• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans+Edit: Pinoneverdie

Nguồn:wattpad.com/pinoneverdie

-----------------

"Đổng huynh đệ, tuyết ngày càng rơi nặng, hệ thống sưởi ấm lại gặp trục trặc, chỉ có khu vực dãy Đông-Nam hoạt động, bên của chúng ta gần như là không được sưởi."

Đổng Lang đang lúc sắp xếp lại hồ sơ công trình, nghe thông báo như vậy liền không còn cách. Thời tiết chuyển xấu thế này, ai muốn về nhà cũng bất khả thi, nghĩ như vậy, Đổng Lang tức khắc ra chỉ thị.

"Cậu giúp tôi sang dãy Đông-Nam nhờ người nhân viên của sân vận động kiểm tra sửa chữa. Còn nhân viên cùng công nhân bên chúng ta, toàn bộ dừng việc tập trung tại sảnh lớn."

Lệnh từ trong bộ đàm vừa vang lên, tập thể nhân viên cùng công nhân làm ca đêm nhanh chóng tập trung tại sảnh lớn, mỗi người đều tự chuẩn bị áo ấm, chăn giữ nhiệt. Bây giờ cứ cố mà làm, thể nào cũng có người đổ bệnh.

Mấy chục nhân viên đi thành hàng tiến về nơi tập trung, tới khi ổn định lại vị trí thì...

Cúp điện!

Một mảng tối đen!

Tiếng ồn ào của động cơ điện nhanh chóng được thay bằng tiếng người hoảng loạn.

"Mọi người trật tự, trật tự nào."

"Mỗi người mau lấy điện thoại ra rọi sáng... Tất cả giữ ổn định vị trí."

Lạc Phong vừa rời đi liền xảy ra nhiều chuyện khó đỡ, kì này coi bộ Đổng Lang phải mệt sức đây.

...

Hệ thống điện của sân vận động đã bị tạm ngắt vì thời tiết quá xấu, toàn bộ dãy đèn điện cao thế ở ngoài sân lớn cũng vì vậy mà tắt ngủm, điều này khiến Vương Siêu có cơ hội luồn lách.

Chứng kiến cảnh tượng Lạc Phong và Ngô Ẩn, người thì thọc tay vào đũng quần người kia, người thì luồng tay ra sau mưu tính kéo khoá quần của người còn lại, mặc dù không nói ra nhưng Vương Siêu đã hiểu hết mọi chuyện, rằng vì sao Lạc Phong sai khiến mình đi theo dõi Ngô Ẩn, phải luôn bảo vệ anh ta.

Không gian tối tăm, Vương Siêu lại mặc một chiếc áo lông trùm đầu, Ngô Ẩn có muốn nhìn rõ mặt cậu ta cũng không được. Thêm nữa, Ngô Ẩn chính là đang bị người khác bắt gặp đang làm "chuyện mất mặt", có can đảm để nhìn vào người ta sao? Lần này Vương Siêu coi như bảo toàn được danh tính. Rất nhanh, cậu ta lách người đi, trong tích tắc đã như bốc hơi khỏi chỗ này.

Ngô Ẩn cảm giác phía trước có sự chuyển động, liền lắp bắp.

"Người... người kia đâu?"

"Chắc đã đi rồi." Lạc Phong đáp.

Ngô Ẩn đột nhiên núp sau lưng Lạc Phong, giọng điệu coi bộ hơi run sợ.

"Sao... sao lại đi chứ?"

"Chẳng lẽ hắn ở đây xem chúng ta thủ dâm cho nhau?" Cảm thấy xấu hổ, Ngô Ẩn đấm một cú vào tấm lưng trần của Lạc Phong, bắt đầu bô lô ba loa.

"Ai ? Ai thủ dâm cho ai? Tôi còn chưa kéo xong khoá quần của cậu đấy nhé!"

Gương mặt của Lạc Phong chìm trong bóng tối cùng mảnh tuyết rơi dầy, mỉm cười một cái mỉa mai.

"Anh là chưa làm, nhưng đầu của anh có dâm ý."

Ngô Ẩn nghe xong chỉ hừ một tiếng, lườm mắt một cái nhưng lại là đứng từ phía sau, dùng hai tay ôm chặt ngay hông của Lạc Phong, tựa cằm lên vai của hắn. Bờ ngực trần của người này chạm vào tấm lưng trần của người kia, tạo thành một nguồn nhiệt không hề nhỏ ở giữa. Ngô Ẩn vùi tóc vào sau cổ của hắn, trong chốc lát liền mở miệng.

"Lạnh rồi, không chơi nữa."

Lạc Phong có chút rợn da gà, không phải là do lạnh, mà là do lần đầu tiên được Ngô Ẩn chủ động mạnh bạo như vậy. Đột nhiên hắn quỵ người xuống, hất hông một cái thật nhẹ nhàng, Ngô Ẩn liền nằm gọn ngay thẳng trên lưng của hắn, rồi cõng cậu ta đi về phía khu vực đang thi công.

Lạc Phong từng bước vững trãi, để lại những dấu chân to, in sâu vào mặt tuyết dày. Tuyết rơi nhẹ nhàng thấm ướt đẫm lưng trần của Ngô Ẩn, tuyết càng lạnh lại càng khiến thân nhiệt giữa họ trao đổi càng mãnh liệt, họ chính là đang thách thức giá lạnh của thiên nhiên.

"Cậu có mỏi không?" Ngô Ẩn đột nhiên lên tiếng.

Lạc Phong cười nhẹ ngay khoé miệng, nhẹ nhàng đáp.

"Mỏi lắm, tôi lúc nào cũng mong có được một người mát xa cho mình."

Biết rõ Lạc Phong là đang chiêu trò, Ngô Ẩn liền ứng biến.

"Thế thì thả tôi xuống, tôi dù sao cũng là nam nhân, lại không thương tật hay bại liệt."

Lạc Phong không những không thả cậu ta xuống, mà còn ôm chặt cái mông của cậu ta, nâng người cậu ta lên rồi giữ thật chặt trên lưng.

"Chẳng lẽ phải đợi đến khi người mình yêu bị thương hay bại liệt mới có thể cõng người đó sao?"

Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống nhưng bị ngưng lại, không gian lắng đọng sau câu nói đó của Lạc Phong. Cái từ "người mình yêu" như liều thuốc kích thích, khiến lồng ngực của Ngô Ẩn đang áp chặt vào lưng của Lạc Phong đập lên không ngừng. Ngô Ẩn chính là đã xác định được, Lạc Phong là mãi mãi đặt mình trong trái tim của hắn. Mẹ kiếp! Được một thằng đàn ông nói như thế với mình... thì sao chứ? Lão gia gia đây chính là đang sướng rần rần.

Nằm úp trên lưng Lạc Phong mà Ngô Ẩn cứ liên tục nở nụ cười vui sướng. Lúc đầu chỉ là cười mỉm, sau đó thì là cười hé răng một chút, cuối cùng là nhịn không được mà ngẩng đầu lên trời há mồm ra cười lớn.

"Hahaha...hahahaha..."

Thôi được! Nếu chỉ cười như gã điên thế kia cũng không đáng bàn luận, đằng này lại còn vung tay vung chân, liên tục đấm vào lưng Lạc Phong, miệng thì cười hắc hắc kiểu ngượng ngùng.

"Cậu là tên khốn, sao lại nói như vậy chứ? Tôi ngượng chết được... Hahahaha..."

Lạc Phong chính là người rất giỏi che dấu cảm xúc, lúc này cũng là vì quá hạnh phúc mà cơ miệng không kiểm soát được, đành phải nhe hàm răng ra cười mãn nguyện. "Lạc Phong, cậu nói lại xem nào."

"Nói gì chứ?"

"Nói câu lúc nãy đấy."

"......muốn... cõng người mình yêu."

"Hâhhahaha... Nói lần nữa xem nào."

"Muốn cõng người mình yêu."

"Hahahahaha... Lần nữa đi."

"Muốn cõng người mình yêu... muốn cõng Ngô Ẩn..."

"Hahaha... Ôi chao thích thật đấy! ..."

Trên quãng đường đi đầy tuyết lại tối om, hai gã nam nhân người hỏi người đáp, đáp xong lại cùng nhau cười, cười xong lại cùng nhau nói. Tuyết lạnh là gì, bóng tối là gì, hai gã này vốn đã ấm áp đủ đầy.

Bước vào được mái hiên của khu sảnh lớn, toàn thân của cả hai đã bị tuyết tan làm cho ướt nhẹp. Lạc Phong mau chóng hạ Ngô Ẩn xuống rồi dùng tấm thân to khoẻ ôm chầm lấy cậu ta.

"Lạnh không?"

Ngô Ẩn liền gạt hắn ra, nói.

"Cậu nghiêm chỉnh chút đi, chỗ này có nhiều người, không sợ người ta thấy à?"

Lạc Phong cũng chỉ cười rồi xoa xoa mái tóc ướt nhèm của Ngô Ẩn,sau đó nắm lấy bàn tay của cậu ta kéo đi vào trong.

"Này này này...cậu định làm gì?"

Ngô Ẩn tất nhiên phải phản ứng.

"Chẳng phải người ngoài không được vào sao?"

Lạc Phong bỗng dưng nghiêm túc, giọng điệu đanh thép.

"Dù có ra sao, tôi cũng không để anh lái xe về nhà lúc bão tuyết thế này. Đêm nay nhất định phải ở cùng tôi."

Nói xong, một phát lôi Ngô Ẩn đi vào sảnh lớn.

Cửa mở....

Đứng hình... (Nguyên văn là sững sờ)

Lạc Phong bất ngờ xông cửa đi vào, khiến mấy chục anh em công nhân viên đang nằm co ro hai bên rìa sảnh lớn trong bóng tối liền bừng tỉnh. Hàng trăm con mắt nhìn về phía hắn ta. Gió tuyết thổi vào lạnh cóng, cùng với cảnh tượng người nằm xếp lớp thế này, trông không khác gì cảnh tượng tị nạn vào mấy chục năm về trước.

Tất nhiên, Lạc Phong ngạc nhiên một, Ngô Ẩn là kinh hãi tới mười, không chịu nổi liền giật tay lại, muốn lách người bỏ đi. Nhưng rất tiếc, những gì mà võ sư Lạc đã quyết vốn ít ai có thể khiến hắn thay đổi. Trong khoảnh khắc một phần ngàn của giây, hắn nhanh chóng bế Ngô Ẩn nằm trong lồng ngực, hiên ngang đi qua dãy người đang tò mò chỉ trỏ. Không gian tối om căng thẳng không một tiếng động, Ngô Ẩn có muốn lên tiếng phản kháng cũng không được, nếu là lên tiếng, khác nào cảnh tượng một thiếu nữ sắp bị gã đàn ông thô thiển bế lên giường mà... cưỡng hiếp. Thôi thì đành câm nín, úp hai bàn tay vào mặt mà "khóc thầm".

Lạc Phong bế Ngô Ẩn đi thẳng vào phòng camera, cửa vừa đóng, Ngô Ẩn liền một trận ầm ĩ.

"Tên khốn kiếp! Ai cho cậu bế tôi đi như vậy? Muốn làm tôi mất mặt sao? Mẹ kiếp! Cậu là tên địa chủ à, muốn vươn oai hùng hổ, muốn thể hiện cái gì chứ?" Vừa nãy còn ôm ấm quấn quít, giờ thì hung hăn mắng chửi, Ngô Ẩn à, cậu muốn Lạc Phong phải thế nào đây?

Lạc Phong không nói gì nhiều, chỉ im lặng, bật đèn pin mà đi kiếm khăn và quần áo khô cho Ngô Ẩn thay, nhưng lúc này hắn mới nhận ra... không có!

Vì cái tính ưa sạch sẽ, ở tại phòng camera lại quá bất tiện nên hắn mặc bộ nào sẽ gửi ra tiệm giặt ủi ngay. Ngặt nỗi sáng nay lại gom hết quần áo và khăn lông cho nhân viên giặt ủi, trời bão tuyết thế này, họ không thể nào giao trả.

"Ngô Ẩn, tôi không có quần áo khô cho anh mặc."

Thực ra Ngô Ẩn không quan tâm lắm, lần bị cảm do nghịch nước lúc rửa chén lần trước là lần hiếm hoi cậu ta bị cảm lạnh, hiện tại cùng lắm cởi trần mặc quần ướt, hoặc giả cởi phanh ra trần trụi cũng không có vấn đề gì, cái mà cậu ta lo lắng lại là...

"Chết tiệt, không có quần áo để thay, cậu sẽ lại nổi mẫn ngứa mất."

Miệng chưa nói xong đã liền nhào tới kéo cánh tay Lạc Phong, quả nhiên vết mẫn đỏ đã xuất hiện. Cậu ta nhanh chóng xoa xoa vào vệt đỏ, vẻ mặt trở nên lo lắng.

"Thuốc xoa của cậu đâu?"

Lạc Phong thơ thẩn.

"Tôi hỏi thuốc xoa của cậu đâu?"

Đến khi lặp lại lần thứ hai, Lạc Phong mới chịu bừng tỉnh. Hắn là đang hưởng thụ đãi ngộ yêu chiều quan tâm đến từ Ngô Ẩn. Con người ta chính là đang bùng cháy ngọn lửa hạnh phúc!

Ngô Ẩn đang quan tâm mình.

"Nếu tôi không tắm rửa lau người, có xoa thuốc cũng vô dụng."

Nghe xong, Ngô Ẩn đột nhiên thả cánh tay của Lạc Phong ra, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, rốt cục đột nhiên bừng tỉnh.

"Tôi nhớ ra rồi."

Năm phút sau.

Lạc Phong từ bên ngoài chỗ đậu xe của Ngô Ẩn khiên vào bốn cái thùng carton lớn khiến "đám người tị nạn" không khỏi nghi hoặc. Vào trong phòng camera, hạ bốn cái thùng xuống, Lạc Phong liền hỏi.

"Ngô Ẩn, thứ gì trong này?"

Ngô Ẩn cười gian một cái, mở miệng.

"Bên trong thùng chứa thứ chúng ta có thể dùng để lau khô người."

Lạc Phong nghe thấy có chút hoài nghi, nhưng vẫn là rọi đèn pin, dùng chìa khoá xé mở lớp băng keo, khui thùng...

Quần lót trắng !!!

"Cái gì chứ? Anh bảo tôi dùng cái này để lau người sao?"

Lạc Phong hớt hãi, cả đời hắn chính là chỉ mất kiểm soát cảm xúc vì Ngô Ẩn. Đao to búa lớn hắn không sợ, gian nan hiểm nguy hắn không màng, chỉ là sợ đánh mất sự điềm tĩnh, mà Ngô Ẩn là người khiến hắn mất đi điều này không biết bao nhiêu lần.

Thấy Lạc Phong phản ứng như vậy, Ngô Ẩn liền nhanh nhảu, nói.

"Cậu cớ gì phải kinh ngạc, phải cảm ơn tôi đã quá nhanh trí á."

Lạc Phong lục tung bốn cái thùng, tất cả đều là quần lót.

"Anh... anh mua nhiều quần lót thế này làm gì?"

Ngô Ẩn bình thản đáp.

"Lúc đầu tôi mua làm quà để xin lỗi cậu, nhưng coi bộ lần này phải dùng đống quần lót này giúp cậu tắm rửa lau người."

Nói xong, Ngô Ẩn liền cầm lên một cái quần lót size bự, nói tiếp.

"Nào, tóc cậu ướt rồi, đưa đầu đây cho tôi lau."

Cả đời Lạc Phong hiên ngang khí phách, có thể dùng quần lót để lau khô tóc sao?

"Không cần, tóc tôi một hồi sẽ tự khô."

"Thế cậu đi tắm đi, lấy vài cái quần lót mà lau khô người."

"Không tắm nữa, dù sao cơ thể cũng không quá bẩn."

Lạc Phong liên tục từ chối, Ngô Ẩn chỉ còn một cách.

Bắt đầu giọng điệu ma mãnh mời gọi.

"Lạc Phong à, cậu chẳng phải nói chúng ta lâu ngày chưa gần gũi sao? Hiện tại đang cúp điện, phòng tối, lại chỉ có hai ta... Ngặt nỗi tôi không giống cậu, không thích mùi cơ thể của người khác á... Nếu cậu không tắm thì... tiếc quá, tối nay tôi đành tự xử."

Còn đứng đó nói năng lảm nhảm, Lạc Phong đã vác cả thùng quần lót mở cửa tiến vào nhà tắm công cộng. Nam nhân đối với chuyện "ân ái" chính là không thể chờ đợi, mỹ nhân yêu cầu gì liền phải mau chóng thực hiện.

Ngô Ẩn ở lại trong phòng camera, biết rõ Lạc Phong thích mùi cơ thể của mình, nên cố tình vận động thật nhiều để tiết ra nhiều mồ hôi. Lâu lâu còn tự giơ cánh tay lên, chĩa mũi vào nách ngửi xem đã đủ "nồng" chưa. Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Ẩn cũng không hiểu nổi, có loại ân ái mà trước khi thực hiện phải khởi động cật lực vậy sao? Lại còn khiến mình phải tự làm mình trở nên "thật hôi".

Trời dần chìm vào đêm, gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi, nhưng cuộc vui chỉ mới bắt đầu.

Hết chương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK