi khựng một khoảng rồi cụp mắt đáp lại. “Con là của chung, anh đứa tôi đứa là sao chứ?”
“Họ anh một đứa, họ tôi một đứa. Nhà họ Lương cũng cần người kế thừa hương hoả chứ?” Tinh nhíu mày. “Anh định cho hai đứa họ Hùng hết à?”
Hùng Âm thoáng ngạc nhiên. Anh còn tưởng Tinh nói vụ ly hôn, chia con. Hoá ra là đang hỏi vụ đặt tên sao. Trong lòng đột nhiên nhẹ đi một khoảng.
“Được. Đứa lớn họ Lương, đứa nhỏ họ Hùng. Tên hai đứa do cậu đặt.”
Tinh phổng mũi thể hiện, như thế mới đúng chứ.