Tử Hạ ngồi gục mắt xuống bàn.. mẹ cậu vỗ vai con trai..
- Tử Hạ..
- mẹ để con một mình có được không?
- con đinh như vậy đến bao giờ? Con nhìn con xem bây giờ con có ra hồn người không?
- thế mẹ bảo con phải làm sao?
- mạnh mẽ lên.. nhân lúc thằng Vũ Hàn đang suy sụp, hãy mạnh mẽ lên để chứng tỏ với các cổ đông, với cha con rằng con k hề bất tài vô dụng..
Anh đứng dậy xỏ tay túi quần..
- giờ này mẹ còn nghĩ được như vậy?
- ơ hay.. mày giống ai mà mày k biết tính toán thế hả?
Anh thở dài rồi bước khỏi căn phòng, tiến thẳng về phòng Vũ Hàn..
- cốc.. cốc...! Vũ Hàn.. anh có trong đó không?
- không trả lời..
- em biết anh đang ở trong đó mà.. làm ơn nói chuyện với em một lát được không? Em có chuyện muốn nói.
- không trả lời..
- Vũ Hàn..
Cánh cửa phòng mở ra..khuôn mặt Vũ Hàn mệt mỏi.
- có chuyện gì?
- em có nghe qua về việc hiến tặng giác mạc của Thanh Mai..liệu em có thể xin để hiến tặng một người được không?
Vũ Hàn nhíu mày nhìn Tử Hạ..
- cậu về đi.. nói chuyện sau đi..
- anh chưa trả lời em mà..
Anh đóng mạnh căn phòng lại..anh nhớ đến cuộc nói chuyện với bác sỹ 3 ngày trước..
- tôi muốn hiến tặng giác mạc cho cô gái tên Dương Thu Huyền.. bao nhiêu chi phí điều trị tôi sẽ thanh toán hết.
- chẳng phải có người nhà bệnh nhân đến xin cậu rồi hay sao?
- tôi đã không đồng ý..
- còn trái tim..
- trái tim ông cứ tìm được bệnh nhân thích hợp thì hiến tặng.. chỉ cần cho tôi biết rõ lý lịch người đó là được rồi..
- dạ.. anh cứ yên tâm.. cảm ơn anh, cảm ơn gia đình..
Vào một buổi chiều hoàng hôn trên biển, tôi đang ngồi đan khăn trước cửa nhà thì nhận được tin từ bệnh viện thông báo tới, họ có nói có chương trình hiến tặng giác mạc cho người nghèo khó như tôi.. mọi chi phí bệnh viện sẽ chi trả..khỏi nói tôi hạnh phúc biết nhường nào.. có phải tôi sắp nhìn thấy ánh sáng, có phải tôi sẽ giống như bao người khác.. cả đêm đó, gần như tôi đã mất ngủ vì quá đỗi hạnh phúc..
Mẹ:
- ngày mai mày tới bệnh viện phải không?
- dạ mẹ.. Họ nói ngày mai con qua..
- tao sẽ đưa màu tới bệnh viện, chăm sóc mày tới khi khỏe lại..
- mẹ, thật chứ? Con cảm ơn mẹ nhiều..
- đừng vội mừng.. sau khi mày khỏe lại rồi, mắt nhìn thấy rồi thì cũng là lúc mày hãy tự nuôi bản thân mình đi..
- mẹ.. ý mẹ là gì? Mẹ k cần con nữa sao?
- tao đã ký hợp đồng bán căn nhà này đi, giá họ trả cũng rất cao, số tiền đó đủ để tao có cuộc sống khá giả hơn.. ban đầu, tao cũng k muốn bán vì nghĩ còn có mày, nhưng nếu này nhìn thấy ánh sáng rồi thì tao nghĩ mày cũng tự nuôi sống được bản thân...
- mẹ.. tại sao mẹ có thế làm như vậy với con chứ?
- đừng nói giọng đó với tao. Tao quyết định cả rồi. Giấy cũng đã ký rồi.. nói nhiều cũng k thay đổ được gì.. tầm tuổi mày, có biết bao cô gái đã lấy chồng sinh con rồi,này khôn ra thì kiếm lấy tấm chồng để có chỗ nương tựa..
- vậy mẹ..mẹ sẽ đi đâu?
- tao sẽ xuất giá.. dù sao đời tao cũng chưa một lần kết hôn chỉ vì có mày..
Sống mũi tôi cay cay, giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi.vậy là mẹ bỏ tôi chỉ vì đi đến bên một người đàn ông khác..
Hôm sau tôi được đưa đến bệnh viện từ sáng sớm..
Bác sỹ:
- bây giờ cô có thể theo chúng tôi đi kiểm trả tình hình của mắt.. nếu có phản ứng thì 9 giờ có thể tiến hành phẫu thuật..
tôi cúi đầu..
- cảm ơn bác sỹ..
Nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng lạnh lẽo, tôi run run nghe được tiếng dao kéo và thuốc sát trùng
Bác sỹ:
- thả lỏng người ra nhé.. sẽ nhanh thôi.
- dạ..
- cố lên...
Bác sỹ:
- tốt lắm..3 ngày sau có thể tháo băng ra nhé..
Cô y tá dìu tôi ra khỏi phòng phẫu thuật..mẹ tôi đứng ở cửa phòng..
- tình hình sao rồi bác sỹ..
- dạ.. hiện tại cả phẫu thuật thành công, nhưng để xem kết quả 3 ngày nữa tháo năng ra đã..
Bà thở phào nhẹ nhõm.
- cảm ơn bác sỹ..
Bà dìu tôi về phòng điều trị, đi theo sự hướng dẫn của bác sỹ..tôi cảm nhận được hình như và đang rất vui..
- thật tốt quá.. tao chỉ mong này nhìn thấy ánh sáng để tao còn làm việc của tao..
- mẹ.. mẹ đã bao giờ thương con chưa?
Bà im lặng một hồi.
- ăn trái cây đi..tao đi mua cơm trưa..
Cô bé giường bệnh kế bên tôi..
- chị cũng mới mổ mắt hả?
- dạ..
- em cũng mới mổ được 3 ngày rồi.. nay em có thể nhìn rõ mọi thứ rồi..
- vậy hả? Chắc hạnh phúc lắm bạn nhỉ?
- đúng.. không gì tuyệt vời bằng..bất ngờ nhất là được nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương..chị xinh lắm..
- cảm ơn bạn..
3 ngày sau..
Bác sỹ: từ từ mở mắt ra nhé
Tôi dần hé mở ra nhưng chói quá tôi lại nhắm lại..
- tôi đến từ 1 đến 3.. cô mở từ từ nhé.. 1..2...3... mở ra nào..
- ánh sáng chiếu vào khiến tôi chảy cả nước mắt..
Bác sỹ:
- cố lên.. sắp được rồi..
Mẹ tôi:
- mở từ từ thôi..
Tôi dần dần hé ra.. để làm quen tôi phải mất 10p mới có thể bình thường được, điều đầu tiên khi tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt của mẹ.. quả thực,mẹ tôi rất đẹp, tuy tuổi đã ngoài 40 nhưng khuôn mặt mẹ vẫn không có nhiều thay đổi theo thời gian.. cái này người ta gọi là lão hoá ngược thì phải.. tôi mỉm cười, nhìn bà xinh đẹp như vậy, lẽ ra tương lai phải tương sáng hơn mới phải.. tôi nhận thấy bà hận bố tôi, hận tôi cũng là điều đương nhiên.. vì bà đẹp vậy cơ mà..
Bác sỹ mỉm cười..
- chúc mừng cô.. hãy coi như ngày hôm nay là ngày bắt đầu cho cuộc đời mới của mình..
- cảm ơn bác sỹ.. thành thật cảm ơn bác sỹ nhiều lắm..
- không chỉ cảm ơn tôi không đâu.. cô còn phải cảm ơn người đã hiến tặng giác mạc cho cô và người đã tài trợ chị phí cuộc phẫu thuật này.. và cũng may cô không phải là người bị mù bẩm sinh..
- bác sỹ nói sao ạ? Cháu không phải người mù bẩm sinh..( tôi ngạc nhiên)
Tôi đưa mắt liếc nhìn mẹ, mẹ né tránh ánh mắt của tôi..
- mẹ.. bác sỹ nói vậy là sao?
Bà ấp úng..
- thì.. thì mày cũng nghe người ta nói rồi mà...
- sao mẹ nói con bị mù bẩm sinh?
- thì tao nói thế cho mày đỡ buồn.. nhà mình nghèo, lấy đâu ra tiền chữa trị cho mày..
- mẹ.. mẹ còn dấu con điều gì nữa không?
- không..
- vậy tại sao con bị mù?
- màu quên rồi thì quên luôn đi.. đào bới ký ức lên làm gì..
Tôi rơi nước mắt nhìn bà..
- mày vừa khỏi xong, khóc hại mẮt lại mù trở lại thì đừng trách ai..
Nói rồi bà bước đi ra ngoài cửa..tôi bước chân xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh.. tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt mình...đứng trước gương, tôi đưa tay sờ nhẹ lên từng đường nét trên khuôn mặt, chiếc mũi cũng khá cao, nước da trắng, đôi mắt to tròn, hai hàng lông mi cong vút.. nhìn toàn thể tôi khá giống mẹ..
Trở về phòng bệnh, tôi có lướt qua một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, gương mặt rất đẹp, đôi môi đỏ như là con gái.. anh ta mặc chiếc áo len cổ lọ trắng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu đen..đặc biệt trên cơ thể anh ta, cái mùi nước hoa ấy hình như tôi có gặp ở đâu rồi... tôi có liếc nhìn anh ta, ánh mắt ấy nhìn tôi như thể đã gặp nhau tự bao giờ..
Bác sỹ cúi đầu..
- chào thiếu gia Vũ Hàn..
- Vũ Hàn..?? Cái tên quen quen..
Tôi bước đi chừng được 3 bước thì bác sỹ gọi lại..
Vũ Hàn:
- bác sỹ.. chúng ta vào việc chính..
Bác sỹ cười:
- à không.. tôi nhầm, cô về phòng dưỡng bệnh đi..
trở về phòng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại về người đàn ông ấy.. cái cảm giác lướt qua nhau cứ như chúng tôi đã từng gặp nhau..suy đi nghĩ lại, cuối cùng tôi k dám mơ tưởng về người đàn ông đẹp trai ấy.. làm gì có một nam thần triệu người mơ uớc lại đi tiếp xúc với cô gái mù như tôi..
Mẹ từ ngoài cửa xách theo hộp cơm đi vào..
- tao xuống định mua vài thứ cho mày mà hết mất rồi.. căng tin bệnh viện đông lắm, thôi ăn tạm nhé..
- con cảm ơn..mẹ ăn chưa?
- ăn đi rồi ngủ một giấc.. khỏi phải hỏi tao ăn chưa làm gì?
- có phải trong lúc con ngủ mẹ sẽ rời xa con đúng không?
Bà ngập ngừng nhìn tôi..
- xa con sẽ khiến mẹ hạnh phúc chứ?
- ừ!
- nếu điều đó làm mẹ hạnh phúc, mẹ thoải mái thì mẹ cứ làm.. nhưng trước khi đi, mẹ có thể ôm con một lần, gọi con là con gái như bao bà mẹ khác được không?
Bà có vẻ chần chừ rồi sau đó tiến đến ôm tôi vào lòng.. cái ôm ấm áp lần đầu tiên tôi được cảm nhận từ mẹ, tôi mỉm cườii nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi..
- cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con..mấy ngày qua được mẹ chăm sóc, con tự tin rằng đó là quãng thời gian con hạnh phúc nhất trong 17 năm qua.. dù mẹ có ghét bỏ con nhưng con vẫn tự hào vì con là con gái mẹ.. cảm ơn mẹ đã cho con có mặt trên đời, cảm ơn mẹ đã cho con được một dung mạo xinh đẹp như này..con yêu mẹ..!
Buông người ra khỏi vòng tay mẹ, trái tim tôi quặn thắt lại.. tôi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt bà, ở khoé mắt bà cũng đang chuyển đỏ.. vậy là bà vẫn còn có cảm xúc dành cho tôi..
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi trở về ngôi nhà mà đã nuôi tôi khôn lớn.. bước chân trên con đường tấp nập, tôi ngẩng mặt lên bầu trời rồi lấy bàn tay với những tia nắng yếu ớt của mùa đông...tạm biệt quá khứ đau buồn, một thế giới mới đang chào đón tôi...
Đứng trước cửa nhà, một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa nhà tôi..giọng nói ấy, khuôn mặt kia chính là anh Phong.. Phong nhìn thấy tôi,anh vui mừng ôm Chầm lấy tôi..
- Huyền.. đúng là em rồi.. em đã đi đâu và làm gì vậy? Có biết anh tìm em trong mấy ngày qua không?
- anh Phong.. anh về khi nào vậy?
- anh nhớ em quá lên về nè..mà mắt em?
- em được chữa mắt rồi anh ơi..
- thật không? Ai chữa cho em vậy Huyền?
- em được nhà tài trợ..
- thật tốt quá..
Từ đằng xa tiếng quát của mẹ Phong..
- chúng mày đang làm gì thế?
- mẹ..
Tôi cúi đầu chào mẹ anh..
- con chào bác..
Bà lườm tôi..
- không dám..nhưng tôi xin cô đừng đến ăn vạ với con trai tôi nữa..hãy để nó lấy vợ sinh cô được chứ?
- kìa mẹ.. Huyền bây giờ mắt đã sáng rồi..
- nhưng mẹ mày k muốn làm thông gia với gái đĩ..
- cô.. xin cô đừng nặng lời như vậy.
- tao nói gì sai sao?
- mẹ..!
- còn mày nữa.. làm con gái nhà người ta chữa ễnh ra rồi mà k chịu trách nhiệm, còn vương vấn đến con mù này sao?
Tôi bất ngờ quay qua nhìn Phong.
- chuyện này là sao anh Phong..
Phong nắm lấy tay tôi..
- huyền.. nghe anh nói, anh thực sự không yêu cô ta, người anh yêu là em.. Vì ham muốn bản thân nên anh đã lỡ...cô ta gài anh..
Tôi rút tay mình ra khỏi tay Phong..
- anh đừng nói nữa, là thằng đàn ông, xin anh dám làm thì dám nhận.. hãy lo cho cuộc sống mẹ con cô ấy thật tốt.. cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng tôi k yêu anh..
- không.. anh k tin em k yêu anh..anh không tin..
Vũ Hàn trong chiếc ô tô tiến lại gần..
- mày không tin thì cũng phải tin..
Tôi quay ra bất ngờ khi thấy anh ta, người đàn ông tôi gặp ở viện ngày hôm qua..