• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh tay phải truyền đến một trận đau nhức khác thường làm Văn Tầm Xuyên tỉnh lại. Gã mở mắt, xộc vào khoang mũi là mùi thuốc sát trùng quen thuộc. Có lẽ vì đã khuya nên phòng truyền dịch chẳng có ai, ngoại trừ tiếng TV treo trên tường còn đang phát một bộ phim truyền hình nhiều tập, thì xung quanh chẳng còn âm thanh nào. 

Gã đang muốn ngồi dậy, thì cánh tay đau như có hàng vạn con kiến đang cùng nhau cắn. 

“Mẹ nó…” Văn Tầm Xuyên cắn răng hít hà, nhìn mu bàn tay, máu gã đã theo kim tiêm chảy ngược lên ống truyền dịch một đoạn (*), mà ở khuỷu tay gã có một cánh tay như chết rồi mà gác lên, làm gã tê rần. 

(*) truyền nước biển hết bình mà không rút kim thì áp suất nó hút máu ngược lại vào bình ý…. 

Văn Tầm Xuyên thành thạo tháo kim trên mu bàn tay, mắt nhìn theo cánh tay gác lên người gã đi lên. Tên đàn ông ngồi trên ghế dựa cạnh giường gã một tay còn cầm chặt điện thoại mở game, nhưng một tay thì xụi lơ gác lên người gã, không nhúc nhích gì, chắc là đã ngủ say rồi. 

Cơn đau co rút từ dạ dày đã không còn, chỉ hơi râm ran, ổn hơn rất nhiều. Gã dùng sức hất tay Hạ Lâm Chu một cái, rút cánh tay đã bị gác tê rần về xoa bóp. 

Hạ Lâm Chu bên cạnh đang mơ ngủ thình lình bị hất tay, hắn giật bắn người, di động rớt bộp xuống đất, hoảng hốt la lên. “Hả? Cái gì vậy?” 

“….” Văn Tầm Xuyên ôm mặt, quay sang xin lỗi bà cô trung niên nằm giường kế bên đang bất mãn vì bị làm ồn. 

Hạ Lâm Chu ngồi ngây người bên cạnh nhìn màn hình TV trước mặt một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Hắn cúi xuống nhặt di động kiểm tra màn hình, nhỏ giọng mắng một câu, “Anh bị điên à?” 

“Cậu cũng bị điên à?” Văn Tầm Xuyên cũng nhỏ giọng mắng lại. 

Gã liếc mắt nhìn thấy màn hình điện thoại đã có mấy đường nứt của Hạ Lâm Chu, nhưng hắn vẫn thản nhiên như chẳng có gì, nhét điện thoại vài túi, mắng, “Mẹ nó, chơi mãi mới đến vòng trong, anh hù tôi giật cả mình.” 

Văn Tầm Xuyên hất mặt về phía ống truyền dịch, “Ngài Hạ mà còn chưa chịu tỉnh, bệnh viện cũng không cứu được tôi.”

Hạ Lâm Chu nhìn ống truyền dịch đã hút một đoạn máu dài đỏ tươi thì hoảng sợ, trợn mắt nhìn hồi lâu mới quay mặt lại, bật ngón cái tán thưởng, “Anh ngầu quá.” 

Văn Tầm Xuyên trầm ngâm nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Cậu …” 

Nói đến đây gã khựng lại, vì gã đột nhiên nhớ đến ký ức cuối cùng của mình là dừng trước cửa bệnh viện. Vậy là Hạ Lâm Chu…

Gã ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm Chu, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình bị tên này ôm ấp bế lên, đột nhiên nổi hết da gà. 

“Tôi làm sao?” Hạ Lâm Chu khó hiểu nhìn gã một lúc, rồi nhún vai, “À đúng rồi, lúc anh ngã trước cửa bệnh viện, tôi không có thói quen vứt rác bừa bãi, sợ phiền mấy công nhân vệ sinh nên đã kéo anh vào.” 

Văn Tầm Xuyên giả vờ không đếm xỉa đến mấy câu cà khịa của hắn. Gã biết hôm nay hắn đã giúp mình nhiều dù cho vẫn còn cay cú chuyện nhặt tàn thuốc ban chiều. Gã liếc hắn một cái, “Cậu có thể về được rồi.”

Vừa dứt lời Hạ Lâm Chu đứng lên đi thẳng ra ngoài. 

Văn Tầm Xuyên nhìn theo bóng lưng hắn, hơi bực, vậy mà cũng giận sao? 

Nhưng mà thôi kệ, đi rồi cũng tốt, đỡ phải chướng mắt trước mặt hắn. Văn Tầm Xuyên muốn ra cửa nhưng sợ lại gặp hắn nên nghĩ chờ một lát rồi đi. Gã nhắm mắt ngửa đầu ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài một hơi.

Đêm nay là đêm gì ấy, hết hôn hít rồi lại ôm ấp với một tên 1, thật chả ra làm sao.

“Trời ơi sao mà nhiều máu vậy!!!” Một giọng nữ vọng lại, theo sau đó là tiếng bức chân ngày một gần hơn. 

Văn Tầm Xuyên mở to mắt, thấy ngay Hạ Lâm Chu đi theo bên nữ y tá tiến đến bên cạnh gã, mặt mày xấu hổ, “Xin lỗi, nãy tôi ngủ quên…” 

“Có sao không?” Y tá đến cạnh Văn Tầm Xuyên cầm tay gã lên ngó ngó, “Có thấy đau không? Chỗ nào trên người còn khó chịu không?” 

Văn Tầm Xuyên lắc đầu, lịch sự trả lời, “Không có, cảm ơn cô.” 

“Dạ dày hết đau chưa?”

“Cũng khá hơn nhiều rồi.” 

“Ừm, vậy nằm nghỉ một chút thì về được rồi.” 

Y tá gỡ kim truyền dịch cho gã xong rồi rời đi ngay, Hạ Lâm Chu lười biếng ngồi lại vào ghế dựa, bất mãn nói, “Không biết cô ta là y tá hay tôi là y tá nữa, còn bắt tôi ngồi đây trông bình truyền dịch. Cũng may còn không bắt tôi châm kim cho anh.” 

“Trực ca đêm rất vất vả,” Văn Tầm Xuyên không nhịn được bênh y tá một câu, Hạ Lâm Chu liền lập tức im lặng.

Văn Tầm Xuyên quay đầu, nói khẽ, “Cảm ơn cậu.” 

Hạ Lâm Chu dường như bất ngờ vì lời cảm ơn của gã, hắn quay đầu, lắp bắp mội hồi mới trả lời, “….Không có gì.” 

Sau hai câu đối thoại nhạt như nước ốc, cả hai lại chìm vào im lặng kì lạ. 

Lát sau Hạ Lâm Chu đột nhiên nghiêng người về phía Văn Tầm Xuyên, nhỏ giọng nói, “Tôi có cái này muốn hỏi anh.” 

Văn Tầm Xuyên mắt vẫn nhìn lên TV,  “ừ” một tiếng trong khoang mũi. 

Mặt Hạ Lâm Chu hoang mang, “Anh….là 0.5?” 

“Không.” 

Hạ Lâm Chu càng hoang mang tợn, “Thế sao mỗi lần tôi gặp anh anh đều thấy anh ôm 0? Anh là….đồng tính à?” 

“…..” Văn Tầm Xuyên nhìn hắn như nhìn một tên bị thiểu năng trí tuệ, “Thế cậu không phải đồng tính à?” 

“Không phải, ý tôi là, anh thích người cùng “thuộc tính” với anh?” 

“Không.” 

“Vậy sao anh lại…” Hạ Lâm Chu đang nói đột nhiên khựng lại, quay đầu trợn mắt nhìn gã, vẻ mặt thật khó tin, “Anh… anh là 1 sao?” 

Không biết vì sao nhìn hắn mắt tròn mắt dẹt, Văn Tầm Xuyên đột nhiên có cảm giác thành tựu như vừa dạy được một đứa con nít ngu đần cái gì đó. Gã gật gù nhìn hắn, tấm tắc khen đầy trào phúng, “Đúng rồi, cậu thông minh quá!” 

Hạ Lâm Chu đột nhiên nhỏm thẳng người dậy, nhíu mày chất vấn, “Sử dụng tên giả tôi có thể hiểu, rảnh rỗi quá đi lợi dụng tôi tôi cũng có thể hiểu, nhưng anh rảnh đến mức giả cả việc 0 1 sao?” 

Văn Tầm Xuyên không né tránh, gã nhìn thẳng vào lại mắt hắn, “Với chỉ số thông minh này của cậu, tôi khuyên thật lòng cậu đừng đi giao du trên mạng nữa.” 

Nói xong, gã móc điện thoại di động ra, bấm vài phát rồi đưa QR code WeChat của mình ra, nói, “Quét đi.” 

Hạ Lâm Chu không hiểu gì, nhưng cũng móc di động ra quét mã, WeChat vừa quét xong đã nhảy ra một profile tên “Xuyên” 

“Đây là…” Hắn theo bản năng nhấn thêm bạn. 

“WeChat của tôi.” Văn Tầm Xuyên cũng quen tay nhấn chấp nhận lời gửi kết bạn, nghĩ một hồi rồi bổ sung, “WeChat duy nhất của tôi.” 

Mặt Hạ Lâm Chu giờ mới cứng lại. 

Văn Tầm Xuyên ung dung xem tin nhắn WeChat mới của mình, không quan tâm đến tên ngốc Hạ Lâm Chu đang bị sốc tin thần đứng đó nữa.

Gã click mở hộp thư thì nhìn thấy ngay video Ôn Tri Hứa vừa đăng lên ba phút trước 

[Ôn Tri Hứa]: Rạng sáng ba giờ↓ 

Đính kèm một cái video, trong video là một con cún Border Collie (*) đen trắng nhỏ đang vừa sủa vừa chạy vòng vòng rất hăng hái như tận hưởng cuộc sống về đêm. 

Văn Tầm Xuyên vui vẻ, gõ một cái bình luận: Con gái cưng đến thời kì xấu hổ rồi à? 

Ôn Tri Hứa trả lời bình luận ngay: Đúng rồi, dậy thì thành công. 

(*) Chó chăn cừu Collie:



Văn Tầm Xuyên lại vui vẻ, click mở xem clip Xuân Mai thêm một lần nữa rồi mới lướt xuống tiếp.

[Kim Đa Đa] Được lắm, chảnh chó đi với liệt dương, ông chúc các người trăm năm hạnh phúc!!!  – – [ mười phút trước]

[Kim Đa Đa] Con mẹ nó đi chết hết đi!!!!!!! – – [ nửa giờ trước]

[Kim Đa Đa] Con mẹ nó là chuyện gì đang xảy ra!!!!!!!!  – – [ một giờ trước]

[Kim Đa Đa] Cái lồng gì thế?!!!!! – – [ hai giờ trước]

[Kim Đa Đa] Không thể tin được!!!!!  – – [ ba giờ trước]

[Kim Đa Đa]???????????????  – – [ ba giờ trước]

Văn Tầm Xuyên: …… 

Đột nhiên Hạ Lâm Chu nãy giờ vẫn không nói tiếng nào bỗng đứng phắt dậy. Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thuận miệng hỏi, “Về à?”

Hạ Lâm Chu không trả lời, xoay người nhanh chóng bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK