Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
-------
"Lớp học phát triển trí tuệ? Cậu có ý gì?" vừa mặc áo vừa luôn mồm hung dữ.
Lạc Phong không thèm nhìn, tiếp tục tạt nước rửa chén pha loãng lên những chiếc chén dĩa đang được xếp lớp trên mặt đất, nói.
"Còn hỏi tôi ý gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi nói thẳng thắn ra rằng anh quá ngốc? Một núi chén dĩa như vầy lại lau rửa bằng tay từng cái?"
Quả thật Ngô Ẩn có chút không động não. Trong đầu lúc đó chỉ nghĩ rằng mình có lỗi với Văn Hán, phải nghiêm túc nhận lỗi bằng việc rửa sạch chén, cũng không nghĩ đến làm thế nào để rửa cho nhanh. Hiện tại cảm thấy mình quá ngốc, nhưng lại không muốn thừa nhận, cái miệng lương lẹo lại bắt đầu hoạt động.
"Tôi cho cậu hay, tôi là người đàng hoàng nghiêm túc, rửa như kiểu của cậu không thể sạch sẽ được, cậu là người làm việc gian dối."
Lạc Phong tạt nước rửa chén pha loãng lên đống chén dĩa xong, không màng đến câu nói của Ngô Ẩn, lấy khăn tay trong túi quần ra lau sơ một chút rồi đốt một điếu thuốc.
"Muốn hút một điếu?" hỏi Ngô Ẩn.
Ngô Ẩn vẻ mặt khó chịu, "Không! Tôi không hút thuốc."
Nói xong đi tới chỗ Lạc Phong, nơi đống chén dĩa, hỏi.
"Bao lâu thì có thể xịt nước để rửa lại? "
"10 phút" nhả một làn khói.
Ngô Ẩn ngồi xuống kế bên Lạc Phong, giọng điệu có chút nghiêm túc.
"Tôi nói thật, chẳng phải cậu rất ghét tôi? Cậu cứ để tôi một mình rửa hết đống này chẳng phải cậu sẽ rất hả hê sao? "
Lạc Phong lại nhả ra một làn khói, vẫn không nói chuyện.
"Mà thực sự lý do cậu luôn gây hấn với tôi là gì!? Thực tế tôi chẳng làm gì cậu, cũng không quen biết cậu."
Thực ra Ngô Ẩn nói những câu này cũng không phải là vì muốn hữu nghị, chẳng qua là thấy Lạc Phong giúp đỡ mình nên sẵn tiện tình huống đang hoà hoãn mà tìm hiểu một chút.
Lạc Phong vẫn bất động, điếu thuốc chỉ còn lại đầu lọc thuốc.
Trên sân lớn, hai người nam nhân vốn là đối đầu nhau, hiện tại đang ngồi kế bên nhau, không ai nói lời nào. Một người thì trong đầu hiện lên vô vàn thắc mắc, một người thì tâm trạng không thể miêu tả.
Giữa lúc tĩnh mịch, Lạc Phong lên tiếng.
"Cũng không còn lâu nữa."
Ngô Ẩn có chút giật mình, "Cũng không còn lâu? Cậu muốn nói gì? Đống chén dĩa?"
Lạc Phong nhàn nhạt nói, giọng điệu có chút kiềm nén. "Không phải, ý tôi là anh cũng sẽ sớm không nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây, lớp karate hết tháng này sẽ bị khai trừ, tôi đành phải tranh thủ gây sự với anh." "Sao? Vì sao chứ?" Ngô Ẩn hấp tấp.
"Không đủ chỉ tiêu doanh thu, ban quản lý đành phải khai trừ." Lạc Phong sâu kín đáp lại.
"Ai hỏi cậu chuyện đó. Tôi hỏi cậu vì sao muốn tranh thủ gây sự với tôi?" vô tư mở miệng.
Chuyện lớp karate bị khai trừ đang là nỗi lòng canh cánh của Lạc Phong, cậu ta chưa từng tâm sự chuyện này với ai, cũng không đề cập nhiều với các anh em giảng viên võ sư, chỉ một mình gánh chịu. Hiện tại có thể mở miệng nói nhiều một chút với Ngô Ẩn, lại bị cậu ta gạt bỏ, lúc này mượn cá chém thớt.
"Là nhìn anh rất không ưa mắt, rất đáng ghét, tôi liền muốn đấm vào mặt anh." giọng nói giận dữ.
Nói xong đứng lên cầm vòi nước bắt đầu xịt rửa lớp chén dĩa đã thấm chất tẩy. Cơn giận cũng bắt đầu lây qua những chiếc chén những chiếc dĩa vô giác, lực xịt nước khá mạnh.
Ngô Ẩn vẫn ngồi đó, nhìn ngắm cái dáng vẻ đứng xịt nước vững trãi của Lạc Phong, trong lòng oán thầm: Cái gì chứ? Tôi mới là người phải nổi giận, đến lượt cậu tỏ thái độ? Chuyện lớp karate của cậu, tôi có liên quan?
Quay lại mà nói, Ngô Ẩn cũng là vô tình. Cái cậu ta quan tâm là sự việc giữa hai người bọn họ, đâu biết rằng chuyện lớp võ đối với Lạc Phong nghiêm trọng thế nào.
Tầm năm phút sau, chén dĩa đã được vòi nước áp suất cao rửa sạch. Hai người họ cùng nhau xếp chén dĩa lên xe đẩy.
Sau đoạn hội thoại đó, cả hai có chút im lặng, lại hoà thêm không gian lúc này vắng vẻ, sức mạnh của màn đêm bỗng dưng được gia tăng.
Dưới ánh đèn cao thế, Ngô Ẩn cố ý quan sát thái độ của Lạc Phong, hắn có vẻ vẫn ổn. Tuy rằng tập võ nhưng tay chân đặc biệt linh hoạt dẻo dai, xếp chén dĩa vào vị trí rất nhanh. Một lúc sau lại cố tình nhìn hắn một lần nữa, vẫn đang tập trung xếp chén, Ngô Ẩn thì cứ rề rà.
Đột nhiên Lạc Phong vén mắt lên, lúc này phát hiện Ngô Ẩn đang nhìn mình. Tim đột nhiên đập mạnh kì dị, mặc dù rất muốn đưa ánh mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn là bị ánh mắt không kiêng dè của Ngô Ẩn lôi lại.
Thực tế mà nói, Ngô Ẩn cũng đã bị Lạc Phong phong toả nhãn thần, lúc này trong mắt chỉ còn nhìn thấy con ngươi đen láy của hắn.
Giống như lần đầu tiên chạm mặt, lần này bốn mắt vẫn quấn vào nhau, không ai nói lời nào. Lần trước là từ bãi giữ xe nhìn sang sân karate, một khoảng cách khá xa, lần này chỉ cách nhau bởi một cái xe đựng chén dĩa sạch. Ánh mắt to tròn lạc quan vui vẻ của Ngô Ẩn đang cùng ánh mắt nghiêm nghị sương gió phong trần của Lạc Phong giao ý.
"Tiểu Ẩn" , Lạc Phong vô thức mở miệng.
Ngô Ẩn bỗng giật run một chút nhưng vẫn là bị Lạc Phong câu hồn lại.
"Anh tên tiểu Ẩn?" Lạc Phong say đắm nhìn Ngô Ẩn hỏi lại lần nữa.
"Phải! Là .....Ngô Ẩn." lắp bắp mà trả lời.
"Anh....sao lại nhìn tôi ?!" giọng có chút luống cuống .
"Có sao? Tôi thấy...cậu đang...nhìn tôi." đáp lại Lạc Phong.
Sau câu nói đó, hai người họ đứng nhìn nhau liên tục hơn năm phút đồng hồ. Nước bọt không biết nuốt bao nhiêu đợt, lồng ngực không biết thở dốc bao nhiêu cái, nhưng đôi mắt chưa hề chớp một lần.Trái tim cả hai người loạn nhịp không rõ nguyên nhân, chỉ biết rằng bản thân rất dễ chịu khi nhìn vào mắt nhau, trong một khoảnh khắc máu đã dồn hết lên não, toàn bộ tế bào thần kinh như bị xé rách, Lạc Phong vươn cánh tay tới đặt vào sau gáy Ngô Ẩn, lôi đầu cậu ta áp sát vào mặt mình. Ngô Ẩn trợn tròn mắt chưa kịp phản ứng, đôi môi của cả hai đã chạm vào nhau.
Chỉ trong vòng một phần ngàn của một giây, toàn bộ dây thần kinh của cả hai đều tê liệt, chiếc dĩa đang cầm trong tay Ngô Ẩn đã rớt xuống vỡ nát. Lạc Phong cũng không kiểm soát được bản thân, bắt đầu muốn di chuyển cái lưỡi. Không may, Ngô Ẩn đã phản ứng.
"Binh" - một cú đấm vào mặt Lạc Phong.
Tuy rằng bản thân là con nhà võ, nhưng với một lực đấm phát ra từ người chăm thể thao như Ngô Ẩn cũng đủ khiến khoé miệng của Lạc Phong đổ máu.
Không gian bỗng ngưng trọng, Ngô Ẩn không biết mình mới vừa làm gì. Lạc Phong đang ngây ngất bất ngờ bị đánh, lúc này còn đang bần thần.
Ngô Ẩn cấp tốc xếp đống chén dĩa còn lại vào xe đẩy, tao thác luống cuống nhanh chóng đẩy xe vào nhà bếp, hình như đang muốn tránh né cái gì đó.
Không nói một lời nào, rời đi.
Lạc Phong đứng đó nhìn theo cậu ta, trong lòng không rõ tốt xấu.
Hết chương!