Bố Hạ chỉ thẳng vào mặt Hạ Lâm Chu quát tháo, ngón tay của ông rơi run rẩy vì quá kích động. Mẹ Hạ vội chạy đến can, ôm lấy bố Hạ trấn an nói, “Thôi mà anh, bớt nóng, nó vừa về, anh cũng khoan mắng nó, để nó uống hớp nước…”
Không khuyên thì thôi, mẹ Hạ khuyên còn như châm dầu vào lửa, bố Hạ lại lập tức gầm lên, “Nó còn dám uống nước? Sao không vất vưởng ở ngoài rồi chết đói đâu đó đi, còn khoẻ cho tôi.”
Hạ Lâm Chu ngồi trên sô pha, môi mím chặt lại, không quan tâm lắm đến lời mắng mỏ của bố Hạ, hai mắt hắn giờ đang nhìn chằm chằm vào màn hình ipad trên bàn, đôi mắt sa sầm u ám, cả người cứng lại, “Chó má…”
“Cái gì?” Bố Hạ ngẩng đầu trừng mắt, quay sang mẹ Hạ đang vuốt ngực an ủi cho mình, lại gầm lên, “Em coi thằng con trời đánh này nó nói kìa! Hỗn hào!”
“Mày ăn nói gì kỳ cục với bố thế hả! Thằng nhóc này!” Mẹ Hạ dậm chân mắng hắn một câu rồi quay sang bố Hạ, “Anh cũng kỳ nữa, sao không hỏi con đầu đuôi câu chuyện ra sao?”
“Còn ra sao nữa? Báo chí đưa tin rõ ràng quá rồi? Thông đồng với bác sĩ đánh đập đe doạ người nhà bệnh nhân!”
Những tít báo sai sự thật và bình luận ác ý trên mạng khiến Hạ Lâm Chu bừng lên ngọn lửa giận đến thiêu đốt cả ca cơ thể. Hắn bất tình lình cầm Ipad ném thật mạnh xuống bàn “Choang” một tiếng, rồi lập tức đứng dậy bước ra cổng.
Bố Hạ tóm lấy áo khoác hắn, “Mày còn định đi đâu? Lại đi tằng tịu với thằng bác sĩ kia à?”
Hạ Lâm Chu không trả lời, đang muốn đi vòng qua bố Hạ, ông lại quát lên, “Tao nói cho mày biết mày ra ngoài cặp kè với ai tao cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng mà Hạ Lâm Chu, tao cảnh cáo mày tránh xa mấy cái thằng đồi bại vô đạo đức ra một chút, bằng không đừng trách tao.”
Mặt Hạ Lâm Chu đỏ gay vì giận, hắn giằng gấu áo ra khỏi tay bố, hơi cúi đầu nhìn ông, “Bố à, giờ con mới phát hiện, bố cũng ngốc nghếch dễ bị dẫn đường y như những tên trên mạng vậy!”
“Mày…” Mắt bố Hạ trợn trừng, ông vươn ngón trỏ chỉ vào hắn, quát về phía cổng, “Ông Trương, khoá cửa! Tìm mấy tên vệ sĩ lại đây canh thằng nhãi này. Nó dám ra cửa thì đập gãy chân luôn cho tôi!”
–
Từ bệnh viện lái xe ra Văn Tầm Xuyên tranh thủ ghé về nhà bố mẹ. Gã đứng trước cửa gõ một hồi lâu, dì Trần mới ra mở cửa, nhưng lại không nghiêng người qua, ý rõ ràng không muốn gã vào nhà. Dì Trần lúng túng hỏi, “Tiểu Xuyên à, sao giờ này cháu lại đến đây?”
Văn Tầm Xuyên nhìn lướt qua cửa phòng ngủ của ba mẹ đang đóng chặt phía sau lưng dì, hỏi, “Ba mẹ cháu đâu ạ?”
“Còn chưa tới giờ tan tầm mà, giờ họ đang ở trường rồi. Sao thế? Cháu tìm ba mẹ có gì không?”
Văn Tầm Xuyên lắc đầu, “Dạ không có gì đâu ạ, cháu tiện đường đi ngang qua thăm thôi. Hai ngày nay…. ba mẹ cháu có khoẻ không ạ?”
“Vẫn tốt lắm, cháu yên tâm.”
“Vâng ạ, nếu không ai ở nhà thì cháu đi trước.” Văn Tầm Xuyên cười gượng với dì, “Chào dì cháu đi.”
Dì trần như lén thở phào một hơi, “Ừ, cháu về cẩn thận.”
Không đợi Văn Tầm Xuyên bước vào thang máy, cửa nhà đã bị đóng sầm lại.
Lúc cửa vừa mở, Văn Tầm Xuyên đã nghe được mùi hương trầm rất đặc trưng. Đó là mùi trầm mỗi khi mẹ gã đau đầu sẽ đốt lên để an thần. Dì Trần đã có lần tâm sự với Văn Tầm Xuyên dì rất ghét cái mùi hương ấy, nên chắc chắn nếu ba mẹ gã không có nhà dì cũng không bao giờ đốt nó.
Quả nhiên, đứa con bất hiếu này lại phiền đến ba mẹ nữa rồi.
Văn Tầm Xuyên chống tay lên cửa sổ xe, nghĩ ngợi đến thừ người ra. Gã chán nản sờ túi quần một vòng nhưng không thấy hộp thuốc lá đâu, mới nhớ nửa hộp thuốc trong túi gã đã bị Hạ Lâm Chu lấy hút sạch từ đời tám hoánh nào rồi, bất đắc dĩ gã đành chậm rãi đỗ xe vào gara, đi về nhà mình.
Mới từ thang máy bước ra, điện thoại trong túi vang lên, là Hạ Lâm Chu gọi.
Gã vừa nhận cuộc gọi vừa bước ra khỏi thang máy, trùng hợp lúc đó người phụ nữ hàng xóm ở phòng kế bên cũng vừa xách một túi rác lớn ra ngoài, bà ta vừa nhìn thấy Văn Tầm Xuyên mặt lập tức cảnh giác, nhanh chóng quay về đóng sầm cửa lại.
Văn Tầm Xuyên bất ngờ, cho đến khi nghe tiếng “alo alo” liên tục trong điện thoại mới sực tỉnh.
“Tôi đây, có chuyện gì thế?” Gã tiếp tục bước về nhà, móc chìa khoá tra vào ổ, vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi.
“Tôi vừa đọc được tin trên mạng….” Hạ Lâm Chu còn chưa nói xong, chắc là đã nghe được tiếng chó sủa, liền hỏi, “Anh về nhà à?”
Văn Tầm Xuyên trở tay đóng cửa lại, kéo lỏng cà vạt trên cổ, vừa tháo giày vừa nói, “Đúng rồi, cậu đang ở đâu đấy?”
“Tôi cũng đang ở nhà.” Giọng Hạ Lâm Chu chuyển sang bực tức, “Ôi mẹ nó, xã hội pháp trị mà còn có người dám nhốt tôi lại.”
Thật ra lúc sáng đọc WeChat Văn Tầm Xuyên đã đoán ra được, gã nhẹ nhàng cười một cái, duỗi tay xoa đầu Xuân Mai đang xoắn xuýt bên chân, chọc, “Vậy sao? Còn có người dám cầm tù con trai thị trưởng?”
Hạ Lâm Chu cũng bất giác nở nụ cười, ngả ngớn hùa theo, “Đúng rồi, mẹ nó, không biết tôi là ai sao? Cứ chờ đó.”
Văn Tầm Xuyên cười mắng, “Đồ điên!”
“Mà nè, sao hôm nay anh về nhà?” Hạ Lâm Chu thăm dò, “Mọi ngày anh đều nghỉ trưa ở bệnh viện mà?”
Văn Tầm Xuyên ngả phịch người lên sô pha, tháo mắt kính đặt trên bàn trà, nhắm mắt lại, mệt mỏi day trán, “Nghỉ đông.”
“Nhảm nhí. Mới tháng năm nghỉ đông cái rắm.” Ngừng một lúc, hắn đột nhiên la lên, “Ôi, anh bị khai trừ rồi?”
“…. tạm thời đình chỉ công tác.” Văn Tầm Xuyên thở dài, duỗi tay kéo ngăn kéo dưới bàn trà tìm hộp thuốc lá. Sờ một hồi không thấy hộp nào, gã ngồi dậy mới nhìn thấy ngăn kéo rỗng tuếch. Gã hỏi ngay Hạ Lâm Chu, “này thuốc lá trong ngăn kéo của tôi đâu hết rồi?”
Vừa dứt lời đã nghe tiếng bật lửa vang lên bên kia đầu dây, Hạ Lâm Chu như đang ngậm vật gì trong miệng nói, “Hả? gì? Ai biết đâu.”
“…. Cậu về nhà còn lấy hết thuốc lá của tôi?” Văn Tầm Xuyên bất lực đóng ngăn kéo lại, nằm dài trên sô pha.
“Lấy có mấy bao thuốc mà giận hờn thấy ghê. Anh kéo ngăn bên phải ra đi, tôi có bồi thường đó.
Văn Tầm Xuyên kéo ngăn bên phải ra, duỗi tay sờ sờ, tay chạm được vài viên gì nho nhỏ, gã chộp lấy lôi ra, là những viên kẹo cứng được gói trong mấy lớp giấy kính bảy sắc cầu vồng. Gã tiện tay lột một viên cho vào miệng, một vị ngọt mát lạnh lan toả trong khoang miệng. Gã đảo viên kẹo trong miệng, thuận tay vò vò lớp giấy gói, “Lấy kẹo ở đâu thế?”
“Chôm được chỗ Trần Tứ lần trước, định trữ ngậm đỡ lúc không có thuốc…”
“Sau đó lại thành cho tôi ngậm đỡ?”
Hạ Lâm Chu cười hề hề khoái trá. Hắn hỏi tiếp, “Nè, anh không sao chứ?”
Văn Tầm Xuyên nâng cánh tay đặt lên mắt, che khuất ánh mặt trời rạng rỡ ngoài cửa sổ hắt vào. Gã đảo viên kẹo bạc hà trong khoang miệng, để một chút đường ngọt ngào thấm nhuần trên đầu lưỡi.
“Tôi còn có thể có chuyện gì.”