Chiếc xe con bốn chỗ di chuyển ra khỏi cổng, chẳng mấy chốc, tiếng động cơ đã xa dần.
Tinh nhìn định vị điện thoại mà tối qua bản thân cài vội vào điện thoại của anh. Chiếc xe lái dần ra khỏi nội thành, hướng đến chỗ trường quân khu rồi thoáng khựng lại. Sau đó đi vào bên trong.
Hùng Âm vẫn tới chỗ làm như thường, vậy lúc tối về anh đi đâu?
Cả ngày hôm đó, Tinh đều không rời mắt khỏi điện thoại, chăm chú quan sát xem Hùng Âm đã di chuyển tới những chỗ nào. Đến giờ tan tầm, tốc độ di chuyển của định vị nhanh hơn, đoán chừng đã lên xe để đi.
Vẫn là dọc theo đường cũ, trở lại nội thành, sau đó… về nhà.
“Hai con nay ở nhà có ngoan không?” Hùng Âm hôn mạnh lên má hai đứa nhóc, yêu thương mà tung cao lên.
Tiếng trẻ em cười như nắc nẻ vang lên trong phòng khách. Tinh vừa chột dạ, vừa tò mò hỏi. “Sao nay về sớm thế?”
“Giờ này là đúng giờ về nhà rồi còn gì?” Hùng Âm nhìn cậu. “Mọi khi có việc bận trên cơ quan nên về hơi muộn. Sao thế? Nhớ tôi?”
Nói rồi còn hích vai cậu một cái, cười đến là gợi đòn.
Tinh đỏ mặt xô người ra, đủng đỉnh đi lên lầu. Tối đó, cậu nhân lúc Hùng Âm đang tắm, tắt chế độ GPS sau đó giả vờ như không có gì.
Lúc Hùng Âm ra, cầm điện thoại dùng như bình thường. Nhưng lúc Tinh không để ý, Hùng Âm vào mục thùng rác tra cứu.
Ứng dụng mà cậu lén cài rồi ẩn trên màn hình bây giờ ở trong thùng rác. Còn có kí hiệu cho thấy sự hoạt động của định vị đã không còn trên thanh hiển thị.
Chắc Tinh cũng không ngờ tới, Hùng Âm ngay buổi tối hôm qua sau khi cậu cài đặt xong đã phát hiện ra rồi. Thanh hiển thị nhiều thêm một kí hiệu, anh nhìn sang Tinh đang giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng khẩn trương sợ phát hiện, len lén cười.
Hùng Âm đích thật là có chuyện giấu cậu. Việc cơ quan quan trọng cần được bảo mật, anh không thể không giấu được.
Thời gian gần đây đột nhiên phải nghe điện thoại hoặc là về muộn là do việc này.
“Thời gian này tôi sẽ bận một chút, xin lỗi vì thời gian qua quên nói với em việc này.”
Hùng Âm đặt lưng xuống giường, nói với Tinh. Còn vươn tay ôm cậu vào người. Tất nhiên hành động tình cảm này bị Tinh phủ quyết đẩy ra.
“Anh bận việc thì liên quan gì đến tôi?”
“Thật sự không quan tâm sao?” Nói rồi còn bày ra vẻ rất thương tâm.
“Ừ thì,… cũng tàm tạm thôi.”
Hùng Âm lại càng cười. “Ngày mai cùng cô bảo mẫu đi siêu thị mua ít đồ tích trữ để trong nhà nhé. Sữa cho hai đứa nhỏ cũng nên mua nhiều một chút. Danh sách đồ tôi sẽ viết rồi để cô bảo mẫu mua cho.”
“Sao tự dưng lại mua đồ tích trữ?” Tinh ngạc nhiên quay sang.
“Đừng hỏi làm gì. Cũng đừng nói với ai về việc này.”
Ngoài Tinh, Hùng Âm cũng đã nhắn cho bên cha mẹ của cậu để mua đồ tích trữ. Không nói lý do, chỉ kêu họ nên mua đồ để sẵn.
Không tới một tuần sau đó, mọi người đều hiểu lý do. Biên giới hai nước xảy ra tranh chấp, mà hiện tại vừa xuất hiện những đợt sóng căng thẳng đầu tiên.
Hùng Âm thậm chí còn nhiều ngày không về. Thi thoảng sẽ gọi về trò chuyện với Tinh và hai con.
Người đàn ông trên màn hình điện thoại râu đã mọc lún phún, quầng mắt hơi thâm cùng sưng lên. Hình như đã nhiều ngày ngủ không đủ giấc.
Bên phía nhà cha mẹ Hùng cũng không khác mấy. Mẹ Hùng lái xe qua nhìn con rể cùng cháu, lo lắng không thôi. Hiển nhiên cha Hùng đã nói với bà mấy chuyện phía trên.
“Hay là con qua nhà cha mẹ đi. Có chị dâu phụ con.”
Cô bảo mẫu sau khi nghe tin biên giới xung đột liền vội vã xin nghỉ mấy ngày. Hình như là cũng chuẩn bị đồ tích trữ. Dù sao vật giá vì chuyện này leo thang, nếu không chuẩn bị, sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.
Tinh nghe mẹ Hùng khuyên nhủ nhưng mà không đồng ý. Cậu muốn qua chỗ ba mẹ Tinh ở cùng ông bà.
Mẹ Hùng nghe thấy thế liền gật đầu đồng ý. Ít ra cũng sẽ có người phụ cậu chăm hai đứa nhóc.
“Nếu như thật sự… xảy ra chiến tranh, cả nhà chúng ta sẽ đi vào trong quân khu.” Mẹ Hùng nói. “Đó là đãi ngộ của người nhà quân nhân. Ở đó sẽ an toàn hơn là ở bên ngoài. Nên là con chuẩn bị đồ đi. Nếu thực sự có chuyện kia, có thể dọn đi ngay.”
“Ba mẹ con…”
“Có thể đi cùng. Đừng lo.”
Theo sự căng thẳng của tiền tuyến, còn có các tin tức nóng hổi đưa hàng giờ chiếu trên tivi. Mẹ Tinh nghe biên tập viên đọc tin tức, lại nhìn Tinh bần thần trước điện thoại.
“Vẫn chưa liên hệ được tới Hùng Âm sao?”
Tinh ngẩng đầu lên, chỉ nhè nhẹ lắc đầu.
Chẳng trách lúc trước đột nhiên nửa đêm nghe điện thoại, còn có hay về muộn. Thực sự là do công việc.
Hai đứa nhóc đã một tuần không gặp cha. Thi thoảng sẽ nháo khóc đòi anh, mếu máo biến mình thành con mèo mướp rồi bị trêu trọc. Nhưng mà dù có khóc đến ngủ thiếp đi cũng chẳng nhìn thấy được mặt cha của chúng.
“Con có thể tới quân khu gặp Hùng Âm không?”
Tinh cùng mẹ dỗ nín hai đứa nhóc xong thì gọi cho mẹ Hùng.
Mẹ Hùng làm quân y, hiện tại cũng đang trong quân khu để sẵn sàng nhận lệnh lên đường. Lúc bà nghe thấy lời này của cậu liền từ chối ngay.
“Quân khu hiện tại rất phức tạp. Không tiện người ra vào lắm đâu.”
“Hay là con qua nhìn một chút. Cho Phong với Thi nhìn một chút thôi. Hôm nay hai đứa nó khóc đòi cha, nói rõ rồi nên kêu ghê lắm.”
Mẹ Hùng nghe xong liền mủi lòng. Bà cũng làm mẹ, tất nhiên là hiểu con quấy khóc đòi là như thế nào.
Cuối cùng chạy đi xin cấp trên, lại thêm cha Hùng hỗ trợ, mới xem như cho Tinh được một vé vào cổng xem “thăm chồng”.