Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Lạc Phong vội nhào đến ôm eo Ngô Ẩn, ôn nhu mà nói.
"Ngô Ẩn anh thật dễ thương!"
Ngô Ẩn đang tức giận, nghe xong câu này càng giận hơn, từ "dễ thương" không được dành cho đàn ông, tên này dám nói ra với mình? Hung hăng tung một quyền vào bụng Lạc Phong.
"Binh"
Biết rõ Ngô Ẩn đang giận, không muốn làm cậu ta quê độ, Lạc Phong giả vờ bị đau.
"Ui .... Sao anh ra tay mạnh như vậy? Tôi vừa mới làm anh sướng đấy!" Tiếp tục ôm bụng tỏ ra đau thương.
Ngô Ẩn hai mắt sáng rực rỡ - Hoá ra điểm yếu của tên này nằm ở bụng! Lần này lão tôn cho ngươi chết -
Yahhh...
Nhào tới liên tục đấm vào bụng Lạc Phong, tinh thần phấn chấn không ngơi nghỉ.
"Chết đi! Tên biến thái! Dám đụng vào người lão tôn!"
"Ui da! Đau quá! Ngô đại gia tha mạng, Ngô đại gia thứ tội...."
"Thứ tội? Đi chết đi...!"
"A ui..."
"..."
Sương sớm dần tan đi, hai người đàn ông coi như là trần như nhộng đang ôm nhau ngồi trên ghế đá. Ngô Ẩn nằm lên người Lạc Phong, đầu tựa vào ngực hắn. Lạc Phong nhẹ nhàng ôm lấy vùng eo của Ngô Ẩn.
Thực ra mà nói, lòng của Ngô Ẩn một mối ngổn ngang, không biết mình đang làm cái gì với cái tên này, chỉ biết vào lúc này, tại khoảng không gian này, cậu ta cảm thấy rất bình yên. Từ lúc đặt chân lên mảnh đất Kinh thành, Ngô Ẩn chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này. Cũng có những lúc cùng bạn bè, cùng bạn gái quây quần vui vẻ, nhưng cái cảm giác không còn lo nghĩ đến thế thái nhân tình chỉ có khi mỗi lần được động chạm cơ thể với người này. Tại sao?
Hơn nữa, cậu ta cũng không phải người xấu, lại đối với mình rất tốt, tốt như mình đối với tiểu Thanh vậy.
Giống như là linh cảm tương thông, Lạc Phong đang trầm lặng bỗng lên tiếng.
"Ngô Ẩn, anh hãy nói tôi nghe về tiểu Thanh."
Nghe thấy câu hỏi này, tim của Ngô Ẩn giật thóp.
Nhanh chóng từ người của Lạc Phong choàng dậy, ngồi ở bên cạnh hắn, giọng điệu nghiêm túc.
"Tôi và tiểu Thanh yêu nhau đã ba năm, dự định sẽ đính hôn."
Mặt Lạc Phong vẫn bình lặng.
Ngô Ẩn nói tiếp, "Tôi và cô ấy tuy hay cãi vả nhưng thấy quan tâm đến nhau,...."
"Hai người trong ba năm qua làm tình bao nhiêu lần?" Lạc Phong đột nhiên ngắt lời Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn đang lúc luyên thuyên về bạn gái, nghe thấy câu hỏi không đứng đắn này không khỏi nóng giận. "Mẹ kiếp! Đây là điều duy nhất cậu quan tâm à? Bao nhiêu lần liên quan gì đến cậu?"
Lạc Phong ai oán trong lòng: Liên quan gì tôi? Sẽ có ngày tôi xoá sạch hết vết tích của cô ta trên người anh, anh tốn bao nhiêu "tinh khí" vì cô ta, tôi đây sẽ tăng gấp đôi để bù đắp cho anh.
Lạc Phong nói tiếp.
"Thế còn với tôi?"
Tim của Ngô Ẩn chưa hề dừng đập loạn.
"Cậu...cái gì?"
"Anh suy nghĩ gì về tôi?"
Ngô Ẩn thu liễm hai mắt, gương mặt ác độc khôn lường bắn thẳng vào mặt Lạc Phong, hai chữ ngắn gọn.
"Biến thái."
Vừa mắng chửi xong đã bị Lạc Phong hôn một cái ngay môi. Lúc này, như mọi khi, mắng chửi.
"Chó má! Muốn làm gì ? Đủ rồi đấy!"
"Chẳng phải anh nói tôi biến thái sao? Phải thể hiện rõ ràng một chút. Nào, lại đây tôi liếm cho anh..."
"Tránh xa tôi ra, cậu lại muốn ăn đòn sao?"
"Phải! Đánh tôi đi, không tôi sẽ liếm anh."
"Mẹ kiếp! "
"Lại đây nào...."
"..."
Về đến chung cư, lúc này vẫn chưa có ai qua lại, Lạc Phong chở Ngô Ẩn vào bãi giữ xe, một lần nữa lại bị bác Xiễm bảo vệ đang tuần tra vô tình bắt gặp.
Bác Xiễm nhìn bộ dạng của bọn họ không khỏi thất kinh. Lúc đi thì một người mặc đồ, người kia chỉ mặc quần ngủ, lúc về cả hai trần trụi chỉ mặc quần lót. Hai nam nhân thân hình cực phẩm mặc quần lót đang đứng bên cạnh chiếc moto, định làm người mẫu quảng cáo xe phân khối lớn sao chứ?
Ông ta biết rằng nếu đối mặt nhau đôi bên sẽ ngại ngùng, lúc này chuyển hướng sang nơi khác.
Đi lên cầu thang, Lạc Phong không ngừng chọc ghẹo Ngô Ẩn. Lúc thì đi phía sau bóp cái mông chỉ được bọc bởi lớp quần lót mỏng, lúc thì thọt lét vào hai cái mông của cậu ta, lâu lâu lại muốn nhào đến hôn má của Ngô Ẩn, cứ làm mà không hề nghĩ đến hệ thống camera an ninh đã thu lại hết. Bác Xiễm ngồi dưới phòng bảo vệ, bao nhiêu cảnh "ái nghịch" đều được ông ta nhìn thấy rõ, lúc này chỉ biết lắc đầu.
"Cậu tránh tôi ra một bên! Cậu là con nít à?" Ngô Ẩn khó chịu.
Lạc Phong quả thật đang hành động như con nít. Cậu ta bình thường lãnh đạm lạnh nhạt, luôn giữ dáng vẻ của một vị võ sư tài năng, nhưng lúc ở bên cạnh Ngô Ẩn, bao nhiêu sự nghịch phá trong người đều phát tán ra ngoài. Lúc này khoác vai Ngô Ẩn, nói.
"Ngô Ẩn, thứ gì tôi đã muốn, không ai được dành với tôi, bất kể người đó là ai."
Ngô Ẩn nghe xong liền nghĩ đến Lạc Phong đang ám chỉ tiểu Thanh, lập tức lên tiếng, chỉ ngón tay cảnh cáo.
"Lạc Phong tôi cho cậu biết, tiểu Thanh là bạn gái tôi, cậu tốt nhất không nên làm càng."
Lạc Phong gạt bàn tay đang giơ lên của Ngô Ẩn sang một bên, giọng điệu đáng sợ.
"Tôi sẽ không làm gì cô ta. Tôi chỉ sẽ động thủ với anh. Tối nay tôi lôi anh ra ngoài là vì không muốn anh với cô ta nằm chung giường, anh nên tìm cách để cô ta rời đi....nếu không..."
Ghé sát vào tai Ngô Ẩn.
"....nếu không anh sẽ không có ngày nào được ngủ yên.!"
Cả hai đi vào nhà, tiểu Thanh vẫn đang ngủ như chết trong rừng, nhưng không phải là công chúa, mà là một ả tiện tì. Hai chân dang rộng bung cái váy ngủ ra miên man, dây áo thì lệch như muốn cởi ra ngoài, trông không một chút đoan chính.
Lạc Phong trông thấy liền lên tiếng mỉa mai.
"Anh thao cô ta riết thành ra như vậy đấy à?"
Nói xong bỏ đi về phía cái nệm tiện lợi.
Ngô Ẩn ở lại tức tối cũng vô ích, liền chạy đến sửa dáng nằm lại cho tiểu Thanh, trong miệng lầm bầm cái gì đó trông rất vui tươi, còn không quên vuốt vuốt mái tóc của tiểu Thanh vài cái mới đắp chăn thật chặt cho cô ta. Lạc Phong chưa từng thấy vẻ mặt này của Ngô Ẩn, thực sự chưa được thấy...
Lúc này cũng đã sắp tới giờ đi làm. Ngô Ẩn quyết định không ngủ mà đi vào nhà vệ sinh dùng nước nóng lau người một chút rồi thay đồ.
Lạc Phong thì đã lăn ra ngủ, Ngô Ẩn thay đồ xong đột nhiên nhìn thấy sấp tài liệu về lớp võ karate của Lạc Phong đang nằm trên bàn. Lúc này nhớ ra hôm nay phải nộp kế hoạch cho sếp, vì vậy quyết định tranh thủ còn lại khoảng hơn một tiếng rưỡi đồng hồ mà hoàn thành chỉnh chu bản kế hoạch.
Bảy giờ ba mươi, Ngô Ẩn rời khỏi nhà đi làm.
Hết chương