Gã khom người cầm rổ cherry để lên ngực Hạ Lâm Chu, tiện tay cầm một trái bỏ vào miệng, thấy hắn xốc xốc lựa lựa trong rổ, gã hỏi, “Tật này lúc nhỏ không ai đánh đòn à?”
Hạ Lâm Chu lựa ra một trái cherry có cuống dài nhất bỏ vào miệng, “Nghe nói ai có thể thắt nút cuống cherry bằng lưỡi thì người đó…”
“Khẩu giao giỏi?”
“Có kỹ thuật hôn giỏi!” Hạ Lâm Chu nằm trên đùi gã cười ha hả.
“Ôi sao lại không được nữa vậy.” Hạ Lâm Chu nhăn mặt nhổ ra trái cherry cuống bị đứt ngang thành hai đoạn, “Này nhảm nhí quá đi. Cái cuống nó nhỏ như thế làm sao mà thắt!”
Vừa nới xong Văn Tầm Xuyên liền khều Hạ Lâm Chu bảo hắn nhìn lên. Gã hé miệng, vươn đầu lưỡi đang chễm chệ một cái cuống cherry đã được thắt nút.
“Cái đệch….” Hạ Lâm Chu nhạc nhiên, vồi vàng ngồi dậy khỏi đùi gã, vươn tay định lấy cuống cherry trên lưỡi, “Anh…đã tập qua rồi chứ gì?”
Văn Tầm Xuyên tát bay bàn tay Hạ Lâm Chu duỗi qua, cúi đầu phun hết cherry trong miệng ra cái thùng rác nhỏ bên cạnh, “Này còn cần phải tập?”
Hạ Lâm Chu cười hí hí, đá lông nheo, “Khi nào em mới được trải nghiệm kỹ năng khẩu giao của chuyên gia Văn Tầm Xuyên đây?”
“Đừng mơ,” Văn Tầm Xuyên cầm cái ly trên bàn súc miệng, “Chuyện tối hôm qua anh còn chưa tính sổ với em.”
Có mỗi chuyện kia mà gã lạnh nhạt với hắn cả ngày hôm nay, Hạ Lâm Chu hậm hực nói, “Được rồi đại ca! Em sai rồi đại ca!”
Ngừng một lúc, Hạ Lâm Chu lại ho nhẹ mây cái, giơ tay xoa mũi, ấp úng, “Vậy….cho xin cái hôn được không?”
Văn Tầm Xuyên nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên toét miệng cười, khoanh tay nói, “Cái bộ dáng ngây thơ này là sao đó hả? Không biết trước em là cái loại gì thì cũng suýt chút nữa tin em là trai tân đó.”
Hạ Lâm Chu mặt đỏ như gấc, thẹn quá hóa giận lao đến đẩy ngã Văn Tầm Xuyên xuống, nằm đè lên người gã.
Văn Tầm Xuyên giơ tay che góc bàn, tránh cho cánh tay bị thương của Hạ Lâm Chu đập vào, cười khẽ xoa xoa eo nói, “Ôi chết, nãy nhin nhầm, đúng ra em là con sói đói ba năm chưa được “khai trai”.”
Hạ Lâm Chu cúi đầu mổ trên môi gã một cái, “Vậy giờ cho “khai” luôn đi.”
“Hôm qua mới “khai” rồi còn gì, tần suất liên tục không tốt cho sức.. ummmmm”
Văn Tầm Xuyên còn chưa nói xong, cánh môi đã bị Hạ Lâm Chu bao phủ. Cái hôn chẳng dịu dàng còn mang theo một ít vội vãi. Văn Tầm Xuyên nâng tay tóm lấy gáy hắn ghìm chặt, nhanh chóng chuyển từ bị động thành chủ động, tận chức tận trách giúp hắn hưởng thụ được kỹ thuật hôn của mình.
Chuông cửa ngắn ngủi vang lên một tiếng, hai người ôm nhau trên sô pha cũng không dừng lại cái hôn. Hạ Lâm Chu vén áo ngủ Văn Tầm Xuyên lên, luồn bàn tay thô ráp vào xoa nắn eo hông gã. Cánh tay Văn Tầm Xuyên cũng ôm chặt lấy hông Hạ Lâm Chu, thân thể nóng bỏng dán chặt vào nhau.
Một chốc sau, Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng kéo cổ Hạ Lâm Chu ra, thở dốc. Gã cất giọng khàn khàn đầy gợi cảm, “Phục vụ thế này đã vừa lòng chưa?”
Hạ Lâm Chu cũng nằm trên người gã hổn hển, sau đó lại chồm lên hôn cái cằm nhẵn bóng của gã, “Giờ mới phát hiện, chỉ hôn môi thôi đã có thể kích thích như thế.”
“Chỉ hôn thôi?” Văn Tầm Xuyên lăp lại.
Hạ Lâm Chu hôn tiếp lên vành tai gã, “Đúng rồi.”
“Không làm thêm cái gì cả?” Văn Tầm Xuyên lại hỏi.
Mắt Hạ Lâm Chu sáng rực, “Anh muốn làm hả?”
“Không.” Văn Tầm Xuyên nhúc nhích vòng eo, “Nếu chỉ hôn thôi thì phiền ngài thu “súng” về giúp. Cạ lên eo anh đau quá.”
“Không thu!” Hạ Lâm Chu đã không bo ra còn ôm ghì lấy gã cọ cọ, “Đạn lên nòng rồi, đang trong trạng trái sẵn sàng chiến đấu, đợi tổ chức an bài.”
Văn Tầm Xuyên cười, vỗ nhẹ lưng hắn, “Thôi đừng ph1 ữa, đứng lên đi, nãy có tiếng chuông cửa phải không?”
Hạ Lâm Chu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, “Hình như nghe reng có một tiếng à.”
“Đứng lên nào, ra xem thử.”
Văn Tầm Xuyên đẩy đẩy Hạ Lâm Chu ra, hắn mới chịu lưu luyến đứng dậy, “Để em ra, lỡ lại là thằng khùng “đòi công lý” gì đó thì phiền anh lắm.”
Hạ Lâm Chu mở cửa, nhưng bên ngoài chả có ai.
“Không có ai à?” Văn Tầm Xuyên hỏi.
“Ừ. Chắc con nít nhà ai phá.” Hạ Lâm Chu đang định đóng cửa thì nhác thấy hai cái túi giấy lớn đặt dưới đất.
Hắn sửng sốt, ngay lập tức ngồi xổm xuống thò tay vào trong sờ sờ, cảm giác không phải cái gì nguy hiểm mới vạch ra xem.
Bên trong là một đống tiền mặt, chắc cũng phải mấy ngàn tệ.
(ủa thấy nó vô lý vailoz không thấy lạ thì sờ trước mới nhìn sau =]]]] Lỡ là bom hay shit thì bỏ mẹ =]]])
Hạ Lâm Chu đóng cửa lại, ném túi tiền lên bàn trà trước mặt Văn Tầm Xuyên, “Gần nửa đêm có đồng chí Lôi Phong (*) quan tâm chăm sóc này.”
“Là gì đó?” Văn Tầm Xuyên mở túi giấy ra xem, lập tức nhíu mày, “Ở đâu ra bậy?”
“Để trước cửa.” Hạ Lâm Chu khom lưng lấy ly trà Văn Tầm Xuyên uống dở lên hớp một ngụm, “Anh có nợ phong lưu ở bên ngoài à?”
“Vậy thì anh phải đem tiền cho người ta chứ không phải ngược lại.”
Văn Tầm Xuyên đếm tiền trong túi, thấy chẵn 5800 tệ liền đã biết được ai đưa đến.
Hạ Lâm Chu nhìn vẻ mặt gã, “Anh biết ai để đó rồi à?”
“Ừ. là cái đám “hiệp sĩ” lần trước phá xe anh.” Văn Tầm Xuyên tuỳ tay đập xấp tiền lên bàn. “Lần trước bị bồi thường 5800 tệ.”
“Mà lúc đó anh đâu thèm lấy tiền bồi thường?” Hạ Lâm Chu ngồi xuống bên cạnh, “Sao hôm nay lại tự giác chạy tới đưa?”
Văn Tầm Xuyên nhún vai, nhón một quả cherry bỏ vào miệng, “Ai mà biết.”
Hạ Lâm Chu lại nhíu chặt mày như suy nghĩ điều gì, đột nhiên mở to mắt đập đập Văn Tầm Xuyên, “Đưa di động cho em, nhanh lên nhanh lên.”
Văn Tầm Xuyên còn chưa kịp đưa đến Hạ Lâm Chu đã sốt sắng giật mất từ trong tay gã. Gã nhìn Hạ Lâm Chu vô cùng gấp gáp, khó hiểu hỏi, “Em làm gì đó?”
Hạ Lâm Chu vẫn cúi đầu bấm điện thoại, “Nếu em không lầm thì…”
Còn chưa nói xong, hắn lập tức im bặt.
“Thì cái gì?” Văn Tầm Xuyên thấy Hạ Lâm Chu miệng còn chưa khép, hai mắt nhìn đăm đăm màn hình điện thoại, gã cũng tò mò châu đầu vào, “Xem cái gì đó?”
Hạ Lâm Chu click mở to video, đưa ra giữa để ca hai cùng xem. Video quay bằng điện thoại, đoạn đầu còn rất chao đảo, nhưng từ khung ảnh mờ mờ Văn Tầm Xuyên cũng nhìn ra được chính là video quay cảnh xô xát ở bệnh viện ngày đó.
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lâm Chu, “Cái này là..”
“Trên hotsearch. Có người quay lại video.” Hạ Lâm Chu huých khuỷu tay ý bảo gã xem tiếp, lại không vừa lòng “Hứ” một tiếng, “Sao lại quay bắt đầu từ đoạn này? Bỏ lỡ mất đoạn ngầu lòi đẹp như phim của em rồi. Ghét ghê!”
Văn Tầm Xuyên cúi đầu xem, video đang chiếu đến cảnh tên đô con đẩy gã một cái mạnh, bờ vai đập vào cửa sắt đánh “ầm” một tiếng.
Ngay lập tức gã nghe Hạ Lâm Chu bên cạnh hít vào một hơi. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, như người bị đập vào cửa sắt là hắn chứ chẳng phải gã.
Văn Tầm Xuyên buồn cười, gã xoa xoa lên đùi hắn, “Lúc đó anh không đau lắm đâu.”
Hạ Lâm Chu đang định trả lời, trong điện thoại lại vang lên tiếng quát, “Nói mày bỏ tay ra mày có nghe không?”
Văn Tầm Xuyên lại cúi đầu xem tiếp video. Người cầm điện thoại quay có vẻ không cao, góc nhìn từ dưới lên khiến Hạ Lâm Chu càng thêm cao lớn. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trong tủ đồ của gã, số đo nhỏ hơn nên vải áo căng đầy bao lấy từng thớ cơ bắp chắc nịch, phác hoạ ra một cơ thể rắn chắc gợi cảm.
Cánh tay Văn Tầm Xuyên lại không chịu nổi luồn tay ra sau lưng Hạ Lâm Chu vuốt vuốt.
Hạ Lâm Chu trong video tóm lấy cánh tay tên đô con mạnh mẽ hất ra rồi đứng chắn trước mặt Văn Tầm Xuyên, nheo mắt ngạo nghễ, “Tao vừa cảnh cáo mày đó, mày còn động tay vào anh ấy nữa thì có tin lát bị cáng vô bệnh viện thở oxy luôn không?”
Video kết thúc tại đây. Cả hai chẳng hiểu sao không hẹn mà cùng im lặng.
Một lúc sau Hạ Lâm Chu đột nhiên ngả người lên vai Văn Tầm Xuyên, cảm thán nói, “Ối trời ơi sao em có thể đẹp trai ngầu lòi như thế. Em sẽ tự yêu chính mình mất!!”
Thấy Văn Tầm Xuyên cười cười, hắn lại dùng cùi chỏ đẩy đẩy gã, “Anh thì sao, có yêu em không?”
Văn Tầm Xuyên làm sao có thể không hiểu thằng nhóc này đang “cài cắm” gã. Gã nghiêng mặt nhìn hắn. Nhưng không đợi gã trả lời, Hạ Lâm Chu đã chồm lên hôn nhẹ lên môi gã một cái, nhẹ cạ chóp mũi, “Thôi không nói nữa, anh lại ngại.”
Văn Tầm Xuyên nhìn hắn, đột nhiên giơ tay vít cổ hắn lại sát bên bạt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, “Chưa từng yêu ai, nên không biết.” Gã nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm Chu, từng câu từng chữ rất chân thành, “Nhưng mà, lại hơn chữ “thích” một chút.”
Hạ Lâm Chu cảm thấy như hắn bị hút sâu vào đôi mắt hẹp dài với hàng mi rũ của gã, chẳng thể nào tìm thấy lối ra. Lồng ngực ập đến từng đợt chấn động mãnh liệt.
“Vậy em thắng.” Hắn nhìn sâu vào đôi mắt chứ đầy nhu tình của gã, chẳng hiểu sao lại mở miệng lẩm bẩm, như tự nói với chính mình, “Vì em hơn chữ “thích” rất nhiều rất nhiều.”
—
(*) Lôi Phong là một anh hùng chiến sĩ của, được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”, trong đó Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.
Nhưng sau đó thì đã có rất nhiều bằng chứng chỉ ra Lôi Phong chỉ là nhân vật hư cấu của ĐCS Trung Quốc nhằm tuyên truyền, từ đó dần dần về sau từ “đồng chí Lôi Phong” được giới trẻ sử dụng như châm biếm, chỉ những hành động tốt đến mức thái quá của một ai đó.