Trong căn phòng làm việc tầng thứ 32 của tập đoàn, anh tức giận vò nát tờ báo..khuôn mặt lạnh băng cùng đôi mắt nảy lửa như muốn thiêu chết người viết và đăng tải tờ báo này..Bọn nhà xuất bản cũng thật to gan, động vào ai không động mà dám động vào anh sao, rồi anh sẽ cho chúng nó thấy chúng nó chưa đủ trình để chơi anh...
Không khí trong phòng căng thẳng và ngột ngạt khiến cho thư ký của anh run sợ rơi từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán..Quả thực đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi được hình ảnh Vũ Hàn lúc này..Trông anh đáng sợ hơn bao giờ hết..Thư ký của anh tính đến thời điểm hiện tại cũng đã đi theo anh ngót nghét 5 năm nay rồi, anh quá hiểu bản tính của sếp mình.. trong lúc sếp nóng giận, tốt nhất là im lặng, chỉ sợ khi mở miệng ra sẽ càng chọc giận ai kia..Với lại anh cũng không muốn chọc giận sếp kẻo mất việc như chơi, còn vợ trẻ, con thơ ở nhà mong mỏi..không có công việc này khéo cả nhà đổ thóc giống ra mà ăn..anh chỉ biết đứng quan sát sắc mặt của sếp, chân không xê dịch một bước..
Vũ Hàn ngồi trên bàn làm việc, tờ báo đã bị nhàu nát và nằm gọn trong lòng bàn tay của anh..Anh liếc mắt sang trái nhìn thư ký của mình..
- còn chuyện gì muốn báo cáo nữa không?
- tổng giám đốc, sự việc điều tra người nhà nạn nhân, người của chúng ta đã theo dõi 24/24 nhưng xem ra bọn họ vẫn chưa làm gì để khả nghi..
- tiếp tục theo dõi..theo đến khi nào tìm ra thì thôi...
- bọn họ k chịu gặp mặt luật sư bên mình..
- vậy thì đợi gặp nhau trên toà.
- còn chuyện này nữa không biết tôi có nên nói không?
- tôi cho phép cậu nói..
- tôi nghe được thông tin từ các cổ đông, chủ tịch nói nếu như lần này anh k giải quyết mọi chuyện cho ổn thoả thì khả năng anh sẽ bị bãi chức..
- bãi chức sao? Tôi cũng đã đợi ngày này lâu lắm rồi ( nhếch môi cười nhạt một cái)
Nói rồi anh đứng bật dậy, hai tay xỏ túi quần bước xuống sảnh chính..Theo như lịch hẹn thì hôm nay Thanh Xuân sẽ đích thân đến công ty tìm anh để giải quyết vấn đề..Mà anh cũng đang muốn giải quyết cho xong nên đã đồng ý gặp riêng cô nói chuyện..
Thanh Xuân ngồi vắt hai chân chéo lại vào nhau, cái dáng ngồi cùng khuôn mặt giống như kiểu ta là mẹ thiên hạ vậy ấy..Thấy vũ Hàn đang bước từ xa tới, cô vuốt vuốt tóc cho gọn gàng rồi vẫy tay cười tươi..
- Vũ Hàn.. em ở đây..
Vũ Hàn đứng đối diện Thanh Xuân nhưng đôi mắt lại không muốn liếc nhìn người con gái đang ở trước mặt..
Thanh Xuân:
- chúng ta ra quán cafe ở cổng được chứ anh..
Vũ Hàn gật đầu một cái..
Khi anh và cô vừa bước ra đến cổng thì từ đâu một cánh phóng viên, nhà báo ập tới.. bọn họ như những con chim lợn đang đi săn mồi da diết..
- thiếu gia Vũ Hàn, tiểu thư Thanh Xuân..xin hai người hãy cho chúng tôi biết hai người vẫn tốt đẹp và sẽ đính hôn theo đúng dự kiến chứ..
Vũ Hàn định lên tiếng thì Thanh Xuân nắm chặt tay anh lại rồi dơ lên cao nhìn đám phóng viên với ánh mắt đầy tự hào, khoé môi cô nở ra nụ cười thật tươi..
- có lẽ cái nắm tay này sẽ là câu trả lời thích đáng rồi chứ?
Phóng viên A:
- vậy là hai người vẫn đang hạnh phúc.. còn cô gái kia, theo thông tin được biết có một cô gái đang cố tình chen chân vào mối quan hệ của hai người.. liệu cô có thể cho biết danh tính cô gái đó được không ạ..
Thanh Xuân:
- sẽ không có cô gái nào chen chân vào được cả, vì mối quan hệ của chúng tôi không hề đơn giản, đó còn là mối thân thiết giữa hai bên gia đình.. Nếu có cô gái nào có ý định muốn chen chân vào, thì người thứ ba mãi mãi chỉ là người thứ 3... Là người để toàn xã hội phải lên án..!!
Vũ Hàn cau mày nhìn Thanh Xuân trả lời, quả thực anh đang cố gắng gồng mình kìm nén cảm xúc để cho mọi chuyện trở nên yên ổn, có quá nhiều chuyện xảy ra tại thời điểm này, anh không muốn xảy ra thêm chuyện.. Nhưng nghe Thanh Xuân đối đáp, thật khiến anh không thể nào đứng yên đó mà nghe cho được..anh tức giận giật mạnh tay mình ra khỏi tay Thanh Xuân, gằn giọng quát với đôi mắt đỏ hoe..
- Đủ rồi...!!
Dứt lời anh xỏ tay vào túi quần bước nhanh về phía trước, bỏ mặc bao khuôn mặt ngơ ngác của cánh phóng viên.. Thanh Xuân dù trong lòng đang rất tức giận nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén và nở ra một nụ cười để giữ hình tượng bản thân trước mặt cánh truyền thông..
Phóng viên B:
- ơ chưa phỏng vấn xong mà thiếu gia Vũ Hàn..
Thanh Xuân:
- mọi người có thể giải tán được rồi, mọi người cũng biết công ty đang gặp chút sự cố nên tâm tình anh ấy cũng không ổn cho lắm.. Hẹn mọi người trong lễ đính hôn của chúng tôi.. Cảm ơn tất cả mọi người nhé..
Mọi người xì xào.
- Zời ạ.. Thế mà cô nói có gì hót lắm đây..
- Hẹn mọi người dịp khác..
Dứt lời cô hướng mắt về quán cafe và chạy tới chỗ Vũ Hàn ngồi..Vũ Hàn tay cầm cốc cafe nhâm nhi một hụm..
- Thanh Xuân..tôi đã quá xem thường em thì phải..
- em thật sự k biết đám phóng viên đó..
- Rời xa tôi đi..( giọng nói đầy nghiêm túc)
Thanh Xuân bắt đầu rưng rưng nước mắt rồi liên tục lắc đầu..
- không.. em không nghe thấy gì cả..
- tôi không yêu em..
- em chờ được, chờ đến ngày anh yêu em..
- người tôi yêu là cô ấy..Huyền là người con gái tôi yêu.
- anh nói dối.. em không tin, không bao giờ tin.. tất cả chỉ là anh ngộ nhận giữa lòng thương hại và tình yêu..
Vũ Hàn nhìn khuôn mặt Thanh Xuân, nghĩ đến cái chết của Thanh Mai anh lại không kìm được lòng.. anh nhớ lại ngay đêm hôm khi bắt được kẻ gây ra tai nạn giao Thông, chính miệng hắn đã khai có người chi tiền cho hắn ta thực hiện kế hoạch gây ra vụ tai nạn cho Thanh Mai, sau một hồi biết người đó không ai khác chính là Thanh Xuân, ngay lúc đó anh đã muốn một nhát xiên chết ả ta..Nhưng không, có vẻ chết thì lại quá đơn giản với một con quỷ đội lốt người như này...Anh tĩnh tâm lại, hít một hơi thật sâu rồi quyết định bình tĩnh, nếu thời điểm đó ả xảy ra chuyện gì, mọi góc nhìn sẽ chĩa vào anh, rồi người ta sẽ nghĩ anh vì không muốn cưới mà giết ả, vì được ở bên Huyền mà ra tay diệt người cản đường.. Anh thì không sao, nhưng với Huyền, anh sợ cô sẽ không thể nào chịu đựng nổi..
Thanh Xuân:
- Vũ Hàn.. anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy.. em sợ..
- Vương Thanh Xuân.. tôi đang tự hỏi đêm đêm em có bao giờ mơ thấy ác mộng hay không?
- Vũ Hàn, anh nói gì kỳ vậy.. em có làm gì đâu mà mơ thấy ác mộng..
- à không.. chẳng là tôi thường mơ thấy Thanh Mai nói rất nhớ người em gái của mình..nên tiện mồm hỏi cho vui thôi..
Nghe đến đây sắc mặt Thanh Xuân tái đi phần nào, cô run run đến nỗi cốc cafe sữa trên tay cũng theo đó mà rớt xuống đất, từng tiếng vỡ của mảnh thuỷ tinh khiến cô giật mình lắc đầu..
- chắc chị ấy sợ em đau lòng nên không giám về thăm em..
Vũ Hàn nhếch môi.
- mặt em trắng bệnh ra rồi kìa..
- chắc em bị tụt huyết áp..
- để tôi nói tài xế đưa em về..
Thanh xuân liên tục gật đầu..
- vậy em đi trước nhé... nói chuyện với anh sau..
Vũ Hàn nhìn theo bóng dáng Thanh Xuân, đôi mắt anh chuyển đổi sắc lạnh..
- Chờ đó đi...rồi tôi sẽ cho cô thấy, chết không đáng sợ, sợ nhất là muốn chết mà không thể nào chết được..
———-
Hôm nay là chủ nhật, tôi ở nhà nhiều rồi suy nghĩ nhiều cũng khiến cho đầu óc trở nên căng thẳng..Nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của Vũ Hàn tối ngày hôm qua lại khiến tôi đau lòng..cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi quyết định nhắn tin cho Liên, chẳng biết người ta bận hay rảnh nhưng cũng cứ nhắn rủ đến quán cafe giải sầu..Ngay sau đó, tin nhắn reng lên một tiếng.
- mình rảnh.. có thể cùng cậu đi giải ngố..
- vậy hẹn nhau ở chỗ cũ nhé..
Chỗ cũ mà tôi nói ở đây thú thật cũng rất mới mà thôi... tôi và Liên tình cờ phát hiện ra quán cafe này cũng chỉ là vô tình.. chúng tôi quan tâm đặc biệt tới quán bởi vì không khí quán được trang trí giống như không khí tết ở Việt Nam, với lại quán rất yên tĩnh.. hơn nữa, mặc dù hương vị cafe hay nước uống đều rất ngon nhưng lại vắng khách vô cùng, tôi nghĩ chắc có lẽ chưa nhiều người biết tới nơi đây.. Đang buồn buồn mà được cùng người bạn nào đó vào đây nói chuyện phiếm thì quả là một sự lựa chọn hoàn hảo..
Ngay lập tức tôi đi thay đồ và nhờ bác tài trở ra chỗ quán cafe vì tôi cũng chỉ nhớ mang máng đường chứ chưa thuộc rõ...
Liên đã có mặt trước cửa quán..
- Huyền..Huyền..
- cậu tới khi nào? Đợi mình lâu chưa..
- cũng vừa mới tới nè..nhà mình ngay khu này nên là cũng tiện..
- vậy hả? Vậy chúng ta vào trong thôi..
Vừa bước đến cửa quán thì nhân viên chặn chúng tôi lại..
- Xin lỗi hai người đẹp, quán tạm thời không tiếp khách..
Tôi liếc mắt vào bên trong, qua lớp kính màu đen, tôi vẫn thấy bóng dáng một người đàn ông tầm 30 tuổi đang quay lưng ra ngoài và tay hình như vẫn đang cầm cốc cafe kia mà..
- ơ anh gì ơi, sao vẫn có khách kìa..
- người đó là người đặc biệt..
- này anh,khách hàng là thượng đế, sao lại đặc biệt cho người đó còn chúng tôi thì không..?
- mời quý khách ra về..
Liên quát lên:
- này các người còn muốn làm ăn không hả?
- chúng tôi xin lỗi nhưng hãy tuân thủ quy tắc của quán ( nói rồi anh ta đóng mạnh cửa vào)
Liên:
- mẹ kiếp cái quán này điên rồ gì không biết.. tưởng các bà thèm à..
- thôi nào, nổi giận làm gì với những người không biết thương hoa tiếc Ngọc..chúng ta sẽ đến quán khác vậy.
- khó khăn lắm mới tìm được nơi ưng ý, ai ngờ chúng nó lại chảnh chó tiếp người giàu..( Liên lụng bụng)
Chúng tôi định quay mặt bước đi thì người nhân viên ban nãy lại gọi lớn..
- một ly capuchino nóng cho người đẹp này, còn người đẹp kia muốn uống gì..
- tôi á ( Liên nói)
- đúng vậy.. mời hai quý khách vào trong và lên tầng 2 thưởng thức..
- á mà hình như tôi nhớ tôi chưa gọi gì mà.. sao anh biết tôi uống capuchino nóng?
Nhân viên gãi đầu..
- chắc tại cô xinh lên để lại ấn tượng lâu dài.. lần trước cô cũng uống vậy mà..
Liên:
- tớ không thèm vào đó nữa đâu..vừa còn giọng đuổi khách, bây giờ quay lại 360 độ lật mặt nhanh hơn bánh tráng nướng..
Nhân viên:
- Hôm nay đích thân ông chủ tôi mời hai người nên dây là trường hợp ngoại lệ..
Tôi mải liếc nhìn theo bóng dáng người đàn ông đang bước lên bậc cầu thang tầng 2 kia.. Càng nhìn càng thấy quen và giống.. theo bản tính tò mò, tôi chạy thẳng vào bên trong gọi lớn..
- xin dừng chân lại..làm ơn xin chân lại giúp tôi..
Người đàn ông dừng chân lại nhưng không nói gì..
Tôi từng bước, từng bước tiến đến thật gần để nhìn cho rõ khuôn mặt kia..
- Anh..anh..anh Phong.. là anh sao?