Ở trong buồng tắm có tiếng xối xả của vòi nước, từ bên trong anh ta lù lù đi ra khiến tôi giật thót cả tim gan.. khuôn mặt không lạnh không nhạt, không vui không buồn..hình như anh ta có vẻ không lấy làm xấu hổ, chỉ có cái mẹt tôi nè, xấu hổ đến bừng bừng cả lên..Thật sự muốn độn thổ..!
Anh ta mở ngăn tủ ra lấy một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và bên ngoài khoác chiếc áo vest đen..Tôi cảm giác hình như căn phòng này đã quá quen thuộc với anh ta thì phải, đâu đâu cũng có đồ của anh.. má ơi, chẳng lẽ anh ta thường xuyên đưa gái tới đây và mình chính là nạn nhân không phải là cuối cùng..Mặc quần áo chỉnh tề, anh ta quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt tôi, khoé môi nhếch lên một nụ cười nhẹ..
- sao còn không dậy mà thay đồ..
- tôi.. tôi..tôi không có đồ ngoài bộ váy tối qua.
- Đứng lên đi..
- làm gì?
- mặc đồ vào chứ còn làm gì ( dứt lời anh ta vất cho tôi một cái túi xách)
Tôi nhìn vào trong đó, thì ra là một chiếc đầm len màu trắng cổ lọ, tôi thấy túi xách có ghi Channel, hình như là một nhãn hiệu thời trang cao cấp thì phải..
Tôi mỉm cười cần lấy chiếc váy rồi ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt có chút e dè..
- này thiếu gia..
- gì nữa..
- anh ra ngoài cho tôi thay đồ được không?
- thay luôn ở đây đi..
- không được..
Anh ta nhếch môi cười lưu manh..
- bộ có chỗ nào tôi chưa được thấy sao?
Cái tên thiếu gia đáng ghét này, hình như anh ta k biết xấu hổ thì phải, chuyện đó, có gì đáng hay ho lắm à...
Thấy tôi cứ ngồi lỳ trên giường, anh ta hiểu ý cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay..
- cô có 5p thay đồ..
Cánh cửa phòng đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng thay thật nhanh chiếc váy mà anh ta đã đưa cho.. Đúng là đồ đắt tiền có khác, mặc như không mặc mà ấm vô cùng..
Bước xuống sảnh chính khách sạn, tôi xấu hổ đưa tay che mặt, anh ta thấy vậy nắm chặt tay tôi kéo thật mạnh..
Lễ tân cúi đầu..
- chúc thiếu gia buổi sáng tốt lành..
- đã có người gọi đến đây tìm tôi chưa?
- Dạ.. có tiểu thư Thanh Xuân, đêm qua tiểu thư ấy đến rồi lại về..
Anh ta lại nhếch môi cười khẩy một cái, người gì đâu mà động chút là cười khẩy..
Bước vào trong xe, lúc này tôi mới dám thở mạnh..tôi ngồi kế bên anh ta, bao nhiêu điều suy nghĩ trong lòng muốn hỏi, đôi bàn tay vò chặt vào nhau không biết mở lời thế nào.. Cô lễ tân vừa nói Thanh Xuân có đến tìm, vậy là ả biết tôi và anh ta ở trong khách sạn.. tôi lại thắc mắc sao ả không điên lên là làm loạn.. mà thôi, ả mà làm loạn chắc tôi không còn xác để ngồi đây.. Đúng là cuộc sống này, chả cái gì khó đoán bằng lòng người..
- chắc cô đang nghĩ về Thanh Xuân đúng không?
- Thiếu gia.. anh hay vậy..đọc được cả suy nghĩ của người khác rồi đấy..
- cô đang sợ cô ta?
- tôi đang thắc mắc tại sao cô ấy k làm ầm lên từ tối qua vậy?
- sợ mất mặt..
- sợ mất mặt sao?
- phải..
- vậy anh nghĩ bây giờ tôi mà gặp cô ấy, cô ấy có chém chết tôi không?
- cũng có khả năng..
- vậy tôi k về đâu..
Anh ta liếc mắt nhìn tôi..
- cô không tin tôi sao?
- Tin anh?
- ừ..
- Thực ra tôi còn không tin chính mình..( tôi nói nhỏ)
- con người ta đến ngay cả bản thân mình còn k tin mình thì làm ăn cơm cháo gì được..thật ngu dốt..
- này ( tôi nói to)
Anh ta chớp mắt nhìn tôi..
- ai sinh ra chẳng muốn mình thông minh, anh làm ơn đừng chê người khác ngu dốt được không.. Thay vì chê anh hãy động viên để tôi vượt qua chính mình..
Vũ Hàn im lặng, anh quá hiểu tính cô và thể nào khi nói cô ngu dốt kiểu gì cô cũng xù lông lên cho mà xem.. không ngoài dự đoán của bản thân.. lần đầu tiên anh bị người ta dạy đời mà trong lòng thấy vui..
Chiếc xe đi qua khu vui chơi, tôi mỉm cười ngoái nhìn theo cửa hàng gắp thú nhồi bông..Anh cũng theo đó mà liếc nhìn..
- cô nhìn gì kỹ vậy?
- cửa hàng gắp thú nhồi bông kìa..
- cô thích sao?
- phải..tôi muốn tham gia một lần.. tuổi thơ của tôi vốn dĩ k có kỷ niệm về một trò chơi nào cả.. Buồn thật..
Vũ Hàn nhớ lại lúc hồi anh còn nhỏ, cả bầu trời tuổi thơ hiện về.. từ ngày mẹ ra đi, anh chỉ quanh quẩn trong căn phòng, cùng lắm là ra sân gold..Bố anh yêu cầu anh học đánh gold, chơi cờ từ khi còn rất nhỏ.. bố anh nói làm ăn cũng giống như nước cờ, sai một nước hỏng cả ván cờ..còn đánh gold, bố muốn anh phải đánh đâu trúng đó, chật một ly cũng k thể về đích..tuổi thơ quanh anh là những bài học cơ bản cho mục đích kinh doanh tương lai của tập đoàn..Tầm tuổi đó, chúng bạn vẫn được bao bọc bởi vòng tay mẹ cha, còn anh, anh thật sự cô đơn.. Nhiều lúc nhìn bọn trẻ con chơi đùa, anh ước lắm được như chúng, mỗi lần anh muốn hoà nhập, bố đều la mắng anh là đại thiếu gia, không được tiếp xúc với kẻ nghèo hèn.. anh buồn lắm, anh đã trốn một mình trong góc nhà kho mà khóc suốt 1 giờ đồng hồ.. Khi đó, bà quản gia như là người mẹ thứ hai của anh vậy, bà cho anh tình yêu thương giống như người mẹ quá cố của anh, bà ân cần chỉ bảo để anh sống tốt hơn.. Chính vì vậy, anh vẫn luôn một lòng tôn trọng và biết ơn bà...
Nghĩ về tuổi thơ, anh thấy mình thật giống cô, tuổi thơ là một thứ gì đó thật xa xỉ...
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, tôi ngạc nhiên hỏi anh ta..
- về nhà sao?
- chứ cô còn muốn đi đâu nữa.. hay lại đến khách sạn..( lưu manh)
- anh lại xuyên tạc ý tứ của tôi rồi.. tôi.. tôi tưởng đến trường..
- cặp xách không mang đòi đến trường.. mà kể ra phụ nữ rồi còn đến trường.. thú vị phết..
Anh ta nói làm tôi ngượng tới đỏ cả mặt, hai má bắt đầu nóng hừng hực như có ngọn lửa đang thiêu đốt..
- xuống xe đi, tôi đã nói Nhất Nam cho cô nghỉ rồi..
- Thầy trả lời sao ạ?
- muốn biết tự đi mà hỏi..
Ơ hay.. trả lời vậy tôi hỏi anh làm gì cho mất công.. người gì đâu mà kỳ cục..😳
Cánh cửa xe mở ra, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước xuống, đứng trước cánh cổng, tôi chần chừ đánh lộn giữa tâm lý vào và không vào..Quả thực tôi không muốn vào nhà luôn đó, tôi ngại đối mặt với Thanh Xuân.. dù sao đứng trên quan điểm cô ta là vị hôn thê tương lai của anh ta, tôi làm vậy chứng tỏ mình là đứa con gái hư hỏng, là con giáp thứ 13 chen chân vào người đã được định sẵn là có chủ...
- Huyền ơi là Huyền,mày mê trai đến mức mù quáng không biết phân biệt đúng sai nữa rồi..!
Vũ Hàn:
- nếu tin tôi.. cô nên vào và đối mặt...
Dứt lời anh ta lái xe đi thẳng về phía trước..Cũng đúng, lớn rồi cũng nên chịu trách nhiệm về những việc mình làm..
Tôi bước đến cánh cửa phòng khách, giật mình khi thấy Thanh Xuân đang ngồi đó.. đã chuẩn bị tâm lý trước rồi mà vẫn không muốn đối mặt.. tôi biết tôi nói gì giờ phút này cũng k vừa tai được cô ta, tôi yên lặng đi thẳng vào trong phòng.. Xem như hai người chúng tôi là vô hình không thấy nhau..
- Đứng lại.. ( giọng đay nghiến chanh chua vô cùng)
Tôi dừng bước chân lại, quay qua nhìn cô ta, đôi mắt nảy lửa đang nhìn tôi từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới..Từng bước chân thật nhanh tiến về trước mặt tôi..
..Bốp...
Một cái tát thật mạnh giáng lên má bên trái của tôi, bất ngờ bị tát khiến đầu óc tôi quay cuồng, tối sẩm mặt mày lại..
- Con.. tiện.. nhân.. ( từng lời cô ta nói ra đay nghiến tận thấu tim gan khiến người nghe cảm giác phải rùng mình)
Hai hốc mắt cô ta đỏ hoe trợn ngược lên, một ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi như một lời đe doạ.. Nếu bình thường tôi bị một người lạ đánh như vậy nhất định tôi sẽ sống chết với người đó.. từ bé đến lớn, tôi chỉ cho phép người đánh tôi duy nhất chính là mẹ, vì bà là người sinh ra tôi và vì tôi bà đã hỏng cả một tương lai sáng ngời..người ta nói tôi giống mẹ, nhưng k thế thì làm sao tôi sống nổi hoàn cảnh khi đó với thân phận là cô gái mù....Nhưng hôm nay, tôi bị đánh, cái tát thật đau mà vẫn cố gắng gồng mình kiềm chế cảm xúc.. tôi không sợ cô ta, tôi nhịn vì tôi thấy mình cũng làm sai, sai ở đây là đã vô tình chen chân vào cuộc đời người đàn ông ấy..
Đàn bà khi ghen thật đáng sợ, cô ta lúc này giống như một con thú dữ muốn xâu xé tôi vậy..
- con tiện nhân.. mày thấy đau chứ, nếu có thể tao muốn xiên mày một phát chết luôn, mày biết mày đang động vào ai không.. tại sao bao nhiêu đàn ông này không chọn, này dám chọn người đàn ông của tao.. con chó này...
- tôi có quyền được chọn sao?
- sao chứ? Ý mày là anh ấy chọn mày.. mày có biết thứ rác rưởi như mày đang ảo tưởng mình là vàng bạc không hả?
Nói rồi chị ta xông vào dứt ngược tóc tôi..
- tao phải giết mày.. giết mày..
Mọi người trong nhà lúc này mới chạy ra, mọi người cúi đầu k ai dám làm gì, chỉ có bà quản gia, bà tiến tới gỡ tay cô ta ra khỏi tóc tôi..cô ta hất mạnh tay bà quản gia..
- bà đi ra.. cháu phải giết nó..
- cô Thanh Xuân.. xin cô dừng tay lại..
- cháu bảo bà đi ra mà ( hất mạnh tay khiến bà loạng choạng bước chân ngã nhoài xuống đất)
Tôi lúc này đã không thể chịu đựng được nữa rồi, tôi hất mạnh và đạp cho cô ta một cái ra khỏi người mình..Nhìn bà tôi thật k thể chịu đựng được, cô ta mắng chửi hay đánh tôi thế nào cũng được, sao lại có hành động thô lỗ như vậy với người lớn tuổi..
- này Thanh Xuân, chị cắn đủ chưa?
- con điên kia..mày nói ai cắn..
- tôi nói chị đấy.. chị tức vì điều gì? Chị tức không được đi khách sạn với anh ta hay sao?
- mày..mày?
Tôi cười khẩy..
- cũng đúng thôi, người thỉnh thoảng lên cơn như chị chẳng trách k được lọt vào tầm mắt người ta.. Ban đầu tôi còn thấy hối hận một chút, nhưng giờ tôi lại cảm thấy những việc mình làm hoàn toàn là đúng..
Cô ta định dơ tay lên tát tôi thì bị tôi tóm chặt cổ tay lại..
- chị thôi đi.. mang tiếng là con người có học mà động tí là đánh người..
Tôi biết lúc này chắc hẳn chị ta đang uất ức lắm thì phải, nhìn các cơ mặt chị ta nổi lên, hai má đỏ rực.. hận là tức không thể ộc máu mồm được luôn ấy..
- mày.. mày giỏi lắm, nhưng hãy nhớ, có giỏi thế nào cũng chỉ là con đàn bà đê tiện chen chân vào hạnh phúc của người khác..
- hạnh phúc của người khác? Tôi đang tự hỏi chị với anh ta đang hạnh phúc hay sao?
- mày ( nói đến đây chắc hẳn cứng cmn họng)
- được.. tao nói cho mày biết, sai lầm lớn nhất cuộc đời mày là đã động đến Vương Thanh Xuân này.. rồi tao sẽ cho mày sống không bằng chết, cả dòng họ tổ tông 9 đời nhà mày cũng bị ảnh hưởng.. chờ đó đi, những ngày tháng tối tăm của mày sẽ nhanh đến thôi..
Chị ta bước đi qua tôi, huých mạnh tay một cái.. xem ra những lời nói đó chính là lời đe doạ cho những năm tháng sau này của chính tôi.. tôi cười nhạt một cái, có lẽ cũng nên đón nhận.. mặc kệ đúng hay sai, giờ phút này tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sau khi cô ta rời khỏi, tôi tiến tới chỗ bà quản gia..
- bà.. bà có sao không bà?
Bà lắc đầu..
- bà không sao.. nhưng người ta lo là cháu đấy..
Tôi mỉm cười.
- cháu không sao..
Bà nắm lấy tay tôi..
- ta biết thiếu gia có chút cảm tình với cháu, nhưng Thanh Xuân, ta hiểu cô gái này và ta tin vào con mắt nhìn người của mình trong suốt mấy chục năm qua.. cô ấy là người k chừa thủ đoạn để có thứ mình muốn.. huống hồ gia thế nhà cô ấy ngang bề với nhà thiếu gia, có kém thì cũng chỉ chút ít.. ta sợ, sợ cháu gặp nguy hiểm..
Bà nói vậy khiến tôi cũng có chút lo sợ, nhưng tôi vẫn tự an ủi bản thân, cuộc đời mình sinh ra đã khổ, có khổ nữa cũng chỉ là phép thử cho bản thân..
- bà.. cháu biết, cháu cảm ơn bà đã nhắc nhở và bảo vệ cháu..
- chỉ là ta thấy thương cháu cũng như thương thiếu gia.. với lại cậu ấy cũng có nhờ ta để ý và quan tâm cháu hơn..nếu cháu đã xác định bước vào cuộc chiến này, cháu nhất định phải chơi hết mình và hãy tin tưởng ở thiếu gia, chỉ có cậu ấy mới là chỗ dựa vững chắc cho cháu mà thôi...cố lên..
- dạ.. cố lên..!! ( tôi cười tươi khoác lấy vai bà, chẳng biết nụ cười này còn tồn tại được bao lâu)