Thanh Xuân từ trên tầng thấy được xe Vũ Hàn tiến vào, cô vội vàng bước xuống tầng 1 đợi sẵn Vũ Hàn đi vào để hỏi chuyện..
Tôi ở trong phòng nghe được tiếng bước chân ngày một tới gần, quái lạ tim lại đập nhanh thình thịch..cảm giác như muốn nín thở để lắng nghe được nói chuyện của hai người..
- anh về rồi..
- ừ..
- em đợi anh mãi..
- anh đâu bắt em đợi..
- anh không có chuyện gì muốn nói với em sao Vũ Hàn, đại loại là giải thích vấn đề gì đó chẳng hạn ( mắt cô ta ngấn lệ)
- mọi chuyện em đều chứng kiến cả rồi nên anh k còn gì để nói..
- em không tin...
- tuỳ em..
Vũ Hàn bước qua cô ta, cô ta vòng qua eo ôm chặt lấy anh..đầu áp sát vào lưng.
- nói cho em biết, chỉ là một cuộc vui qua đường, chỉ là một việc làm ngẫu nhiên theo cảm xúc phải không anh?
Vũ Hàn gỡ tay cô ra khỏi người mình..
- chí ít ra anh còn có cảm xúc với cô ấy..
- anh..?? Vũ Hàn, em nhận ra anh có trình độ sát thương người khác bằng lời nói đấy anh biết không? vậy rốt cuộc, anh xem em là gì hả?
- em biết thừa anh chỉ xem em như một người em gái mà thôi.. có trách thì em nên trách bản thân mình biết trước là đau khổ còn cứ liều mình đâm đầu vào..
- tại sao lại là cô ta mà không phải làm em..?
... Im lặng..
- nói đi Vũ Hàn, tại sao lại không phải là em? Em không xinh đẹp hay sao, em có chỗ nào thua con nhà quê đó ( vừa nói vừa khóc như chết cha chết mẹ ấy 😳😳)
- trái tim.. có một trái tim em k bao giờ bằng cô ấy..
- Vũ Hàn...( hét lên)
- anh mệt rồi, anh lên nghỉ trước đây..
- anh đứng lại đó, đứng lại đó.. nếu như hôm nay không giải quyết xong thì nhất định e bắt buộc cần sự can thiệp của người lớn.. anh hiểu không?
- ok...!
Thanh Xuân khụy xuống nhìn theo bóng dáng anh ta khuất xa dần..Tôi đã nhìn và nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người, tôi lững thững như cái xác không hồn tiến tới chiếc giường rồi ngồi phịch xuống đó..Có thể nói cô ta rất rất đáng ghét nhưng cũng có chút đáng thương, cố chấp mu muội chạy theo một người không yêu mình, không thích mình, mọi thứ chỉ là con số 0..
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy thật sớm để chuẩn bị đi học chỉ để hi vọng hôm nay không gặp một trong hai người họ.. quả thật rất mệt mỏi khi cứ quanh quẩn một vấn đề yêu hay không yêu... Buổi sáng mùa đông trên Singarbo, không khí se lạnh hoà cùng cơn mưa phùn nhè nhẹ, tôi khoác chiếc balo đi trên con đường mập mờ chưa tỏ..Mưa bay thật giống với tâm trạng tôi lúc này, mưa lạnh mùa đông không lạnh bằng cõi lòng tôi, tôi thấy mình chơi vơi và lạc lõng giữa một phố thị xa hoa.. tôi thấy mình cô đơn, rất rất cô đơn rồi tự nhiên cảm xúc dâng trào khiến sống mũi cay cay, giọt nước mắt nghẹn ngào tuôn rơi...tôi nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ mẹ.. không biết giờ này bà ra sao rồi, có hạnh phúc hay khổ đau, có nhớ đứa con gái này dù chỉ là một phút giây.. Còn nữa, căn nhà nơi tôi khôn lớn giờ này chắc là thành một góc nhỏ trong một dự án kinh doanh lớn..Nghĩ cuộc đời cũng thật trớ trêu, người ta có trăm đường để lựa chọn, còn tôi, tôi chỉ có duy nhất một con đường để bước, không được tự ý thay đổi lộ trình, không được ngoảnh lại hay quay đầu.. Vì tôi, tôi là đứa trẻ bất hạnh..!!
Miên man trong suy nghĩ, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy mình đang đứng giữa ngã tư..Thôi chết rồi, rẽ trái hay rẽ phải, đi thẳng hay thế nào..tôi ngoảnh mặt lại nhìn đằng sau, từ nhà đi tới chỗ ngã tư này là một đường thẳng, còn từ ngã tư đến trường thì đi hướng nào đây ta..?? Mọi người đi qua nườm nượp nhưng đáng tiếc tôi lại không biết tiếng của họ... trời ơi là trời, bế tắc thật sự, giờ này mà gọi cho anh ta không khác gì tự chui đầu vào rọ, đã cố gắng né mặt rồi một mình đi bộ tới trường, xong giờ gọi nói tôi không biết đường..kiểu gì cũng bị anh ta điên lên quạt cho một trận... Đang phiêu cảm xúc thì có chiếc ô tô tiến đến sát bên tôi, kính cửa xe kéo xuống, anh ta mặc chiếc áo len trắng cổ lọ, quần thun đen, đeo kính đen, mái tóc xoăn nhẹ khiến tôi đứng hình vài giây..
- Thiếu.. thiếu gia..??
- lên xe đi..
- tôi..
- hay cô thích tôi bế cô lên..?
- không.. tôi vào được..
Tôi định bụng mở cửa ghế sau thì bị anh ta quát lớn tiếng..
- Đằng trước..
- chi vậy? Tôi ngồi đằng sau cũng được..
Anh ta liếc mắt một cái tôi lại im tắp tuân lệnh..xấu hổ muốn độn thổ, sao lại gặp tình cảnh trớ trêu này chứ? cố gắng bình tĩnh tôi mỉm cười nhìn ra hướng ngoài đường..
Anh ta nhếch môi cười đểu.
- tôi đang tự hỏi không biết cô thông minh cỡ nào mà có thể tự một mình đi tới trường được..
- thì.. thì tôi cũng tự một mình đi còn gì..Từ nhà đi tới ngã tư, quá đỉnh luôn ấy..
- rồi từ ngã tư, rẽ hướng nào?
- đến đó tôi mỏi chân rồi đứng nghỉ, anh đừng nghĩ tôi không biết nhá.. tôi biết thừa..
- vậy rẽ hướng nào..
( Trời đất thiên địa quỷ thần, vừa run quá rơi mất não, quên không để ý anh ta rẽ hướng nào)
- Hướng.. hướng..
Anh ta bật cười để lộ chiếc má lúm đồng tiền bên phải..
- trên đời này sợ nhất những người đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm..
- ngu sao? Anh nói ai ngu..?
- càng sợ hơn khi có những người ngu thật sự mà không biết mình ngu..
- Này ( tôi hét lên)
- Xuống xe đi..
Tôi đưa mắt nhìn về đằng trước, vậy là đã tới trường rồi..
- dù sao cũng cảm ơn anh..
Tôi bước xuống xe đi một đoạn thì gặp cô gái con nhà bác tài xế hay trở tôi đến trường..chúng tôi im lặng một đoạn thì cô ta bắt đầu lên tiếng ( kỳ nhá hôm trước tôi bắt chuyện còn không thèm trả lời cơ)
- cậu tới trường sớm vậy?
- Ừm.. cậu cũng vậy mà..
- người đưa cậu tới trường là ai vậy ( thì ra hỏi dò về anh ta)
- à.. chỉ là một người bạn thôi..
- bạn thôi sao?
- ừ..
- mà người ta nói cậu sướng nhất trường ấy..
- sao lại sướng?
- thì cậu được thầy đẹp trai dậy một mình cậu còn gì.. Chắc học phí cao lắm nhỉ..?
- cái này tớ không rõ..
Liên từ đằng sau gọi lớn..
- Huyền.. chờ mình với..
Tôi miễn cười quay lại khi thấy Liên..
Cô gái:
- tôi đi trước..
- đợi Liên mới cậu, dù sao cũng là học sinh trong trường mà..
- Không thích..!
Cô ấy đi được một đoạn thì Liên đến nơi..
- phù phù.. mệt quá..
- đi từ từ thôi mình đợi được mà..
- sao cậu đi cùng cô ta sao?
- ừ.. tình cờ gặp..
- tôi đã nói với cậu thế nào, con đó không dễ chơi đâu, tốt nhất cậu đừng tới gần..
- thôi mà..chắc cậu có mặc cảm với người ta nên nghĩ vậy đấy..
- tin tớ đi, nhất định cô ta k phải người tốt đẹp gì..
- thôi k nói nữa nhá, dù sao nói xấu người khác là không tốt..
Liên vui vẻ khoác vai tôi..
- mà sao 2 hôm nay cậu làm gì không tới trường, nhớ cậu muốn chết luôn ấy..
- tớ bệnh..
- bệnh sao? Đâu để tớ xem nào, bệnh chỗ nào, đã khỏe chưa?
- hết bệnh thì mới đi học được chứ.. cậu làm gì mà nghiêm trọng quá vậy..
- thì tớ lo cho cậu mà.à mà Huyền này.. sắp tới trường mình có cuộc thi văn nghệ ấy, cậu xem có năng khiếu gì thì có muốn tham gia không?
- văn nghệ sao? Tớ thì có tài năng gì đâu..
- nghe nói là kỷ niệm 30 năm thành lập trường, ai giành giải nhất phần thưởng của các nhà tài trợ tính ra lên đến trăm triệu Việt Nam đồng ấy..
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Trăm triệu sao?
- ừ..đáng tiếc tớ k có tài năng gì lên không đăng ký tham gia. Nếu cậu có tớ khuyên cậu nên tham gia và tớ sẽ ủng hộ hết mình..
Tôi băn khoăn, từ trước tới giờ thì tôi đâu có năng khiếu gì ngoài có giọng hát tạm ổn..giải thưởng thật sự quá cao, nếu có thể may mắn, tôi cũng muốn tham gia để thử sức mình..
Tới sảnh cầu thang tầng 2, phòng học đầu tiên bên trái, mọi người đang xúm lại thật đông, cả vòng trong lẫn vòng ngoài bàn tán.. tôi và Liên nhìn nhau tò mò cũng tiến lại gần..ôi không.. Chuyện gì đang xảy ra tại một ngôi trường danh giá như này..Một bạn nữ sinh cơ thể bầm tím, tinh thần hoảng loạn lấy quần áo che thân, bạn khóc lóc gào thét đau đớn..
- đừng đến lại gần.. đừng đến lại gần..
Liên hỏi một bạn nam bên cạnh.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- hình như là bị hiếp dâm đấy..
Tôi và Liên ôm mồm ngạc nhiên, chân tay lúc này bủn rủn muốn nhũn ra.
- Hiếp.. hiếp dâm..là ai lại độc ác tới mức vậy?
- thật không thể tưởng tượng nổi, chắc bạn ấy hoảng loạn lắm..
Chừng 3phut sau bảo vệ chạy tới cùng đội ngũ bác sỹ của nhà trường..
- Tránh ra.. tránh ra nào..
Bạn nữ là nạn thân hoàn toàn không tự chủ được ý thức, bạn ấy la hét và run sợ khi thấy ai tiến lại gần..
- đừng..đừng đến gần,ai mà đến gần tôi cắn lưỡi chết tươi..
Tôi và Liên run run cầm chặt tay nhau..
Cô y tá trong trường..
- là cô.. em bình tĩnh, không sao rồi..không sao..
Bạn nghe được tiếng cô có vẻ hạ giọng xuống nhưng lúc sau lại bắt đầu gào thét, 4 cô cùng xúm lại mặc quần áo chỉnh tề cho bạn rồi đưa bạn đi khỏi..
Mọi người bàn tán ra bàn tán vào:
- thật kinh khủng.. thế này thì còn mặt mũi đâu mà tới trường.. xấu hổ quá đi..
Nghe lời mọi người bàn tán, tôi thắc mắc thay vì cảm thông và thương cảm thì giường như mọi người đang lấy đó làm đề tài bình luận, trong giọng nói ấy không có vẻ là thương xót gì hết..thật đúng là không có tình người hay sao..
Liên:
- Huyền.. cậu nhìn đi, hai người đó thường ngày chơi thân với bạn nữ vừa xong ấy.. mang tiếng bạn thân mà sao họ lại thản nhiên khi thấy bạn mình bị hại thế nhỉ..Đúng là thân ai ng đấy lo..
Tôi nghe hai người bàn tán với nhau.
- nghe nói sáng nay tới trường sớm nhất nên chắc xui gặp phải yêu râu xanh..
Tôi dừng chân lại chỗ hai người.
- này.. kia k phải là bạn thân của hai cậu sao? Sao k đi xem bạn ấy thế nào mà lại đứng đây thản nhiên như không có chuyện gì vậy?
- này con điên kia.. việc của mày à?
- các cậu thật sự k phải con người..
- con ranh.. có giỏi mày chơi với nó đi, bây giờ xem cả trường này có ai chơi nổi với nó không.. thật xấu hổ..
Thề nghe hai con đó nói, tôi chỉ muốn xông ra đập đầu chúng nó cho thông não, chúng nó không còn tính người hay sao mà có thể nói như vậy với người từng là bạn thân của mình..Liên thấy vậy vội vàng kéo lấy tay tôi đi khỏi..
- đi thôi.. mình vào lớp học thôi kẻo muộn..
- cậu để mình nói chuyện với hai con điên đó cho phải lẽ đã.
- cậu nói bọn nó là điên thì cậu đứng đó nói với người điên thì chúng nó cũng đâu hiểu gì..Đi thôi..
- Thiệt tình..tôi thấy ức thay cô gái đó..
- thôi nào..vào lớp..
Liên đẩy nhanh tôi vào lớp học, còn cậu ấy quay lại phòng học lớp mình..