Văn Tầm Xuyên ngước mắt nhìn hắn, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, không vui nói, “Người anh em, cậu muốn gì?”
Tên đàn ông lại sán lên người gã, khoé môi cong lên thành nụ cười gian tà, “Cưng nói thử xem?”
Hơi thở của hắn phả hết vào mặt Văn Tầm Xuyên, gã khó chịu, ghét bỏ ra mặt nhưng không quay đi né tránh.
Hai tên to xác cứ như vậy mắt to mắt nhỏ trừng nhau trong nhà vệ sinh.
Thấy tên đàn ông này không có ý định buông mình ra, Văn Tầm Xuyên đột nhiên cười nhẹ. Gã giơ cánh tay không bị nắm lên, chậm rãi sờ lên ngực hắn, ngón tay kéo một đường nhợt nhạt lần xuống dưới.
Tên đàn ông trước mặt không nghĩ Văn Tầm Xuyên có thể táo bạo như vậy, nhịp thở đột nhiên cứng lại, bàn tay đang siết chặt cổ tay gã chợt thả lỏng, lần mò từng bước xuống ôm lấy eo.
“Cưng…”
Còn chưa nói xong, cơ thể Văn Tầm Xuyên đã dán sát vào người, cắt ngang câu nói còn chưa ra khỏi miệng của hắn, “Cậu muốn so lớn nhỏ với tôi à?”
Tên đàn ông cười khẽ một tiếng, cánh tay đang để trên eo Văn Tầm Xuyên đột nhiên siết chặt, hoàn toàn ôm lấy gã vào lồng ngực.
“Không”, Trong đôi mắt đen láy của hắn tràn ngập ý cười, “Cưng không cần phải so với anh.”
Văn Tầm Xuyên cứng người, gã nâng mắt nhìn tên đàn ông, nháy mắt đã hiểu hắn đang chế nhạo gã. Cả ánh mắt lẫn giọng nói đều mang ý châm chọc, làm gã sôi máu.
Văn Tầm Xuyên cười tà, rũ hàng lông mi dài che lại đôi mắt phượng đang lóe lên một tia xảo quyệt, chỉ lát sau mắt gã lại mở to lên, trong đáy mắt đã ngụy trang xong hoàn toàn thành một đôi mắt lúng liếng đa tình. Gã nâng cánh tay vòng qua cổ tên đàn ông, nghiêng đầu, dán đôi môi mềm mại lên tai hắn, nỉ non dụ dỗ, “Nhưng mà cứ thử so xem?”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Văn Tầm Xuyên kẹp điếu thuốc đứng trước cửa sổ rít khói, nghe tiếng cửa phòng tắm mở thì nghiêng đầu ngó lại.
Vừa nãy lúc book phòng khách sạn gã có ngó qua được chứng minh thư của tên đàn ông này, hắn tên Hạ Lâm Chu, tuổi đúng là nhỏ hơn gã thật, chỉ mới 23.
Hạ Lâm Chu khoác áo tắm dài, xỏ dép lê từ phòng tắm ra, dây buộc bên hông áo tắm thắt lỏng lẻo, cổ áo phanh rộng lộ ra mảng ngực rắn chắc. Hắn chẳng ngại ngùng gì với ánh mắt soi mói của Văn Tầm Xuyên, còn cố tình ưỡn ngực, sải chân bước nhanh về phía gã.
“Sao? Vừa lòng không?”
Hạ Lâm Chu đứng trước mặt Văn Tầm Xuyên khoe khoang. Sự đắc ý ấu trĩ của hắn làm gã đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Văn Tầm Xuyên đưa điếu thuốc kẹp trên ngón tay lên miệng rít một hơi, quay đầu ra ngoài cửa sổ thả khói. Làn khói trắng còn chưa tan đi bị gió ngoài cửa sổ thổi ngược vào, lác đác bám đầy mặt làm gã bị khói cay phải nheo nheo mắt, quay đầu nhìn Hạ Lâm Chu khen bố thí, “Ừ, cũng được.”
Hạ Lâm Chu giật điếu thuốc trên tay gã, di di đầu lọc lên mặt đá cẩm thạch ở cửa sổ. Văn Tầm Xuyên nhìn hắn bôi trét trong khi chỉ cần dịch tay một chút là đã với được gạt tàn, mặt nhăn lại, mím môi mắng, “Dơ bẩn.”
“Cũng chẳng phải cưng dọn, lo gì.” Hạ Lâm Chu tiện tay ném đầu lọc ra cửa sổ. Hắn chống hai tay lên bệ cửa, động tác này giống như muốn giam Văn Tầm Xuyên vào lồng ngực.
Hắn nghiêng người liếm nhẹ bên tai Văn Tầm Xuyên, trầm giọng nói, “Cục cưng à, đi tắm rửa đi.”
Thấy Văn Tầm Xuyên không nói tiếng nào, hắn tức giận nhẹ gặm gặm vành tai gã, thúc giục, “Nhanh nào.”
Văn Tầm Xuyên nghiêng người né tránh, đứng thẳng dậy nắm vạt áo tắm Hạ Lâm Chu lôi hắn về phía giường, lười nhác tuỳ tiện trả lời, “Không tắm.”
“Sao giờ hết ở sạch rồi?” Hạ Lâm Chu giơ bàn tay to tướng sờ nắn eo Văn Tầm Xuyên, thuận theo gã mà bước lui từng bước, chân mày nhướng lên, “Chờ hết nổi rồi hả?” Vừa nói xong, bắp chân hắn đã đụng phải cạnh giường, lại bị Văn Tầm Xuyên thuận thế đẩy ngã xuống, áo tắm nãy giờ bị kéo cũng bung hết ra, mà Văn Tầm Xuyên cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, gã nâng cặp chân dài cưỡi đè lên người hắn.
Văn Tầm Xuyên nâng tay chậm rì cởi nút áo cổ sơ mi, nhìn Hạ Lâm Chu từ trên cao, ánh mắt còn thêm lạnh đi, giọng không một chút cảm xúc, “Ừ.”
Hai mắt Hạ Lâm Chu nóng rực nhìn chằm chằm động tác tay của gã, áo sơ mi màu đen được cởi ra hai nút, lộ ra xương quai xanh cùng chiếc cổ gầy gầy trắng nõn. Văn Tầm Xuyên mở thêm một nút, lồng ngực săn chắc bóng loáng dần hiện ra.
Nhịp thở Hạ Lâm Chu càng thêm gấp gáp, hắn vội vươn tay sờ lên lưng quần muốn cởi thắt lưng.
Văn Tầm Xuyên đột nhiên đè tay hắn lại, cong lưng nhìn thẳng vào đôi mắt đã ửng đỏ, nói nhỏ như thì thầm, “Cậu muốn kích thích hơn không?”
Hạ Lâm Chu mấp máy môi lẩm bẩm một tiếng, “Yêu tinh!”
Một lát sau.
Hạ Lâm Chu bị gã dùng sức cột chặt tay vào khung giường, hơi không vui, “Cởi ra đi, anh không hứng thú với kiểu này.”
Văn Tầm Xuyên đứng dậy bước xuống giường, vuốt thẳng lại áo sơ mi, cúi đầu liếc hắn một cái, “Sao, ý kiến gì?”
Hạ Lâm Chu thấy gã không biết từ đâu cầm ra một con dao gấp, đột nhiên căng thẳng, cơ thể cứng đờ, giọng không kiểm soát được mà đẩy cao lên mấy tone, “Hả, mày muốn làm gì????”
Văn Tầm Xuyên xoay xoay con dao gấp trong tay, bấm một cái, lưỡi dao “cạch” một tiếng mở bung ra, dưới ánh đèn phòng lóe lên sáng loáng.
Gã liếc nhìn Hạ Lâm Chu, khẽ cười nói, “Chơi trò kích thích chứ làm gì.”
“Má, mẹ nó, mày bị biến thái à?” Hạ Lâm Chu đã thật sự bị dọa sợ, hai cẳng chân đạp loạn trên giường ngăn gã đến gần.
Chuôi dao lạnh lẽo áp lên chân Hạ Lâm Chu, hắn ngay lập tức ngừng vùng vẫy, cả người sợ đến cứng đơ, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. ánh mắt căm phẫn trộn với sự sợ hãi, hắn rống lên, “Biến đi, tao cảnh cáo mày mẹ nó đừng đụng vào tao!”
“Vậy hả?” Chuôi dao lạnh lẽo trong tay Văn Tầm Xuyên vuốt dọc cẳng chân thon dài trần trụi của hắn, khoé môi cong lên mang theo một tia nghiền ngẫm, “Tôi muốn xem thử cậu cảnh cáo tôi bằng cách nào?”
Mặt đùi trong cảm nhận được kim loại lạnh lẽo làm Hạ Lâm Chu như rét run lên, hắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Văn Tầm Xuyên đang trưng ra cái bản mặt vô tội vô hại, rít qua kẽ răng, “Ông đây sớm muộn gì cũng giết chết mày!”
Văn Tầm Xuyên cười, rất vui vẻ nhìn hắn hoảng loạn, “Vậy hả, sợ quá à~”
Gã hướng lưỡi dao vào lòng bàn tay mình, cạ sống dao bóng loáng lên dương v*t Hạ Lâm Chu.
Dân thần kinh trong đầu Hạ Lâm Chu như nổ tung, hắn sợ trắng mặt, gân trên thái dương giật liên hồi. Hắn rống to, “***-MẸ-MÀY!”
Văn Tầm Xuyên vẫn rất bình thản, nhấc một chân gác lên mép giường, chồm đến nắm lấy cằm Hạ Lâm Chu ép hắn phải nhìn thẳng vào mặt gã, tay khác của gã vẫn không quên cạ sống dao một vòng quanh dương v*t hắn, hừ lạnh, “Cậu lấy gì để “***” đây?”
Hạ Lâm Chu rõ ràng là sợ lắm rồi, cả người đều cứng lại, nhưng vẫn cố kìm nén không chịu yếu thế, bị Văn Tầm Xuyên nắm cằm không thể cử động, hắn trừng mắt nhìn lại gã.
Vậy mà hốc mắt đã bắt đầu phiếm hồng.
Vẫn còn non lắm. Văn Tầm Xuyên cười nhạo trong lòng.
Thấy thằng nhóc bị dọa sợ quá rồi, gã mới thoả mãn trong lòng. Thật ra gã cũng không định tính toán thế này với hắn, chỉ là do cũng đã ngà say mà còn bị hắn nói kích, gã mới bực bội như thế. Giờ cũng hơi tỉnh rượu, lại thấy hành động của mình có hơi buồn cười. Gã ngồi dậy, tiện tay ném con dao lên tủ đầu giường rồi với tay lấy chăn che lên thân thể trần trụi của Hạ Lâm Chu.
Hạ Lâm Chu nghiêng người né tầm mắt gã, gầm nhẹ, “Mày buông ta ra!”
Văn Tầm Xuyên không thèm để ý đến hắn, gã ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường, chống tay lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn hắn, “Nói đi, cậu là ai vậy?”
“Còn giả vờ nữa? Con mẹ nó mày khóc la gì đều do tao dỗ, giờ lại nói không quen?”
Văn Tầm Xuyên nhăn mặt, lạnh lùng nói, “Cậu nói tiếng người giùm tôi.”
“Mày!”
Hạ lâm Chu trừng cặp mắt đỏ hồng nhìn gã, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thả cho tao một rổ thính, rồi nói không quen?”
Văn Tầm Xuyên lom lom dòm hắn một lúc, không hề tìm ra dấu vết hắn đang nói dối.
Hạ lâm Chu vẫn còn hậm hực, “Hôm qua không phải còn nói đi du lịch sao, sao hôm nay bị tao bắt được ở quán bar vậy?”
Nói đến đây, Văn Tầm Xuyên đã hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Hoặc là tên ngốc này nhận nhầm người, hoặc là đã có ai đó giả mạo gã làm quen với hắn.
Gã mím môi, đứng dậy đi đến phòng tắm nhặt cái quần vứt lăn lốc lên, rút ra một chiếc di động.
“Đọc mật mã.”
Hạ Lâm Chu cảnh giác nhìn hắn, “Mày muốn làm gì?”
“Báo nguy giùm cậu.”
“…..”
Văn Tầm Xuyên nâng mí mắt, hất hàm về phía con dao ở đầu giường, uy hiếp, “Nói hay không?”
“… Sáu số 1.”
Văn Tầm Xuyên hài lòng, ngồi lại vào ghế sô pha, đánh mật mã mở khoá.
Wallpaper của Hạ Lâm Chu đập vào mắt, gã không nhịn được cười một tiếng, là ảnh một màu nền đen, chỉ duy nhất một số “1” to tướng.
“Cười cái gì?” Hạ Lâm Chu bực bội.
“Cậu rất kiêu ngạo.” Gã cười chế nhạo một câu, cũng chả buồn ngẩng đầu lên, lướt ngón tay tìm icon WeChat.
Gã không cần tốn chút sức nào để tìm cái người “không tin tức gì” của Hạ Lâm Chu, vì avatar của tên đó là hình selfie của gã vừa up lên cách đây mấy tháng.
Văn Tầm Xuyên không hứng thú lắm với mấy nội dung chim chuột của Hạ Lâm Chu và tên giả mạo, qua loa lướt thử nội dung, ngoài mấy câu thả thính còn có vài hình ảnh, đều lấy từ WeChat của gã, thỉnh thoảng còn có mấy dòng màu cam thông báo chuyển khoản cho tên giả mạo này. Văn Tầm Xuyên nhíu mày nhẩm tính, Hạ Lâm Chu đã chuyển khoản cho tên giả mạo này hơn 200 ngàn tệ (*) rồi.
(*) khoảng 700 triệu đồng, vãi giàu
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu lên khỏi di động, nhướng mày nhìn Hạ Lâm Chu nằm trên giường.
Thằng nhóc này không phải chỉ ngu, mà là đã ngu còn có lắm tiền.
Văn Tầm Xuyên ném điện thoại xuống bên người Hạ Lâm Chu, đứng dậy, xách áo khoác lên.
“Mày, mày đi đâu đấy?” Hạ Lâm Chu trợn trừng mắt nhìn gã, “Mày rời khỏi đây à?”
“Chứ chẳng lẽ ở lại?” Gã khoan thai mặc áo khoác, “Hay cậu muốn tôi chụp vài pô ảnh cho cậu?”
Hạ Lâm Chu luống cuống, muốn bật dậy nhưng tay vẫn bị trói chặt trên thành giường, “Vậy tao phải làm sao chứ hả?!”
Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, nhấc chân bước ra cửa, “Còn chưa ngủ mà cậu đã bắt tôi chịu trách nhiệm à?”
Hạ Lâm Chu cả giận, “Họ Lâm, mày thả tao ra!”
Tay Văn Tầm Xuyên nắm ở chốt cửa khựng lại một chút, ồ, hóa ra tên lừa đảo này còn nhân đạo chừa lại cho gã cái tên thật.
Gã xoay người, trưng ra bộ mặt tha thiết thành khẩn, “Hứa với tôi, có thời gian nhớ mặc đồ đẹp đi bệnh viện khám não nha, cục cưng.” Sau đó “rầm” một tiếng, nhanh tay đóng cửa lại, đẩy câu chửi đinh tai nhức óc “Tao *** chết mẹ mày” vào lại trong phòng.