Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
---------
"King koong" tiếng chuông cửa vang lên.
"Soái ca à! Anh có nhà không? Soái ca!"
Tám giờ sáng, Nghiêm Chí Kiên đã tìm đến tận nhà của Lạc Phong bấm chuông ầm ĩ.
Nhiều ngày qua Lạc Phong không đến lớp võ, Nghiêm Chí Kiên coi bộ rất nôn nao muốn biết lý do.
Lúc này, Lạc Phong đang tập thể lực buổi sáng ở trong sân nhà, nghe được chuông cửa, liền đem cơ thể đang mặc áo thun ba lỗ ướt mồ hôi cùng quần cộc đi ra.
"Là cậu? Mò được đến đây?" Lạc Phong thấy phiền toái.
Nghiêm Chí Kiên đang nhìn mê say những bó cơ bắp đang ẩn hiện trên người Lạc Phong. Lạc Phong hiểu được, cũng cảm nhận được, nhưng vì sự tôn trọng nên đã không phản ứng, để yên cho cậu ta nhìn ngắm mình.
"Rốt cục cậu đến đây có chuyện gì?"
Nghiêm Chí Kiên lúc này mới đứng đắn trở lại, nói.
"Là muốn đến thăm anh."
Nói xong không cần Lạc Phong cho phép, Nghiêm Chí Kiên tự luồng lách mà đi vào trong nhà của hắn ta.
Nhà của Lạc Phong phía bên ngoài là vách tường bê tông rất bình thường, nhưng bên trong gian nhà, toàn bộ được xây dựng bằng gỗ, nằm giữa một cái hồ nước lớn.
Phía dưới nhà là bộ bàn ghế bằng gỗ hợp tông màu với màu căn nhà, một kệ sách nhỏ và một cây đàn ghita treo ngay vách.
Phía trên là một cái gác xép nhỏ, là nơi nằm ngủ của Lạc Phong. Không gian sinh hoạt không rộng, toàn bộ diện tích còn lại đều là khung cảnh cây cối, hồ nước, hoa trái, thảm cỏ, còn có cả một tán cây lớn bao trùm lên mái nhà, cảnh tượng như một hoàng cung thu nhỏ. Mặc dù diện tích không quá rộng, nhưng đây lại là một nơi lý tưởng để sinh sống đến cuối đời.
Nghiêm Chí Kiên ngỡ ngàng không chớp mắt được, miệng liên tục tấm tắc.
"Soái ca à! Soái ca! Ai được dọn về đây sống với anh quả là có phúc á!!!" Lạc Phong lạnh lùng, đi qua một cái cầu nhỏ rồi vào bên trong gian nhà, Nghiêm Chí Kiên lẻo đẻo đi theo.
Rót một ly nước lọc đặt lên cái bàn gỗ, Lạc Phong bắt chuyện.
"Từ lúc nhận được sự giúp đỡ từ cậu, đến giờ tôi vẫn chưa nghiêm chỉnh nói lời cảm ơn."
Nghiêm Chí Kiên vội vàng.
"Ấy? Sao anh khách khí thế? Chẳng phải tôi cũng nợ anh một ân tình cứu mạng sao?"
Lạc Phong cũng chậm chạp nói tiếp.
"Chuyện ngày hôm đó là như thế nào?"
Nghiêm Chí Kiên băn khoăn một lúc, cuối cùng nhào qua ngồi bên cạnh Lạc Phong, dựa đầu vào vai hắn ta, giọng điệu buồn thương.
"Soái ca, ngày hôm đó nếu không có anh, chắc tôi đã không còn nhìn thấy nhân gian."
Lạc Phong lập tức đẩy cậu ta ra."Cậu nói chuyện có thể nghiêm chỉnh một chút?"
Nghiêm Chí Kiên cũng đành, sau đó mới dần dần tử tế mà kể ra mọi chuyện.
"Tôi là thành viên của một nhóm xã hội đen."
Lạc Phong đang định uống nước, nghe xong lập tức bỏ ly nước xuống, kinh ngạc.
"Cậu nói cái gì?"
Nghiêm Chí Kiên cười một cái trấn an.
"Anh không cần ngạc nhiên như vậy. Đám người đánh tôi hôm đó là chung băng nhóm với tôi."
Lạc Phong lúc này thực sự không hiểu lắm, hai mắt thu liễm.
"Chung băng nhóm? Sao lại hành hung cậu?"
Nghiêm Chí Kiên thở dài một hơi.
"Tôi là người tình của thủ lĩnh của bọn tôi. Chuyện giữa tôi và anh ta bị phát hiện, đám đàn em không thể chấp nhận, cho nên truy sát tôi để trừng trị, họ cho rằng tôi làm lệch lạc đại ca của bọn họ."
Bình thản uống một ngụm nước, Lạc Phong lên tiếng.
"Thế cậu đến lớp võ của tôi làm gì? Sau này bọn họ lại tìm ra cậu, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lớp võ của tôi?"
"Ấy! Cái này anh không cần phải lo. Tôi lưu lạc giang hồ nhiều năm, thân thủ kinh nghiệm không ít. Họ không dễ tìm ra tôi. Thêm nữa, tôi tìm tới anh là vì tôi rất ngưỡng mộ anh, rất thích anh!"
Nghiêm Chí Kiên hai mắt lấp lánh như ánh sao, hai bàn tay chập lại rất đáng yêu, nói cậu ta là giang hồ lại chẳng ai tin được.
Lạc Phong tuy vậy lại khá tin. Trong thời gian ngắn mà đã tìm được địa chỉ lớp võ karate khi cả hai chẳng hề quen biết, hơn nữa còn tìm được nhà riêng của mình. Tên này khả năng không phải tầm thường.
"Đám võ sinh mới kia đều là dân giang hồ?" Lạc Phong thắc mắc.
"Không phải! Họ là bạn bè trên diễn đàn đồng tính mà tôi đang tham gia. Anh rất là hot đấy, tôi chỉ vừa đăng ảnh và thông tin của anh lên, lập tức có nhiều người muốn đến lớp của anh học. Vì nhiều người quá, nên tôi có làm một buổi tuyển chọn, cuối cùng là có đám võ sinh đó. Haha. Tôi nói anh nghe, điều tra theo dõi và điều động đám đông là khả năng của tôi....."
Nghiêm Chí Kiên liên tục luyên thuyên kể tài của bản thân. Lạc Phong đột nhiên đập bàn, dũng mãnh lên tiếng.
"Nghiêm Chí Kiên! Giúp tôi một việc."
Nghiêm Chí Kiên đang nói thì bị Lạc Phong ngắt lời, lúc này ngơ ngác.
"Sao chứ?"
...
Ngô Ẩn tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện cho tiểu Thanh.
"Này em đang làm gì đấy?"
"Em đang ngồi thuyền du ngoạn. Anh biết không, ở đây rất đẹp!"
Ngô Ẩn mặc dù rất không hài lòng, nhưng vẫn kiềm nén mà hỏi.
"Chính xác là khi nào em quay lại? Bác Xiễm bảo vệ đang ở cùng với anh."
"Lại dẫn người về nhà ở?" tiểu Thanh ở đầu dây bên kia ầm ĩ.
"Không phải chứ? Anh có thói quen thích dẫn người khác về nhà ở chung sao? Lần này lại là một lão già ?"
Ngô Ẩn giải thích.
"Chỉ là đến ở cho đến khi em về."
Tiểu Thanh hậm hực.
"Bốn ngày nữa em sẽ trở lại. Anh tốt nhất là cẩn thận với ông ta một chút. Tút tút...."
Cúp máy.
Ngô Ẩn có chút tức giận, cô ta bỏ đi vui chơi trong khi tình trạng của mình lại không ổn một chút nào, hợp lý sao? Không những thế, những lúc nói chuyện với nhau còn luôn lên tiếng gắt gỏng.
Mấy ngày nay thực sự không có gì tốt. Người yêu bỏ đi chơi, Văn Hán thì hẹn bao nhiêu lần đều lỡ, công việc thì dang dở giữa hai phòng ban, biết phải như thế nào đây chứ?
Ngô Ẩn sau đó theo thói quen đi xuống căn tin của công ty để mua nước uống.
"Làm ơn cho một chai nước hoa quả vị đào."
"Của anh đây."
"Cảm ơn, tiền thối cậu cứ giữ lấy."
Vừa cầm chai nước vị đào kia lên, Ngô Ẩn thất kinh, trên vỏ chai có dán một dòng chữ viết tay "Cái này là cho anh". Nét chữ xấu như thế này chỉ có thể là của tên võ sư biến thái kia. Quay lại hỏi người bán hàng.
"Này cậu trai, sao chai nước lại dán dòng chữ này?"
"Có sao? Tôi thực sự không biết á. Này anh, chúng tôi không đổi trả hàng đã bán đâu đấy."
Ngô Ẩn biết ngay là Lạc Phong giở trò, trong lòng không khỏi mắng chửi vài câu.
"Tít tít" có tin nhắn.
== Ngô Ẩn à, anh đã uống nước hoa quả vị đào chưa?" ==
Lửa nóng chưa kịp nguội đã bị đổ thêm dầu. Ngô Ẩn đổ hết nước trong chai ra, ném chai không xuống đất dùng chân đạp nát, còn cố tình đạp thật mạnh vào miếng giấy kia. Sau đó dùng điện thoại chụp lại rồi gửi cho Lạc Phong.
== Tôi đạp chết cậu ==
Lạc Phong nhìn thấy tấm ảnh đó, miệng cười không ngớt, không ngờ Ngô Ẩn lại đáng yêu như vậy, lúc này nhắn tin ngược lại.
== Anh đạp tôi đau quá. Hức hức *biểu tượng gương mặt mếu* ==
Ngô Ẩn biết rõ dây dưa với cái tên này là làm chuyện vô ích. Lúc này kiềm nén mà quay về phòng làm việc.
Tối đến, lúc nằm trên giường ngủ, đột nhiên Ngô Ẩn sờ thấy trên ngực mình có một vết bầm nhỏ. Lúc này bật đèn lên.
- Không phải chứ? Sao lại bị bầm?-
Hoảng hốt ở trên giường cởi hết đồ ra kiểm tra, mới phát hiện trên người có nhiều mảng bầm, nhìn sơ qua không thể phát hiện.
- Mình bị bệnh gì sao? -
Hết chương!