Tiếng người lính chạy bộ trước khi ngủ, rầm rập như trăm nghìn người hành quân. Đất cát bay lên, tiếng thở dốc hoà cùng với mồ hôi trên thân mình cởi trần.
Hùng Âm nhìn mẹ Hùng xếp đầy balo của anh với quần áo, còn có ít đồ khô như thịt, cá. Cha Hùng không biết kiếm đâu được hộp quẹt tự động phòng nước, còn có con dao quân dụng, nhét vào cạnh cặp cho anh.
Hùng Kiêu phụ vợ xếp đồ ăn ra bàn, lại quát hai đứa sinh đôi ngồi vào bàn ăn cơm. Một nhà mười người ngồi quanh bàn tròn, mấy đứa nhóc tay bốc tay xúc cơm nhét vào miệng, đồ rơi rớt tè le.
Ánh đèn led thiếu điện mà chập chờn trực chờ sắp tắt. Cha Hùng bảo, mới có ném bom ở nhà máy thuỷ điện nên trong quân khu cắt giảm điện khu ký túc.
Hùng Âm hỏi thêm tí chuyện, mới biết sáng nay chỗ biên giới diễn ra xung đột lớn, đánh đến cả máy bay của Hội đồng thế giới.
“Giờ hai bên đang đổ nhau xem đạn bên nào.” Hùng Kiêu vừa kể vừa cười. “Cái này còn phải kể à? Bên đó mới vận chuyển hoả tiễn tới tối qua, còn có video ghi lại bọn họ hướng nòng lên trời.”
Tinh cũng góp vui. “Đều là người lớn cả, làm như con nít tiểu học chối tội không bằng.”
Mọi người được đà càng cười lớn hơn. Hai đứa sinh đôi kể chuyện trên lớp, nói hôm nay cô giáo đến lớp mặt mày đỏ bừng. Chúng còn trêu, nhất định là cô dọc đường gặp anh trung đội trưởng thực hành cạnh đó dẫn người đi tập.
Hùng Âm tay gắp đồ ăn, tai nghe chuyện chăm chú. Tiếng nói cười dưới ánh đèn nhạt nhoà trở thành điều anh ấn tượng nhất trong ngày.
Đến tối nghỉ ngơi, Hùng Âm không để hai đứa nhỏ ngủ cùng. Sợ lúc sáng mình đi sẽ đánh thức hai đứa.
Tinh tắm xong, trên người còn hơi nước. Trời bắt đầu vào thu nên buổi tối mát hơn so với ban sáng nhiều. Quạt quay phè phè thổi gió lên giường.
Ánh mắt của thanh niên như có như không đặt lên trên cái áo ba lỗ xanh đậm của Hùng Âm, mơ hồ có thể thấy cả cơ bụng gồ lên.
“Ai phát cho anh cái áo ba lỗ này thế? Mỏng như này thì có tác dụng gì?”
Nói rồi còn vươn tay chọc chọc khiêu khích.
Hùng Âm không ngăn cản, tranh thủ kiểm tra đống đồ mang ra biên giới cho anh em. “Mặc cho thoáng khí. Ngoài biên giới nóng lắm.”
Bóng của cả hai theo ánh đèn bàn hắt lên tường, lồng vào nhau thành hình thù kì dị. Đến tận lúc tắt đèn, bọn họ cũng chỉ có nói với nhau được mấy câu. Dù thế, hành động đã thay lời muốn nói.
Hùng Âm rút khăn giấy, lần nữa ôm lấy Tinh từ đằng sau. Áo thun của Tinh kéo lên tận ngực, da thịt chẳng khó khăn gì chạm vào nhau, nóng kinh người.
Cảm nhận thân mình bên cạnh lúc bị chạm vào hơi run lên, Hùng Âm cũng chỉ cười. “An tâm, làm một lần thôi. Làm nữa, em thành con tép khô, ai chăm con tôi bây giờ?”
“Anh kêu, anh đút vào… thì làm con chó.” Tinh tức giận lườm qua, đuôi mắt hẵng còn ửng đỏ sau cơn cao trào.
“Gâu, gâu.”
“Anh lừa tôi.”
Quấy rầy nhau đến hơn mười một giờ mới xem như chịu đi ngủ. Gió thổi qua cửa sổ, chỉ thoang thoảng, còn không đủ mát nhưng cũng làm bớt đi mùi vị ái muội bên trong.
Hùng Âm không ngủ, dù sao lúc lên xe anh ngủ bù cũng được.
Trong phòng không có đèn, cũng chẳng có ánh trăng hắt qua cửa sổ như mọi khi. Thị giác như bị bao phủ bởi tấm màn đen, mờ mờ ảo ảo. Như có màu, nhưng mà là màu đen.
Tinh đã chìm vào giấc ngủ. Gió từ quạt thổi loạn mái tóc của cậu. Chân tóc đen cũng đã dần mọc dài ra, màu nhuộm cũng phai nhiều so với trước khi anh đi.
Đúng hơn, không chỉ tóc, mà toàn bộ những thứ liên quan đến Tinh đều thay đổi.
Lúc trước cậu sẽ không đọc sách dạy con trẻ, nhưng giờ cậu đã đọc thuộc quyển sách dày.
Tinh sẽ không tự dưng đi chăm một lúc hàng chục đứa trẻ rồi cẩn thận tỉ mỉ thay bỉm cho chúng. Cũng sẽ không pha từng bình sữa, cẩn thận và kiên nhẫn cho chúng ăn. Dù sao cậu cũng sẽ chừa lại và đùn đẩy cho anh nếu có cơ hội.
Nhưng giờ Tinh đều có thể, chậm rãi làm quen và hoàn thiện công việc.
Cậu cũng không kêu ca với anh. Có thể là chưa, những tưởng tối nay sẽ là lúc cậu bày tỏ sự uất ức của bản thân nhưng mà vẫn chẳng thốt lên lời nào. Còn chiều lòng Hùng Âm dù bản thân mệt đến độ đặt lưng là có thể ngủ luôn.
Nhìn xem, chồng nhỏ của anh ngoan tới cỡ nào này.
“Đợi tôi về, nhất định tôi sẽ dẫn em chơi, mua hết tất cả mô hình mà em thích.”
Nói rồi cúi đầu hôn lên tóc Tinh. Bị động chạm, Tinh chỉ hơi cựa người. Miệng bẹp bẹp như con nít lên ba, sau đó nghiêng người ôm lấy eo Hùng Âm.
Cái ôm chẳng nhẹ chẳng nặng lại ấm áp đến lạ.
Hùng Âm khẽ cười, cũng vươn tay ôm lấy chồng nhỏ, hai con mắt nhắm lại. Thôi thì ngủ một chút cho bớt mệt cũng được.