• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Lâm Chu vừa ôm vừa kéo Văn Tầm Xuyên vào cửa, thô bạo ném gã lên ghế sô pha. Hắn cũng suýt hụt cả hơi, ngồi phịch xuống sàn nhà thở dốc. Tuy Văn Tầm Xuyên không béo nhưng mà vác một thằng đàn ông cao hơn mét tám lại còn xỉn quắc cần câu đi mấy con phố thì cũng muốn hư luôn hai quả thận. 

Xuân Mai từ trong ổ chăn chạy tới cọ cọ ống quần hắn, tội nghiệp rên ư ử nhìn ra cửa. Hạ Lâm Chu xoa xoa đầu nó một lúc, dịu dàng nói, “Ngày mai dẫn mày đi chơi bù nha, ngoan nào.” 

Xuân Mai dựa vào chân hắn, buồn bã nhắm mắt. 

Hạ Lâm Chu đứng dậy rót ly nước trong ấm trà để trên bàn, đưa lên miệng định uống. Nhưng còn chưa đụng đến môi thì một cái chân bất thình lình đạp thẳng lên hông hắn. Hạ Lâm Chu giật mình trượt tay, nước đổ hết lên người hắn không sót giọt nào. 

Chủ nhân của cái chân không hề áy náy, gã nhíu nhíu mày, nằm trên ghế sô pha thản nhiên sai vặt, “Rót tôi ly nước.” 

Hạ Lâm Chu nhìn cái áo sơ mi ướt dầm dề trên người mình, tức giận mắng, “Ngày nào cũng thế này chắc hở van tim chết mịe luôn quá!” 

Văn Tầm Xuyên vẫn nhíu mày lặp lại, “Nước…”

Hạ Lâm Chu cúi người áp chỗ bị ướt lên mặt gã, “Nè, nước nè, ngon thì uống đi!” 

Cổ họng Văn Tầm Xuyên đã khô đắng lắm rồi, trong men say gã cảm thấy có hơi nước gần mặt, thế là theo bản năng vươn lưỡi ra liếm. 

Hạ Lâm Chu sững người, cúi đầu nhìn Văn Tầm Xuyên hốc mắt ửng hồng, mi dày khẽ rũ, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra giữa hai cánh môi mỏng mút lấy ngực áo sơ mi bị ướt của hắn. 

Hạ Lâm Chu tóm cằm Văn Tầm Xuyên bắt gã xoay mặt lại, tranh thủ thời cơ cúi đầu hôn lên môi gã. 

Triền miên một lúc lâu, hắn mới luyến tiếc buông ra, “……Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chịch chết anh!” 

Sau đó hắn cũng đành phải nghe theo lời con ma men rót cho gã ly nước, “Nè, uống đi, uống đi, tôi phận ăn nhờ ở đậu mà, nên phải hầu mấy người thôi!” 

Quần áo bị ướt dính bết vào người làm Hạ Lâm Chu cảm thấy khó chịu, hắn quay đầu hỏi Văn Tầm Xuyên nằm trên sô pha, “Tôi mượn đồ ngủ mặc được không?” 

Văn Tầm Xuyên như không nghe được hắn nói, gã ngồi dậy tiếp tục uống nước. Hạ Lâm Chu cụng không chờ gã trả lời, nghiễm nhiên xem không nói gì là đồng ý, cởi áo sơ mi đi thẳng vào phòng ngủ, nhặt bừa bộ đồ ngủ Văn Tầm Xuyên vắt trên đầu giường mặc vào. Dù gì hắn cũng chẳng ngại mặc đồ của nhau. 

Lúc hắn cầm áo sơ mi ướt đi ra, thấy Văn Tầm Xuyên đang ngồi trên sô pha quay lưng lại phía hắn, nâng tay làm cái gì đó. Hắn nhún vai vào phòng tắm bỏ áo vào sọt giặt. Lúc đi ra Văn Tầm Xuyên vẫn ngồi y như thế, hắn tò mò không biết gã đang giở trò gì, bèn vòng ra trước xem. 

Vừa nhìn thấy Hạ Lâm Chu sợ suýt tè ra máu, Văn Tầm Xuyên đang cong hai ngón tay tự chọt chọt vào mắt mình như muốn bóp nát nhãn cầu. Mắt gã cũng đỏ lòm tơ máu, nhưng hình như gã chẳng thấy đau. 

Hạ Lâm Chu vội vàng bắt lấy tay gã, quát, “Má nó, chỉ là come-out thôi mà? Anh phải tự hành hạ bản thân mình tới mức này à? 2020 rồi sang lên!!” 

Văn Tầm Xuyên bị quát sững người, sau đó nâng cặp mắt đã đỏ au liếc Hạ Lâm Chu. Gã nâng cái tay còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, “Bỏ tay ra, tôi tháo lens.”

“Đệt….” Hạ Lâm Chu cũng thở phào, cười nói, “Anh hai, anh tháo lens nhìn như đang tự móc mắt mình á.” 

Văn Tầm Xuyên không thèm để ý, tiếp tục ngửa đầu cong hai ngón tay chọt vào mắt. 

Hạ Lâm Chu nhìn ngón tay gã chọc tới chọc lui thô bạo trong mắt, nghĩ chắc khi nãy hắn bị mù mới đi khen hai cái móng gà này đẹp.

Nhìn mắt Văn Tầm Xuyên càng ngày càng đỏ mà vẫn chưa tháo được lens, Hạ Lâm Chu thấy mắt hắn cũng muốn toác ra theo. Hắn thở dài, kéo tay gã ra, cúi đầu nói, “Đừng nhúc nhích.” 

Mắt Văn Tầm Xuyên đỏ au tơ máu, trong hốc mắt ầng ậng một tầng nước, như đang đẫm lệ nhìn Hạ Lâm Chu. Hắn khom lưng, một hay nhẹ mở mí mắt gã ra, tay khác cẩn thận túm lấy kính sát tròng. 

Nhưng tay hắn chưa kịp rời ra, Văn Tầm Xuyên bỗng chớp mắt, Hạ Lâm Chu rút ra không kịp, đầu ngón tay quẹt lên mí mắt gã một cái. 

“Ôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Hắn áy náy cúi đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, “Có sao không?” 

Văn Tầm Xuyên hít nhẹ một hơi, cau mày dùng mu bàn tay dụi dụi con mắt bị chọc đau. Hạ Lâm Chu nâng cằm gã lên, “Để tôi nhìn xem.” 

Đôi mắt Văn Tầm Xuyên ướt át, đuôi mắt chuyển thành màu hồng, mí mắt khẽ run làm hàng mi dày ướt sũng cũng rung rung theo. Gã cố gắng mở to mắt, nghiêng đầu nói, “Không sao hết.” 

Hạ Lâm Chu vẫn tóm chặt lấy cằm gã, nhìn gương mặt đẹp, làn da trắng trẻo, tầm mắt hắn chuyển dần xuống phiến môi mỏng, đầu hắn bất giác sát lại gần…

Văn Tầm Xuyên trợn mắt nhìn gương mặt càng sát dần của hắn, đầu óc còn không theo kịp, nhưng cơ thể gã đã phản ứng trước.

Nụ hôn này khác lắm, không giống với những nụ hôn triền miên đầy dục vọng trên giường, hay những cái hôn thô bạo kích thích trong bar. Nó nhẹ nhàng lắm, giống như…

Giống như cái hôn của hai người yêu nhau.

Văn Tầm Xuyên đột ngột đẩy Hạ Lâm Chu ra, đứng dậy, che lại một bên mắt chưa tháo lens đi nhanh vào phòng tắm. 

Hạ Lâm Chu bị đẩy ra, ngồi phịch trên ghế sô pha, hắn nhìn cửa phòng tắm đóng chặt một lúc lâu rồi cụp mắt, nhìn ly nước Văn Tầm Xuyên để trên bàn trà, liếm liếm đôi môi còn phảng phất hơi nóng. 



Hic, chú thích dành cho những bạn không bị cận và đeo lens có độ: Cảm giác gỡ 1 con lens còn 1 con khó chịu vãi lúa vì hai mắt lệch độ nhau quá lớn, phải nhắm lại 1 con mới đi hay nhìn được á…. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK