• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Tầm Xuyên lê dép ra phòng ngủ, quen mắt đánh về phía cái giường xếp, không thấy Hạ Lâm Chu đâu.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu gã là chẳng lẽ thằng nhóc này tối qua bị từ chối nên giận quá bỏ nhà đi rồi?, nhưng lại nhanh chóng bị gạt bỏ ngay, mấy chuyện này có hề hấn gì với cái da mặt dày như da trâu của Hạ Lâm Chu cơ chứ mà phải bỏ với chả đi.

Trong nhà hiếm khi được yên tĩnh như vậy, Xuân Mai cũng không có, Văn Tầm Xuyên duỗi eo lười từ phòng tắm ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Còn chưa đến 8 giờ, Hạ Lâm Chu dẫn chó đi dạo sớm vậy à?

Văn Tầm Xuyên tắm rửa xong, đang đứng trước gương chải tóc thì nghe tiếng cửa mở. Gã trùm khăn lông bước ra, thấy Hạ Lâm Chu dẫn chó vào nhà.

“Hôm nay đi sớm vậy?”

Hạ Lâm Chu ngồi xổm trên tấm thảm ở huyền quan lau chân cho Xuân Mai, thuận miệng nói, “Tại hôm qua không dẫn nó đi, giờ cho đi bù.”

Không nhắc đến ngày hôm qua thì thôi, vừa động vào “từ khoá”, Hạ Lâm Chu lại ôm một bụng lửa. Hắn đứng dậy phủi tay, xách hộp thức ăn vừa mua đi vào nhà, ngang qua Văn Tầm Xuyên còn cố tình huých vai gã một cái.

Văn Tầm Xuyên xoa bả vai đau, “Sáng sớm mà muốn gây sự rồi à?”

Hạ Lâm Chu không thèm đếm xỉa đến gã, hắn rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xếp bằng trên sô pha, đặt hộp thức ăn xuống bàn mở ra, tức giận nói, “Không mua phần cho anh!”

Văn Tầm Xuyên đứng trước TV xoa tóc, buồn cười nhìn tên ngốc Hạ Lâm Chu hề hề cầm cái tiểu long bao hôi hổi nhét hết vào miệng.

3–

2–

Văn Tầm Xuyên còn chưa đếm thầm đến số 1, Hạ Lâm Chu thống khổ há mồm la á á, phun cái tiểu long bao vào thùng rác, giơ tay lên miệng quạt gió, “Nóng nóng nóng nóng nóng nóng nóng ….”

(*) Ờ thì ai cũng biết tiểu long bao nó có nước bên trong rồi nhỉ… không biết ăn thì phỏng mỏ….

Văn Tầm Xuyên bất đắc dĩ kéo khăn lông trên đầu ra, vào phòng bếp rót ly nước lạnh cho hắn, thở dài, “Cậu là trẻ con à?”

Hạ Lâm Chu nhanh chóng cầm lấy cái ly tu hết một ngụm nước, đến khi miệng bớt nóng mới trả lời, “Dù gì cũng nhỏ tuổi hơn anh.”

“Ừ đúng rồi”, Văn Tầm Xuyên gục gặc đầu, lại tự rót cho mình ly nước, hớp một chút nói, “Cũng phải nhỏ hơn tôi đến hai mươi mấy tuổi.”

Hạ Lâm Chu cau có liếc gã một cái, cúi đầu lấy cái đũa tách vỏ ngoài tiểu long bao ra, thổi nguội phần nhân rồi đút cho Xuân Mai ăn, “Anh bao tuổi rồi?”

“27.”

“Thiệt hay giả?” Hạ Lâm Chu ngẩng đầu ngạc nhiên.

Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, “Cần tôi đưa chứng minh thư cho xem không?”

“Tôi còn tưởng anh cũng cỡ cỡ tôi thôi.” Hạ Lâm Chu cố tình nói to lên, “Ui, anh già quá.”

Văn Tầm Xuyên nhún vai, “Hãy quen với điều đó đi!”

Sáng nay rời giường Văn Tầm Xuyên không thấy di động trong phòng ngủ, nghĩ chắc tối qua nó rớt trên sô pha, bèn định đến đó tìm thử, nhưng gã chỉ vừa nhấc chân tiến lại sô pha, Hạ Lâm Chu đột nhiên vòng cánh tay ôm hộp tiểu long bao lại, gườm gườm nhìn gã “Đã nói không mua cho anh mà! Tránh ra.”

Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, khom lưng thản nhiên lấy di động, xoay người ngồi lên ghế, vừa xem tin nhắn mới vừa nói, “Cứ ăn thoải mái, cháu họ 5 tuổi nhà tôi cũng tham ăn y như cậu vậy.”

“……” Hạ Lâm Chu quê độ gãi gãi mũi, mặt đỏ lên như con tôm luộc, cũng tự cảm thấy mình ấu trĩ không chịu được, bèn duỗi tay đẩy đẩy hộp bánh bao để trước mặt Văn Tầm Xuyên chữa ngượng, nói, “Này, có sạc điện thoại không cho mượn xíu.”

Văn Tầm Xuyên không khách khí, túm một cái tiểu long bao cắn một miếng nhỏ, vừa thưởng thức nước súp gà thơm ngon tràn ra trong bánh vừa hỏi: “Mượn đồ sạc làm gì?”

“Sạc điện thoại chứ làm gì.” Hạ Lâm Chu móc điện thoại đã tắt nguồn của mình ra ném lên bàn, “Sáng nay mẹ tôi tới đưa điện thoại với ví tiền.”

Văn Tầm Xuyên nhìn lướt qua di động của hắn, “Vậy cậu dọn đi được rồi à?”

Hạ Lâm Chu đang định nói “Không có tiền dọn cái rắm”, nhưng quay đầu thấy Văn Tầm Xuyên nhàn nhã ngồi sô pha, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai tiểu long bao đáng yêu muốn chết, hắn cua gấp một cái két lẹt, “Giờ tôi có tiền rồi, làm người yêu tôi nha?”

Văn Tầm Xuyên kéo kéo tóc mái, “Không làm.”

Hạ Lâm Chu khó chịu, hắn nghiêng người sang “Sao vậy?”

“Không muốn.”

“Anh đang sợ gánh tránh trách nhiệm đấy à?”

Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, “Cậu thì có trách nhiệm gì? Cậu đẻ con cho tôi được chắc?”

“……Mịe.” Hạ Lâm Chu mắng xong, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, bừng tỉnh la lên, “Anh lại muốn đi lừa hôn phải không?”

“Cậu nghĩ làm sao ra được kết luận này vậy?” Văn Tầm Xuyên cạn lời.

“Vậy sao không chịu làm người yêu tôi?”

Hạ Lâm Chu vẫn dai như đỉa làm Văn Tầm Xuyên cảm thấy rất phiền. Gã đứng phắt dậy, đối mặt Hạ Lâm Chu cúi người sát mặt mình vào mặt hắn, phiến môi mỏng khẽ mở, trầm giọng nói, ” “Làm” cậu thì được, làm người yêu cậu thì không!”

“Aizz sao anh không có tý lương tâm nào hết vậy…”

Không đợi Hạ Lâm Chu nói xong, Văn Tầm Xuyên xoay người đi thẳng.

“Ấy đi đâu đó, khoan đã mà, cho mượn đồ sạc với!”

Trời tháng năm thất thường bất ổn, mới hơn 8 giờ sáng mà liếc mắt ra cửa sổ trời đã kéo mây đen như muốn mưa.

Văn Tầm Xuyên tiện tay khép cửa sổ phòng ngủ lại, rồi lấy dây sạc mang ra cho Hạ Lâm Chu đang nằm dài trên sô pha như một con thạch sùng khổng lồ.

Hạ Lâm Chu cầm dây sạc, uốn gối quỳ trên nệm ghế sô pha, lười biếng với với tay đến ổ điện bên phải.

Văn Tầm Xuyên khoanh tay hỏi, “Chừng nào cậu dọn đi?”

“Anh cũng vô tình thật đó!” Hạ Lâm Chu quay lại nhìn gã, “Một ngày vợ chồng trăm ngày…”

Còn chưa nói xong, do hắn với nhiều quá, nệm ghế sô pha bất ngờ trượt ra, làm Hạ Lâm Chu trượt xuống ghế, đầu gối “rầm” một tiếng quỳ thẳng tắp trên sàn nhà.

“Đau quá!!” Hắn há miệng gào lên.

Văn Tầm Xuyên trơ mắt nhìn hai đầu gối hắn đáp một cú ngoạn mục trên sàn nhà gỗ, nhíu mày nói, “Trẫm cho khanh bình thân.”

Hạ Lâm Chu nghiêng người bò trên sàn nhà, rút ví trong túi quần ra lấy hết tiền đặt lên bàn, tổng cộng là 437 tệ (1 triệu rưỡi vnd), xoa xoa đầu gối nói, “Anh nghĩ tôi có thể dọn đi đâu?”

“…. Không phải cậu nói có tiền sao?”

“Này không phải tiền hả?”

Văn Tầm Xuyên câm nín nhìn hắn một lúc, rồi mở miệng, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi…”

“Đừng hỏi tôi, hỏi mẹ tôi ấy.”

“…Thôi được rồi.” Văn Tầm Xuyên duỗi tay gom sạch 437 tệ trên bàn, “Coi như đây là tiền thuê nhà của cậu.”

Hạ Lâm Chu vội vàng ngẩng đầu lên, “Anh lấy hết luôn sao? Ít nhất cũng phải để lại một ít cho tôi dằn túi chứ.”

Văn Tầm Xuyên nhìn nhìn cục tiền trong tay, gật đầu nói, “Cũng đúng.”

Hạ Lâm Chu nhìn gã rút tờ 5 tệ (17 ngàn rưỡi =]]) để lại lên bàn, nghiến răng, “Tạ ơn hoàng thượng!”



Hạ Lâm Chu: Ui già thế!

Văn Tầm Xuyên:

Văn Tầm Xuyên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK