Hạ Lâm Chu đứng phía sau, rất mong chờ động tác mở cửa. Văn Tầm Xuyên ngừng mở khoá lại, quay đầu nhạt nhẽo nói, “Hai ta hình như chưa thân đến mức ấy nhỉ.”
“Sao lại chưa thân?” Hạ Lâm Chu giả bộ kinh ngạc, “Chúng ta còn cưới nhau rồi cơ mà?”
Nói xong hắn cười toe toét, ôm vai Văn Tầm Xuyên ghé vào tai gã thủ thỉ, “Anh còn muốn thân đến mức nào đây?”
Văn Tầm Xuyên hất tay hắn ra, “Biến!”
“Không đi!” Hạ Lâm Chu nghiêng người dựa lại vào cửa che mất ổ khoá, nhìn thẳng vào mặt Văn Tầm Xuyên nói, “Tôi come out rồi.”
“Ồ, lạ quá.” Văn Tầm Xuyên khoanh tay nhìn hắn,” Cho nên…?”
“Tôi bị đuổi ra khỏi nhà.” Hạ Lâm Chu nói, “Không tiền, không điện thoại, không chốn dung thân.”
“Cũng đâu liên quan gì đến tôi?”
“Tôi come out là vì anh đó!”
Hạ Lâm Chu nhìn gã, tiếp tục tự biên tự diễn, “Nếu anh không quen tôi tôi sẽ không đi quấy phá, nếu tôi không quấy phá bố tôi sẽ không tình cờ bắt gặp, nếu không tình cờ bị bắt gặp tôi cũng sẽ không come out, giờ cũng sẽ không bị đuổi, cũng sẽ không đi tìm anh.”
Văn Tầm Xuyên luôn chưa hề hết bất ngờ vị độ mặt dày của tên này, gã gật đâu, “Vậy cuối cùng là lỗi do tôi?”
“Đúng rồi, là do anh hết.” Hạ Lâm Chu đáp ngay.
Văn Tầm Xuyên cạn lời. Mà gã cũng lười phí thời gian đi đôi co, vẫn gạt cái tên đang đứng chắn trước cửa ra, tiếp tục tra ổ khoá, hoàn toàn lơ đi sự hiện diện của Hạ Lâm Chu.
Văn Tầm Xuyên vừa hé cửa ra, một bàn tay đã thò đến giữ cửa lại. Gã mệt mỏi quay lại Hạ Lâm Chu nói, “Tôi đi làm cả ngày rồi, mệt lắm, cậu làm ơn đi chỗ khác đi được không?”
Tay Hạ Lâm Chu để trên cánh cửa, vô tình như đang giam Văn Tầm Xuyên lại trong lòng. Hắn nương theo ánh đèn pin hắt ra từ di động nhìn gã, “Anh thật sự muốn tôi đi chỗ khác?”
Văn Tầm Xuyên hơi khó chịu lui về sau một chút, nhíu mày nói, “Đúng vậy, cậu đi chỗ khác đi, tôi không liên quan gì đến cậu.”
Hạ Lâm Chu gật đầu, đột nhiên cúi đầu xuống sát gần gã.
Ở một nơi yên tĩnh và thiếu sáng, hô hấp của Hạ Lâm Chu cang gần sát bên tai làm Văn Tầm Xuyên bỗng nổi nên một tầng da gà, não lại chợt nhớ về những hình ảnh không rõ đầu đuôi đó, làm gã bỗng dưng cảm thấy áp bách và hoảng hốt chẳng rõ vì sao.
Văn Tầm Xuyên nghiêng đầu, nhưng cũng không muốn đẩy hắn ra.
Hạ Lâm Chu cũng không làm gì, hắn chỉ ghé sát tai gãi nói, “Được rồi, là do anh muốn.”
Vừa dứt lời hắn quay người bước lại ra thang máy.
Văn Tầm Xuyên nhẹ thở dài, chẳng hiểu sao vẫn ngoái đầu nhìn theo hắn một cái, rồi mới xoay người mở cửa.
Gã mở cửa, duỗi tay bật đèn định bước vào trong nhưng khung cảnh trong phòng đập vào mắt làm bước chân của gã liền đông cứng trong không trung…
Trong phòng vung vãi giấy tờ tài liệu bị xé thành từng mảnh nhỏ. Xuân Mai đang nằm giữa nhà, ôm một chiếc giày tây đã bị cắn nát bấy, trưng cái mặt ngây thơ vô số tội ra nhìn gã. Không đợi Văn Tầm Xuyên trấn tĩnh lại, một mùi hôi hôi khai khai đã xộc vào mũi gã. Gã từ từ đưa mắt sang bộ ghế sô pha mới vừa mua hồi đầu năm, trên cái đệm xám nhạt nghiễm nhiên ướt một mảng lớn vàng vàng…..
Văn Tầm Xuyên hít hơi sâu cố gắng trấn tĩnh nhưng cái mùi khai lại được thể bay thêm vào mũi gã.
Văn Tầm Xuyên đột ngột đóng mạnh cửa lại, đứng ngoài cửa, ôm trán thở sâu mấy hơi, thầm cầu nguyện tất cả trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi. Mở cửa lần nữa, mọi việc sẽ không có gì xảy ra.
Đúng vậy, chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Gã lại mở cửa vào.
Lại “rầm” một tiếng đóng ngay lại.
“Anh làm cái gì vậy?” Hạ Lâm Chu đang đứng chờ thang máy khó hiểu nhìn gã.
Văn Tầm Xuyên xoay sang, lại dùng đèn pin chiếu lên mặt gã.
Hạ Lâm Chu khó chịu, “Anh làm gì vậy!!!”
Văn Tầm Xuyên nhìn hắn, đột nhiên mắt sáng rực như vừa nghĩ ra ý gì đó.
Gã cao giọng hỏi, “Này Hạ Lâm Chu?”
“Gì?”
“Có muốn ở chung với tôi không?”
Hạ Lâm Chu ngẩn người, “Không phải anh vừa bảo…”
Còn chưa nói xong, Hạ Lâm Chu đã tự biên tự diễn một vở kịch trong đầu. Hẳn là cái gã Văn Tầm Xuyên này muốn hắn ở chung lắm nhưng lại ngại nói ra, vừa nãy còn mở ra đóng vào cửa nhà là đang suy nghĩ xem phải mở lời như thế nào để hắn ở lại. Nhưng Hạ Lâm Chu là người tốt, hắn quyết định sẽ không “bóc mẽ” Văn Tầm Xuyên, để gã không phải bị mất mặt.
Thang máy “đing” một tiếng, cửa mở ra.
Văn Tầm Xuyên mất kiên nhẫn thúc giục, “Có ở không?”
“….Ở.” Hạ Lâm Chu giả vờ nhìn sàn nhà, khịt khịt mũi. “Tuy nhỏ nhưng ở tạm cũng được.”
—
Hạ Lâm Chu to Văn Tầm Xuyên: Bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng cùng pede!
—
Mà Hạ Lâm Chu pé pỏng không phải tra công nhé huhuhu:((((( Ở đây chỉ có 1 tra công tên là VTX thôi:((((