--------------------
"Ngô Ẩn... Ngô Ẩn mau tỉnh dậy..."
Giọng nói của Lạc Phong nhẹ nhàng như những hạt bụi cát, thì thầm vào lỗ tai của Ngô Ẩn. Cậu ta lúc này đang nằm dài trên sàn, vẫn chỉ mặc mỗi cái quần skinny jeans ướt đẫm, cơ mặt thư giãn mà nhắm mắt ngủ.
Lạc Phong nhanh chóng dùng điện thoại để mở đèn pin, rồi lay lay Ngô Ẩn thêm mấy cái, Ngô Ẩn có vẻ khó chịu, lúc này lèm nhèm trong miệng vài từ nghe không rõ, rồi trở người quay lưng vào Lạc Phong, điệu bộ mỹ miều trông không khác gì chú mèo đang nũng nịu. Nhìn thấy cảnh này, lòng Lạc Phong đột nhiên lộp bộp vài cái, bản thân hắn chưa từng nghĩ rằng nam nhân như Ngô Ẩn lại có thể trông đáng yêu như vậy.
Tuyết rơi không ngớt, lại thêm đang cúp điện, khiến hệ thống sưởi trong phòng camera không thể hoạt động, nhiệt độ lúc này nếu nói là không lạnh cóng thì quả thực có chút không đúng. Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Ẩn không mặc áo mà ngủ dưới sàn thế này không phải cách, hắn đành bồng cậu ta lên rồi đặt cậu ta nằm tạm lên chiếc ghế gỗ.
"Ngoan nào, nghiêng đầu sang đây..."
Sau khi đỡ Ngô Ẩn ngồi dựa đầu vào tường, Lạc Phong nhanh chóng xé mở toàn bộ bốn thùng quần lót trắng mà Ngô Ẩn mua, lấy từng cái quần trong đó xếp thành một tấm nệm quần lót êm ái, rồi lại đỡ Ngô Ẩn nằm xuống.
Thế là Ngô Ẩn đã ngủ. Còn nhớ cách đây mười lăm phút, cậu ta chính là người khích Lạc Phong, muốn ân ái gần gũi với hắn, ấy vậy mà bây giờ đã lăn quay ra ngủ, mà còn là ngủ rất sâu. Điều này làm cho Lạc Phong có chút không cam lòng, gần hai tuần lễ không thấy nhau, không va chạm nhau, có thể cứ như vậy mà ngủ sao?
Cố tình đè cơ thể của mình lên người Ngô Ẩn. Bờ ngực của mình áp vào bờ ngực của Ngô Ẩn, hắn cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim ổn định của cậu ta. Bàn tay nhẹ nhàng áp vào má của Ngô Ẩn, lòng hắn đột nhiên nhoi nhói. Gương mặt này hắn đã không được nhìn kĩ cả hai tuần lễ, nỗi nhớ nhung kiềm nén không biết làm thế nào mới có thể tuôn ra nói cho hết. Nghĩ đến đây hắn lại sợ, sợ biết đâu hắn lỡ tay vụt mất Ngô Ẩn...
"Lạnh quá..."
Ngô Ẩn trong vô thức mở miệng lèm nhèm, choàng tay lên ôm lấy Lạc Phong, siết mạnh hắn ta vào ngực mình. Lạc Phong lúc nãy khi tắm xong, do không có quần áo sạch để thay, lúc này chỉ mặc mỗi cái quần lót trắng mà Ngô Ẩn mua mà bị cậu ta siết lấy.
Cảnh này thật giống hệt cái đêm đầu tiên mà Lạc Phong đến thăm bệnh Ngô Ẩn. Lần ấy Ngô Ẩn bị thuốc làm gây ngủ, cũng vô thức trong cơn nóng lạnh mà níu kéo Lạc Phong không cho hắn đi. Quay đi quay lại ấy thế mà đã gần ba tháng, nhưng mọi chuyện cứ ngỡ như đã rất lâu, rằng Ngô Ẩn và Lạc Phong như là lương duyên tiền kiếp, vừa trông đã nhận ra nhau.
Được Ngô Ẩn ôm lấy, Lạc Phong biết rõ bản thân hắn đang muốn gì, hắn muốn cơ thể Ngô Ẩn, hắn muốn xác thịt của Ngô Ẩn, hắn muốn giữa cả hai phải thật sự là của nhau, hắn muốn thao Ngô Ẩn, vì hắn yêu cậu ta.Kéo cánh tay của Ngô Ẩn ra rồi dở lên, nách của cậu ta hiện rõ trước mặt Lạc Phong. Hắn đưa cái mũi tới rồi dồn cả gương mặt vào trong "bộ phận bốc mùi" kia của Ngô Ẩn, hít thở đáo để. Bản thân hắn của không hiểu vì sao hắn bị mùi cơ thể của Ngô Ẩn hấp dẫn, hắn chỉ biết rõ khi được ngửi mùi của cậu ta, hắn cảm thấy mình trở nên bản lĩnh, muốn thể hiện khí phách đàn ông, muốn chiếm trọn cậu ta.
Ngô Ẩn vẫn thở đều đặn, không hay biết gì về việc bản thân sắp bị người đàn ông của mình "xâm phạm". Chiếc lưỡi của của Lạc Phong đang làm bá chủ trong khoang miệng của Ngô Ẩn. Cảm giác hơi thở quen thuộc khiến con người ta cảm thấy an toàn. Hắn mút lấy lưỡi cậu ta, cắn môi cậu ta, chiếm đoạt oxy của cậu ta, từng tiếng "chụt chụt" do va chạm giữa hai miếng thịt ẩm ướt ngay môi vang lên rúng động căn phòng.
Tạm buông Ngô Ẩn ra, hắn nhào đến tắt đèn flash từ điện thoại, căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối.
Cái cảm giác được sờ mó đụng chạm cơ thể người khác trong màn đêm đôi khi lại là đỉnh cao của cảm xúc. Khi ấy, não bộ sẽ hoạt động hết công suất, làm hiện lên muôn vàn hình ảnh ảo tưởng mê đắm khoái lạc. Lạc Phong hiện tại đã bị hoocmon kiểm soát, hắn muốn cưỡng bức Ngô Ẩn.
Quần áo đã bị cởi ra sạch sẽ, cơ thể trần truồng của cả hai quyện lại như một. Hơi lạnh của thời tiết lại càng khiến con người ta muốn ôm chặt lấy đối phương, Lạc Phong siết lấy Ngô Ẩn như muốn bóp nát cậu ta ra thành từng mảnh, nhưng lại chứa đầy cảm xúc khoái lạc. Trong đêm tối, hắn dùng bàn tay chà xát lên bộ ngực của Ngô Ẩn, thị giác không được phát huy, xúc giác trở nên nổi trội, cơ ngực của Ngô Ẩn cứng rắn mịn màng như tấm nệm cao su, khiến con người ta không thể không bóp nắn. Lạc Phong ra sức bóp nhéo vú của Ngô Ẩn, hắn chưa từng nghĩ bóp vú đàn ông lại mang nhiều cảm giác đến vậy, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ đàn bà vú to là nhất.
đầu v* của Ngô Ẩn tiếp tục bị hành hạ. Lạc Phong đưa hàm răng chắc khoẻ tới, bắt đầu cắn gặm. Cắn vú trái thì đầu v* phải bị bàn tay ngắt nhéo, gặm vú phải thì bị bàn tay se se đầu v* trái, liên tục không cho đầu v* bên nào được yên thân. Ngô Ẩn trong giấc ngủ say vô thứ rên lên "uhm huhm" mấy tiếng, khiến Lạc Phong có chút dừng lại động tác. Nhưng một điều hiển nhiên rằng hắn sẽ không tha cho Ngô Ẩn đêm nay, dù cậu ta có tỉnh dậy cũng không thể trốn thoát.
Bóng đêm liêu nhân, Lạc Phong nắm lấy bàn tay của Ngô Ẩn rồi tự đặt vào hạ bộ của mình. Hắn dùng lòng bàn tay có hơi ráp của Ngô Ẩn bao bọc lấy dương v*t của hắn. Từng dòng điện tê sướng bắt đầu lan toả, hắn xuýt xoa trong miệng những tiếng "xè xè" giống tiếng kêu của loài rắn, hắn bắt đầu ghen tị với Ngô Ẩn, hắn muốn lòng tay của Ngô Ẩn là của mình vì cảm giác ngứa ngáy tê dại lúc này quá đỗi ngột ngạt, quá đỗi tê dại. Hắn bắt đầu thấy khó thở, bàn tay trái thì cố định tay của Ngô Ẩn bóp vào dương v*t của mình, bàn tay phải thì tự cào lấy ngực. Bốn vệt rướm máu từ đầu ngón tay xuất hiện ngay bờ ngực rộng như bánh xe hơi của hắn. dương v*t không ngưng đâm trạc vào lòng bàn tay của Ngô Ẩn, hắn cảm giác như mình có thể giao cấu với bất kì chỗ nào trên người cậu ta.
Khoan đã...bất kì chỗ nào???
Trong đầu như hiện lên ma ý, hắn nhoẻn miệng cười một cái rồi lại dơ nách của Ngô Ẩn lên, kẹp dương v*t vào trong.
dương v*t 25cm, đường kính 3cm bắt đầu san bằng vùng da nách nhạy cảm của Ngô Ẩn. Vùng nách ấm áp mềm mại, lại có nhiều lông kích thích gây ngứa, cảm giác man dại so với lòng bàn tay cao hơn gấp bội. Kẹp chặt cánh tay của Ngô Ẩn lại khiến sức ép lên dương v*t càng nhiều, Lạc Phong cảm nhận được dương v*t của mình đang bị nuốt chửng trong đó. Nhắm nhắm nghiền mắt lại, ra sức chuyển động hông, đẩy thật nhịp nhàng, tống dương v*t vùng da nhỏ bé kia, rồi lại rút ra thật mạnh. Ma sát kinh người, hắn đôi lúc tưởng như không kiềm được mà bắn tinh ra ngoài. Trãi nghiệm này hắn chưa từng có, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm kiểu như thế này với ai.
Mồ hôi đã đổ ra không ít, cái nách của Ngô Ẩn đã bị hành hạ hơn một tiếng đồng hồ, lông nách bị lực tác động mạnh mà rụng đi không ít, ấy vậy mà Ngô Ẩn vẫn ngủ say như chết, còn không ngừng ngáy khò khò.
Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn nghe được tiếng thở hồng hộc của Lạc Phong đang tấn công vùng nách của Ngô Ẩn. Được thêm một lúc, Ngô Ẩn đột nhiên trở người, buộc Lạc Phong phải chiều theo, tạm thời buông ra cho cậu ta chuyển động. Mà quả thực, Ngô Ẩn quay trái không quay, quay phải cũng không quay, lại úp ngực xấp xuống, chổng mông hướng lên trời.
Lạc Phong dùng tay chạm xuống, cảm nhận được trong lòng bàn tay đang bóp lấy "hai quả bong bóng" căng đầy láng mịn. Huyết áp của hắn cấp tốc tăng vọt, máu mũi không kiểm soát được mà phụt ra.
Hắn hồi hộp không phải là vì lần đầu được chạm mông Ngô Ẩn, mà đây là lần đầu hắn có thể làm điều hắn muốn mà không có sự chống cự từ cậu ta. Nhưng có điều... Lạc Phong trước đây chưa từng làm chuyện "nghiêm chỉnh", chưa từng có kinh nghiệm với bất kì ai. Nếu là nữ nhân thì còn có thể tuỳ biến, nhưng Ngô Ẩn là đàn ông... hắn không có khái niệm trong não bộ rằng sẽ phải thao nam nhân như thế nào...
Làm sao bây giờ?
Máu mũi vẫn sặc ra liên tục, Lạc Phong vẫn trơ mắt ra hoang mang nghĩ cách "chiếm đoạt mỹ nhân".
Hết chương!
Ps: đừng vội ghét Lạc Phong !!!