Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
Không khí trong quán bia ngày càng căng thẳng, Mạnh Sử và Lạc Phong liên tiếp xuất quyền. Với thâm niên trong nghề, Lạc Phong nhanh chóng nắm được điểm yếu của Mạnh Sử.
Mạnh Sử tuy thường xuyên luyện Vịnh Xuân quyền nhưng với thời gian tu luyện không quá nhiều, hiện tại đang dốc hết sức để không bị té ngã bởi cú đấm vạn tấn của Lạc Phong.
Sau hơn mười lăm phút giao đấu, cuối cùng Ngô Ẩn cũng ra mặt, đứng ở giữa hai người họ cản ngăn.
"Dừng lại ngay! Mẹ kiếp! Hai người định đánh nhau đến khi nào?"
Lạc Phong lúc này nhàn nhạt lên tiếng.
"Chẳng phải anh muốn tôi xử lý hắn?"
Ngô Ẩn lúc này trở mặt.
"Không cần nữa! Tôi không còn bận tâm việc hắn cướp quần áo của tôi."
Mạnh Sử lúc này khó chịu nên lên tiếng.
"Ngô Ẩn, cậu dù có bận tâm thì có thể làm gì được tôi?"
Ngô Ẩn nghe xong nghiến răng quay về phía Mạnh Sử, gằn từng chữ.
"Mẹ kiếp! Tôi đang cố giúp cậu giữ mạng đấy."
Đưa ra một ánh mắt khinh miệt, Mạnh Sử nói.
"Thừa thãi."
Nói xong lập tức nhào tới tấn công Lạc Phong, chuyển vị thế từ người bị đánh sang người đi đánh. Mà lí do Mạnh Sử hăng như vậy là vì muốn cho Ngô Ẩn thấy rằng dù cậu ta có nhờ Lạc Phong ra mặt cũng không giải quyết được vấn đề. Nhưng rất tiếc, người mà hắn đang đối đầu là vị đại võ sư luyện karate hơn 15 năm, đánh không địch thủ.
"Binh", Mạnh Sử bị Lạc Phong quật gục xuống sàn.
Mạnh Sử phỉ nước bọt một cái, lập tức đứng lên cởi áo, bộ dạng kiên quyết chiến đấu. Từng thớ thịt cùng cơ bụng của cậu ta hiện lên đều và đẹp như tượng đúc, kèm với đó là làn da sáng trắng đúng kiểu đại thiếu gia.
Lạc Phong cũng cảm thấy rất thú vị, cũng theo đó mà cởi áo. Bởi chỉ khi Lạc Phong cởi áo ra thì mới khiến tập thể đàn ông trên đời phải cúi mặt xuống nể phụ ganh tị. Các bó cơ cuồn cuộn như sóng nước, chuyển động nhịp nhàng như mắc xích, làn da nâu khoẻ khoắn tinh mãnh, dáng vẻ đệ nhất nam nhân.
Đám khách khứa đang đứng ở ngoài cổ vũ không ngớt. Người chọn Lạc Phong thắng, người thì đặt niềm tin vào Mạnh Sử, không khí bây giờ không khác gì võ đài. Với lời hứa từ Mạnh Sử, ông chủ quán cũng không ngại ngần mà tham gia vào đội cổ động của trận đấu này.
Đang lúc sôi nổi, một gã bụng phệ đàm thoại với một gã râu dài.
Gã bụng phệ nói,
"Hắc, tên thư sinh kia coi bộ may mắn nhỉ? Có hai gã vạm vỡ tranh nhau có được trái tim của hắn."
Gã rầu dài."Thật quá uổng phí mà, nam nhân tuyệt diệu như vậy sao lại giành đàn ông với nhau?"
Gã bụng phệ.
"Là do ông không biết, giới trẻ bây giờ rất kì khôi, thích những chuyện mới mẻ khác lạ, riết rồi nam nhân yêu nhau như chuyện bình thường."
Gã râu dài.
"Để tôi xem rồi ai sẽ dành được tên mỹ nam kia. Là tên da trắng trẻo hay tên da nâu đây? Hahaha."
Trong lúc mọi người đang hô hoán phấn khởi, bên trong đây lại ngộp thở vô cùng.
Quyền cước vô tình, Mạnh Sử đã bị vờn tới không còn sức mà Lạc Phong vẫn tỉnh bơ không một vết trầy xước. Thực ra Lạc Phong lúc đầu chính là vì Ngô Ẩn tố cáo hắn cướp quần áo của cậu ta mà ra tay, nhưng sau khi giao đấu cảm thấy Mạnh Sử rất thú vị. Cá tính kiên cường hiếm thấy, ý chí quật khởi kinh ngạc, đã rất lâu rồi Lạc Phong không nhìn thấy ai trong giới võ nghệ có được tinh thần này như Mạnh Sử, càng đánh càng khoái chí.
Trong khi đó, Ngô Ẩn vẫn còn tưởng hắn ta đánh nhau là vì mình, cứ đứng ở đó lãi nhãi.
"Lạc Phong tôi xin cậu, dừng lại đi, đừng có vì tôi mà làm chuyện ngu ngốc."
Lạc Phong đột nhiên "tương kế tựu kế", đây là thời cơ tốt nhất để tiếp tục áp dụng chiêu bài trong "bí kíp chinh phục cúc nụ", lúc này ra vẻ anh hùng.
"Ngô Ẩn, tôi không thể chấp nhận người khác cướp quần áo của anh, hơn nữa hắn còn cùng đám người kia hùa theo cười nhạo anh...hắn đáng chết."
Mạnh Sử lúc này cười một cái khinh khỉnh, biết rõ Lạc Phong đang giả vờ. Bởi vì một khi hai bên đã giao đấu, suy nghĩ của nhau cũng có chút thấu hiểu. Bản thân Mạnh Sử biết rõ Lạc Phong đang đánh vì hắn cảm thấy được sự thách thức, hoàn toàn không liên quan đến việc trả thù cho Ngô Ẩn.
Tiếp tục quyết đấu.
Đợt đánh này Lạc Phong tỏ ra rất kì lạ, liên tục bị Mạnh Sử bắt thóp điểm yếu, hứng chịu rất nhiều quyền cước.
Mạnh Sử khó chịu.
"Đánh đàng hoàng xem nào!"
Lạc Phong lập tức xông tới.
"Aaahhhhh" hắn ta đột nhiên ngã xuống ôm bụng. Mạnh Sử hai mắt trợn tròn.
"Không phải chứ? Tôi còn chưa đánh cậu mà?"
Ngô Ẩn thực sự lúc này cũng đã bỏ mặc bọn họ không thèm quan tâm nữa, bây giờ không thể ngăn cản thì thôi cứ xem như để cho họ đánh nhau xong rồi dẫn đi đến bệnh viện một lượt.
Lạc Phong lại đứng dậy nhào tới, quơ quào mấy cái rồi tự ngã nhào xuống đất.
"Cậu làm cái trò gì vậy?" Mạnh Sử khó chịu.
Ngô Ẩn đang ngồi xoay lưng lại với bọn họ, đột nhiên nhận thấy Lạc Phong liên tục kêu rên, quay mặt nhìn lại thấy hắn ta đang nằm trên sàn, vội vàng chạy tới.
"Lạc Phong! Cậu bị làm sao?"
Lạc Phong vẻ mặt nhăn nhó, giọng nói yêu ớt
"Tôi đau quá." Ngô Ẩn có hút hớt hãi, bắt đầu sờ mó lung tung trên người Lạc Phong để tìm chỗ bị trấn thương, tìm mãi không thấy nên mới lật đật hỏi.
"Chỗ nào? Chỗ nào? Đau chỗ nào?"
Mạnh Sử đứng kế bên thấy cảnh này, liền mắng thầm trong bụng: Mẹ kiếp! Có sự tình như thế này nữa sao?
Lạc Phong tiếp tục đóng tuồng, miệng lưỡi điêu goa.
"Tôi bị đá vào đũng quần, đau quá."
Nói xong còn không quên chỉ chỉ ngón tay vào đũng quần của bản thân.
Ngô Ẩn lại không hề hoài nghi, cho rằng rốt cục Lạc Phong cũng đã bị Mạnh Sử nắm điểm yếu cho nên liên tục bị thất thủ. Lúc này lo lắng tột cùng, lấy tay đặt vào đũng quần của Lạc Phong xoa xoa mấy cái, đã vậy còn quay mặt lên mắng Mạnh Sử.
"Hết chỗ đá rồi hay sao lại đá vào 'chỗ hiểm' của người ta?"
Chiêu bài "lấy lòng thương của mỹ nhân" được Lạc Phong thực hiện thành công triệt để.
Gương mặt oan ức của Mạnh Sử nhanh chóng hiện lên, còn định nói gì đó thì đã bị Ngô Ẩn chen lời.
"Nói? Còn định nói cái gì? Đánh như vậy rất hèn có biết không? Nếu tôi không phải vì công việc ở công ty cũng đã sớm đạp cho cậu một đạp." Ngô Ẩn mắng Mạnh Sử mà không quên liên tục xoa đũng quần cho Lạc Phong.
Lạc Phong nằm đó hưởng thụ, nhưng bên ngoài phải diễn tròn vai đau thương.
"A ui...đau quá..."
Đám "cổ động viên" kia chứng kiến hành động của Ngô Ẩn...toàn bộ đứng hình.
Gã râu dài nói.
"Ôi chao, có lẽ nào trận này không cần đánh nữa cũng biết ai thắng?"
Đột nhiên đội cảnh sát tuần tra xông tới, đám người cổ vũ vì không muốn bị liên luỵ nên đã nhanh chóng giải tán.
Cảnh sát xông vào, thấy cảnh tượng đổ bể tan hoang, người thì thủ võ, người nằm rạp xuống sàn, người thì xoa đũng quần cho người kia, cuối cùng quyết định.
"Tất cả theo tôi về đồn."
Tại phòng lấy lời khai.
Cảnh sát: "Sự tình rốt cục là thế nào?"
Mạnh Sử nhanh nhảu, cố tình nói: "Chúng tôi là đánh ghen."
Ngô Ẩn nghe xong há hốc mồm: "Này này này...nói điên loạn cái gì đấy?"
Mạnh Sử tiếp tục: "Cậu này là bạn trai của tôi, cậu ta không chung thuỷ, chê 'súng' của tôi không to bằng cái tên bợm trợn kia. Hôm nay tôi vì bị chọc tức nên mới ra tay đánh tên bợm trợn kia té ngã, giống như cảnh tượng mà các anh đã chứng kiến."
Ngô Ẩn nhào tới nắm cổ áo Mạnh Sử đe doạ nhưng vẫn là bị cảnh sát lôi lại.
"Cậu nghĩ đây là đâu? Là nhà của cậu sao? Muốn làm gì thì làm à? Đây là cục cảnh sát." Vị cảnh sát lên tiếng cảnh cáo.
Ngô Ẩn hừ một tiếng khinh miệt vào Mạnh Sử, quay qua nói với Lạc Phong.
"Cậu sao không nói gì? Nói với cảnh sát lời của hắn nói không đúng sự thật. Là do hắn tới bàn ăn của chúng ta kiếm chuyện sinh sự trước."
Ngô Ẩn lúc này cũng lương lẹo, sự tình vốn dĩ là do cậu ta mà ra, cuối cùng lại đổ hết lên đầu của Mạnh Sử.
Lạc Phong lại giương ra gương mặt lạnh lùng, miệng nói.
"Thưa hai vị cảnh sát, lời tường trình của cái tên kia hoàn toàn sai sự thật..."
Ngô Ẩn lúc này mới hài lòng, nhưng không được bao lâu...
Lạc Phong nói tiếp.
"Sự thật...tôi mới là bạn trai của anh ta..."
Ngô Ẩn nghe xong muốn thổ huyết.
"Ngay từ đầu tôi mới là bạn trai của anh ta. Cái tên kia vì yêu mến người yêu của tôi nên đã năm lần bảy lượt làm phiền, gây ảnh hưởng đến đời sống của chúng tôi. Hôm nay chúng tôi ba mặt một lời, không giải quyết được mâu thuẫn cho nên sinh ra ẩu đả. Nếu các anh không tin anh ta là người yêu của tôi, tôi có thể chứng minh, ngày hôm nay anh ta mặc quần lót màu đen, các anh có thể kiểm tra."
Ngô Ẩn lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường, không ngờ bản thân lại vướng vào hai cái tên bệnh hoạn biến thái như vậy. Lúc này tức đến không nói thành lời.
Vị cảnh sát kia cũng có chút nhức đầu.
"Các cậu làm sao vậy chứ? Rốt cục ai mới là người yêu của ai?"
Lạc Phong tiếp lời.
"Như tôi đã nói, anh ta là bạn trai của tôi, mỗi ngày anh ta mặc quần lót màu gì tôi đều biết."
Lạc Phong biết rõ Ngô Ẩn chỉ mặc mỗi quần lót màu đen cho nên lúc này đem ra làm chứng cớ vững chắc cho lời nói dối đáng sợ này.
Hai vị cảnh sát kia nhìn nhau, nhận thấy vụ này có nhiều điểm không rõ ràng, quyết định tạm giam ba người họ, chờ người bảo lãnh.
Mười một giờ tối, ba người họ bị nhốt chung một phòng giam được cảnh ngục canh giữ.
Trái ngược với vẻ khó chịu của Ngô Ẩn, Mạnh Sử và Lạc Phong tỏ ra rất thích thú vì lần đầu bị giam giữ.
Mạnh Sử và Lạc Phong, mỗi người chọn một góc trong phòng giam, ngồi đối diện nhau, ánh mắt khiêu chiến vẫn còn túc trực giữa hai người họ.
Lạc Phong bất giác liếc mắt qua, nhìn thấy Ngô Ẩn đang gục đầu vào đầu gối, nội tâm của hắn đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, ánh mắt dữ tợn chuyển thành ánh mắt của một đứa con nít khi nhận ra mình đã làm việc sai. Phải! Ngay lúc này hắn mới nhận ra mình đã sai.
Mạnh Sử chứng kiến thái độ này của Lạc Phong cũng có chút khó tin, Ngô Ẩn có thể khiến hắn biến hoá sắc mặt như vậy?
Lạc Phong chậm chạp đi tới chỗ của Ngô Ẩn, dùng bàn tay xoa xoa vào mái tóc đinh cắt ngắn của cậu ta, giọng điệu ôn nhu.
"Tiểu Ẩn, tôi..."
Mạnh Sử loé lên trong đầu: - Tiểu Ẩn? Bọn họ xưng hô như vậy sao? -
Ngô Ẩn vẫn gục đầu vào đầu gối, gạt cánh tay của Lạc Phong ra, mệt mỏi nói.
"Cậu tránh xa tôi ra, cả hai người...tốt nhất là tránh xa tôi ra."
Ngay từ thời còn đi học, Ngô Ẩn chưa từng vi phạm kỷ luật nhà trường, khi đi làm chưa từng vi phạm nội quy, ra ngoài xã hội luôn là một công dân tốt, chưa hề làm chuyện xấu xa, rốt cục lại vì hai cái tên trời đánh này mà phải ngồi tạm giam trong cục cảnh sát. Cảm giác lúc này của Ngô Ẩn chỉ hai chữ: "Hối hận".
Hết chương!