• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------

Gặp phải tình huống bất ngờ, Ngô Ẩn có chút phản ứng không kịp, đành phải giả vờ bản thân đang có việc gấp cần phải ra ngoài, nhanh chóng đi ngang qua người Lạc Phong.

"Anh định đi đâu?" Lạc Phong lên tiếng.

Suy nghĩ một lúc, Ngô Ẩn quay đầu lại nói.

"Tôi đi chạy bộ buổi sáng."

Nghe thấy câu trả lời đó, Lạc Phong liền chạy tới chỗ cậu ta, nắm lấy bắp tay của Ngô Ẩn, giọng gằn.

"Anh là đi tìm tôi đúng chứ?"

Trong lòng thì gào thét "Phải! Tôi đi tìm cậu đấy!", nhưng ngoài miệng thì tự bài xích.

"Tôi đã không muốn gặp cậu thì còn tìm cậu làm gì? Mau thả tay ra."

"Còn định nói dối? Gần bốn giờ sáng trời mưa tầm tã, anh định chạy bộ cái kiểu gì?" Lạc Phong có chút nóng nảy.

Ngô Ẩn thấy vậy cũng liền trở mặt.

"Phải! Tôi thích chạy bộ dưới trời mưa đấy? Cậu sẽ làm gì tôi?"

Ánh mắt Lạc Phong thì đầy rẫy giận dữ hoà cùng yêu thương, còn ánh mắt của Ngô Ẩn chứa đựng đầy sự ngang bướng. Lạc Phong đột nhiên bước lùi lại hai bước, giờ hai bàn tay về phía trước, ý chỉ: Được thôi! Anh cứ làm những gì anh muốn.

Ném một cái liếc lạnh lùng vào Lạc Phong, Ngô Ẩn xoay người bước đi.

- Mẹ kiếp! Trời mưa thế này làm sao chạy? Bây giờ mà thoái lui thì quá mất mặt, hơn nữa nếu mình quay trở lại, khác nào gián tiếp thừa nhận mình mở cửa đi ra là để tìm cậu ta! -

Suy nghĩ một hồi cuối cùng thang máy cũng đáp xuống tầng trệt. Ngô Ẩn bước từng bước tới mái hiên của chung cư, nhận ra mưa lớn hơn những gì cậu ta nghĩ.

Chính xác đây là một cơn bão, gió cuốn những lớp mưa bay tứ phía, một màng trắng xoá phủ lấp, không còn nhận ra phương hướng. Cành cây khô bay vèo vèo trong gió, lá cây bị gió lốc cuốn bay vòng vòng.

Mới chỉ đứng đó có vài giây, Ngô Ẩn đã bị mưa tạt ướt quần áo. Với cái áo ba lỗ và cái quần đùi ngủ đang mặc trên người như hiện tại, không đến một phút toàn thân cậu ta sẽ ướt sũng.

Một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra.

- Thôi được! Tốt nhất nên quay trở lại rồi tìm cách ứng biến. Mưa bão thế này thực chất không thể chạy bộ. -

Quyết tâm rừng rực ngời ngời, vừa xoay cái đầu lại, tá hoả nhận ra Lạc Phong đang đứng sau lưng mình.

Hắn ta khoác hai tay với nhau, lưng tựa vào tường, giả vờ không thèm quan tâm chuyện Ngô Ẩn sắp làm. Còn Ngô Ẩn thì một mảnh tức tối, không ngờ lại có thể bị ép tới tình huống này, đáng lẽ là muốn tránh né hắn, muốn thoát khỏi áp lực từ hắn, cuối cùng lại càng éo le. Lúc này lật bài ngửa, chí khí đàn ông không cho phép bản thân thoái lui, Ngô Ẩn làm vài động tác khởi động, hít một hơi thật sâu... tiến ra màn mưa.

Ngay lập tức cơ thể không còn một chỗ khô ráo, cơn lạnh buốt ập tới. Mưa gió lúc bốn giờ sáng lạnh như nước hồ vào mùa đông. Tuy rằng Ngô Ẩn đã quen với sự khắc nghiệt với thời tiết ngay từ nhỏ, nhưng với loại bão tố này không khỏi có chút hoảng loạn.

Lạc Phong đứng bên trong chứng kiến sự ngang bướng của cậu ta.

- Ngô Ẩn! Anh quay trở lại và thừa nhận rằng anh lo lắng cho tôi một tiếng thì anh sẽ chết sao? -

Vẫn không tin Ngô Ẩn không quay lại, Lạc Phong tiếp tục đứng nhìn. Trong tích tắc, Ngô Ẩn đã lọt thỏm trong màn mưa trắng xoá, không còn nhìn thấy bóng dáng.

Đừng nói là chạy bộ, bây giờ muốn đi cũng không đi nổi. Với sức gió như hiện tại, quật ngã một cái cây cổ thụ còn dư sức, muốn hồ chi chỉ là một nam nhân to con nặng 75 kg! Mưa rơi nhanh như tốc độ ánh sáng, từng hạt mưa rớt xuống như kim châm đâm vào da thịt đau rát, vì thế Ngô Ẩn không thể mở mắt ra được, chính thức mất phương hướng! Tình cảnh này vượt ngoài sự tự tin của cậu ta.

Đã hơn mười lăm phút trôi qua, trước mắt Lạc Phong vẫn không có gì ngoài màn mưa như bức tường trắng kia. Đi qua đi lại vài bước lo lắng, rốt cục hắn cũng nhịn không được mà lao vào giông bão.

Thân nhiệt của Ngô Ẩn đã bị hạ xuống rất thấp, mái tóc đinh đáng lẽ phải dựng đứng nhưng bây giờ cũng đã bị lượng nước mưa kia đè dẹp xuống. Cậu ta đi một hồi, cuối cùng đi tới bãi đất trống chưa xây dựng xong của khu chung cư. Ở đây đường chưa được trán nhựa, đất cát bị nước mưa hoá lỏng thành một bãi xình lầy.

Lạc Phong cũng rơi vào tình huống tương tự như Ngô Ẩn, mở mắt ra cũng không thấy gì, hơn nữa muốn mở cũng không được vì mưa xối quá mạnh. Trong lúc hoang mang, Lạc Phong nhận ra mình đang mặc áo khoác da. Ngay lập tức tháo cởi áo khoác và trùm lên đầu ngăn cản một phần mưa trút xả, đồng thời hạn chế mưa tạt vào mắt. Con mắt vừa được mở ra, hắn ta lập tức đi đến sân chạy bộ của chung cư.

Tuy được áo khoác da che chắn, nhưng mưa phủ như vậy cơ bản cũng không thấy gì. May mắn là do được luyện tập nhiều năm, các giác quan của Lạc Phong nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, trong vài phút đã có thể mò mẫm tới khu tập thể dục của chung cư.

Ngô Ẩn đã chống cự trong bão hơn nửa tiếng, lẩn quẩn trong khu đất chưa xây dựng xong mà không có cách nào thoát ra được. Bản thân cũng không nhận ra mình đang ở chỗ nào, nhắm mắt lại thì một mảnh đen kịt, mở mắt ra thì một màn trắng xoá, lỗ tai đã vang lên tiếng ù ù khó chịu, lúc này hét lớn trong tâm bão.

"Chó má nhà cậu Lạc Phong! Sao tôi lại có thể dây dưa với cậu tới giờ này được cơ chứ! Mẹ kiếp! Khốn nạn!"

Lạc Phong bên kia cũng không ổn. Đã chạy hết hai vòng sân mà vẫn không nhận ra dấu hiệu cho thấy Ngô Ẩn đang ở đây. Hiện tại có thể khẳng định cậu ta chưa từng đi tới nơi này. Trong lòng dự đoán rất có thể Ngô Ẩn vì ngại nguy hiểm nên đã quay trở lại nhà, nghĩ như vậy, hắn ta cấp tốc mò đường đi ngược lại để chạy lên lầu bốn. Lúc tới nơi, phát hiện hành lang tầng bốn hoàn toàn khô ráo, chứng tỏ Ngô Ẩn chưa hề quay lại đây.

- Chết tiệt! Anh đi đâu rồi Ngô Ẩn? -

Một lần nữa lao đầu ra trời mưa bão, Lạc Phong chạy khắp nơi trong khu chung cư để tìm kiếm.

"Ngô Ẩn! Ngô Ẩn....tiểu Ẩn à anh đang ở đâu? Tôi là Lạc Phong đây!"

Giọng la hét của con người làm sao thắng được âm thanh giông tố của thiên nhiên? Đội cái áo khoác da lên đầu, Lạc Phong rảo bước khắp nơi, cuối cùng đi đến phòng an ninh lúc trước.

- Phòng an ninh !!! Camera !!! -

Vừa bước vào bên trong, vị bảo an kia liền lên tiếng.

"Không phải chứ? Lại là cậu sao? Lần này có chuyện gì?"

Lạc Phong thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm, nhìn thẳng vào vị bảo an, mặt nghiêm nghị, nói.

"Hệ thống camera lắp đặt ở các cột đèn trong khu chung cư có thể hoạt động trong thời tiết như thế này?"

Vị bảo an làu bàu.

"Lại có chuyện nữa sao? Lần nào cậu đến cũng có chuyện?"

Lạc Phong không thèm lịch sự, đẩy ông ta qua một bên, tự tiện xông vào hệ thống màn hình quan sát, bấm nút tua lại toàn bộ sự việc xảy ra vào ba mươi phút trước. Mặc dù có chút mờ do mưa, nhưng với chức năng cảm biến thân nhiệt, camera cũng đã cho thấy có một người từ trong mái hiên bước ra, đi loạng choạng một chút liền rẽ hướng về khu chạy bộ.

Khoan đã! Sao không còn thấy nữa?

"Này chú! Sao không còn thấy người đâu?" Lạc Phong hấp tấp.

Vị bảo an chạy tới kiểm tra, đúng là Ngô Ẩn chỉ mới tiến vào khu chạy bộ nhưng chưa từng bước vào, đột nhiên rẽ đi đâu đó mà không còn thấy trên màn hình quan sát nữa.

Lạc Phong nổi nóng,

"Mẹ kiếp! Sao chú không nói gì? Cậu ta đi đâu mà camera không quay được?"

Vị bảo an đắn đo một lúc, lên tiếng.

"Nếu camera không quay được, chỉ có thể là khu đang xây dựng giữa chừng bên bãi đất kế bên khu chạy bộ. Chỉ có thể là như vậy."

Lạc Phong nghe xong hiện lên trong đầu một viễn cảnh. Hắn ta nhớ rõ khu đất này rộng mấy trăm hecta, bê tông và sắt kẽm vụn lênh láng khắp nơi, thậm chí còn có những thanh thép chưa được xử lý, vươn lên giữa không trung như thanh giáo, không cẩn thận rất dễ bị đâm xuyên người. Nghĩ tới đây thôi hắn đã hoảng đến không kịp thở.

Vừa định rời đi, vị bảo an đã liền giữ Lạc Phong lại, nói.

"Đây là áo mưa chuyên dụng và đèn cứu hộ, sẽ cần thiết cho cậu. Tôi sẽ điều động người hỗ trợ cậu tìm kiếm người."

Chỉ cầm lấy cái đèn cứu hộ, Lạc Phong phóng nhanh như tia sét xé tàn mưa.

Ngô Ẩn hiện tại đang kiệt sức, lúc này mới hối hận về việc làm ngu ngốc của mình, chỉ ước gì có thể quay lại giường đắp chăn ngủ tới sáng. "Ngô Ẩn, Ngô Ẩn...."

- Gì chứ ? Mình có nghe lầm không? -

"Ngô Ẩn....anh đang ở đâu?"

Lạc Phong dùng toàn bộ sức lực phóng âm thanh vang lên thật lớn, cuối cùng đổi lại Ngô Ẩn cho rằng bản thân đang bị ảo giác mà nghe nhầm, cậu ta tiếp tục mò đường quay về.

Vì khu đất này là đất mềm, một vài chỗ mọc cỏ rất trơn, Ngô Ẩn loay hoay một hồi thì bị trượt ngã, bắp tay còn bị một miếng thép chém chảy máu. Ngao lên một tiếng thất thanh, hai bàn tay nắm chặt vào đám cỏ mà chịu đựng.

Giống như là thần giao cách cảm, Lạc Phong cảm nhận được Ngô Ẩn hình như đã xảy ra chuyện, linh tính mách bảo hắn phải mau chóng tìm cậu ta. Lúc này bật cái đèn cứu hộ lên mức sáng nhất, soi rọi khắp nơi trong khu đất xây dựng dở dang này.

Đế giày đã cảm nhận được đang đạp lên vài món kim loại sắc bén, Lạc Phong càng gấp rút kêu to.

"Tiểu Ẩn! Tiểu Ẩn! Trái đào à...."

- Không sai! Nhất định là có người đang gọi mình! -

Ngô Ẩn lần này có chút chắc chắn, dùng hết sức hé mở đôi mắt ra, dù chỉ là mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy một ánh đèn loé sáng lên từ xa. Lúc này la lên.

"Ở đây! Ở đây! Cứu mạng!!!"

Mưa càng ngày càng lớn, sức càng ngày càng yếu, cơ bản tiếng kêu cứu của Ngô Ẩn không có tần số hiện hữu. Lúc này không biết làm gì khác, cho rằng nếu mình tiếp tục di chuyển thì khả năng người kia tìm thấy mình sẽ càng giảm đi. Đầu óc nhạy bén bắt đầu hoạt động, cậu ta liền cầm lên rất nhiều sỏi đá trên mặt đất xung quanh rồi ném loạn về phía trước, hoạ may nếu ném trúng người kia sẽ có cơ hội thoát nạn.

Lạc Phong biết rõ, nếu cứ tiếp tục dầm mưa kiểu như vầy, hai người họ nhất định không trụ được lâu, thân nhiệt hạ thấp đến mức co quắp các cơ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Vẫn còn đang hoảng loạn, đột nhiên bị một cục đá ném trúng vào mu bàn tay. Một cục vào tay, một cục vào chân, được một lúc thì một cục văng vào ngực.

- Là Ngô Ẩn? -

"Cứu! Cứu!"

Tiếng của Ngô Ẩn vang lên, cậu ta vẫn tiếp tục nhắm mắt lại ném đá loạn xạ.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Ngô Ẩn ngồi bệt dưới đất cát mà hứng chịu mưa trút xả, lòng Lạc Phong vừa đau vừa thương yêu.

- Tôi tìm thấy anh rồi! -

Lập tức nhào tới chỗ Ngô Ẩn, chạm tay vào má của cậu ta, nói lớn.

"Ngô Ẩn anh không sao chứ?"

Ngô Ẩn hớt hãi, nghĩ thầm trong đầu.

- Là ai đây? -

Lạc Phong nhanh chóng lấy cái áo khoác da trùm lên đầu Ngô Ẩn, đầu của hai người chui rúc vào nhau trong lớp áo chật hẹp. Lúc này, cảm nhận được mưa không còn rơi trên đầu, Ngô Ẩn mới từ từ mở mắt ra. Liên tục nhắm mắt hơn bốn mươi phút khiến giờ đây lúc mở mắt, Ngô Ẩn chỉ còn thấy những mảng lốm đốm như pháo hoa. Chỉ đến khi gương mặt của Lạc Phong dần dần hiện lên, cậu ta mới tin đã có người đến cứu mình. "Lạc Phong ???" Yếu ớt kêu tên của hắn.

"Ngô Ẩn, tôi đỡ anh dậy."

Lạc Phong nhanh chóng đỡ Ngô Ẩn, nhưng vì mưa phủ không nhìn thấy rõ, hắn ta vô tình đạp lên ống quần đùi ngủ của Ngô Ẩn, vừa kéo Ngô Ẩn đứng dậy, cái quần liền bị tuột ra sạch sẽ.

"Sao cậu tuột quần của tôi?" Ngô Ẩn hét lớn trong mưa mà mắng nhiếc.

"Gì cơ? Anh bảo tôi tuột quần của anh làm gì?" vì mưa lớn, lại hoảng loạn Lạc Phong không nghe rõ ý của Ngô Ẩn.

"Tôi bảo là tại sao cậu tuột quần của tôi?" Ngô Ẩn lại gào lên.

"Sao cơ? Anh muốn tuột quần của tôi? Lúc này á?"

"Khốn kiếp!" Ngô Ẩn mắng một tiếng rung giận.

Lạc Phong bực dọc.

"Sao anh lại chửi tôi khốn kiếp? Tôi đang tới cứu anh."

Ngô Ẩn mắng thầm trong lòng: - Chửi cậu khốn cậu liền nghe được, đúng là khốn mà -

Lạc Phong nhanh chóng đẩy Ngô Ẩn sang một bên chui vào trong cái áo khoác da, vô tình làm cái quần đùi mỏng tuột hẳn ra khỏi chân của Ngô Ẩn. Chỉ vừa ý thức được điều đó, cái quần đã bị nước mưa chảy siết cuốn trôi đi vào trong mê cung mưa bão.

"Lúc nãy anh nói gì cơ?" Lạc Phong thở dốc hỏi lại.

Được lớp áo da cách âm, lúc này hai người nói chuyện với nhau mới nghe rõ ràng.

Ngô Ẩn đưa tay tới ngắt nhéo cái lỗ mũi thẳng tuyệt đẹp của Lạc Phong, mắng nhiếc.

"Cậu là cố tình đúng không? Cố tình lợi dụng tuột quần của tôi?"

Lạc Phong nghe xong không hiểu lắm, nhìn xuống hạ bộ của Ngô Ẩn, hai mắt trợn tròn thất kinh.

"Ngô Ẩn! Anh không mặc quần lót hả?"

Ngô Ẩn hiện tại mới nhớ ra mình hôm nay đi ngủ không mặc quần lót. Vì bị mưa lạnh làm tê cơ,nên cậu ta cũng không nhận ra mình có đang mặc hay không, lúc này che lại xấu hổ.

"Mẹ kiếp! Cậu có thôi nhìn nó hay không?"

Lạc Phong thì lại thật thà quá độ.

"Sao vậy chứ? Nó bị teo lại rồi kìa! Chắc ' thằng nhỏ' lạnh lắm, mau dài ra 20cm như lúc trước đi chứ."

"Teo cái rắm! Cậu hoa mắt thì có. Mau quay về chung cư."

Hai người này cứ như khi được ở bên nhau thì không còn sợ hãi điều gì. Đứng giữa trời mưa bão phẩn nộ, chỉ dùng mỗi cái áo khoác da bảo vệ, chui đầu vào trong đó mà đùa nghịch.

"Tôi thấy 'thằng nhỏ' của anh teo lại rất dễ thương á! Anh cầm giúp tôi cái áo khoác."

Ngô Ẩn không hiểu lắm, nhưng cứ tạm thời nghe lời hắn, đưa hai tay lên mà căng cái áo khoác da ra. Được một lúc thì....

"Này này...cậu định làm gì?" Ngô Ẩn khó hiểu mà nói lớn tiếng.

"Tôi đang cởi quần." Lạc Phong thản nhiên.

"Đồ điên! Không mau chóng quay về còn đứng đây cởi quần làm gì?" Ngô Ẩn không thể hiểu được.

"Hắc hắc...tôi cũng muốn xem 'thằng nhỏ' của tôi bị teo thành dạng gì rồi....hắc." Lạc Phong ngược lại rất hưng phấn, rõ ràng khi cứu được Ngô Ẩn rồi thì hắn không còn ngần ngại gì mưa bão nữa.

Chưa kịp chửi tiếp thêm một câu, lớp quần lót ướt nhẹp của Lạc Phong đã được tuột xuống, lộ ra "tiểu ma đầu" mập mạp đang co lại vì lạnh.

"Hahaha..tôi là lần đầu tiên thấy 'thằng em' của tôi teo lại như vầy đấy. Mọi khi tôi chả để ý, bình thường nó phải gấp đôi thế này cơ...haha..." Lạc Phong đứng giữa bão cười đắc ý.

Mặc dù khó chịu, nhưng Ngô Ẩn phải thừa nhận "tiểu ma đầu" của Lạc Phong rất...cuốn hút, rất đáng ganh tị. "Tiểu quỷ" của cậu ta lúc bình thường chỉ bằng của Lạc Phong lúc bị teo thế này, chết tiệt!

Một lúc sau, cảm thấy đùa giỡn không còn vui, Lạc Phong cởi luôn cái quần dài ra mà đưa cho Ngô Ẩn.

"Anh mặc vào đi, tôi ít ra còn có cái quần lót."

Hai người họ dìu nhau dưới lớp áo khoác da chậm rãi quay ngược lại khu chung cư.

"Ngô Ẩn, anh có biết là anh rất ương bướng không?" Lạc Phong lên tiếng.

"Tôi chuyện gì ương bướng?" Ngô Ẩn liếc mắt một cái.

Lạc Phong vừa rọi đèn cứu hộ, vừa thở dài một hơi.

"Anh nếu như lúc nãy chịu quay lại, không vì tự ái cá nhân mà lao vào nguy hiểm chẳng phải đã tốt rồi sao?"

Ngô Ẩn chỉ im lặng không lên tiếng.

Mưa bão xem ra không có dấu hiệu dừng lại, màn mưa càng ngày càng dày đặc.

"Aahhh..." Lạc Phong đột nhiên quỵ xuống đất, hét lên thất thanh.

Một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt Ngô Ẩn...

Máu loang một mảng lớn hoà lẫn vào nước mưa.

Hết chương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK