Nội dung tuyên cáo rất đơn giản, đại ý là Thẩm Tử Hằng đã gia nhập tổ chức Thánh Minh, từ nay trở đi lấy mục đích cứu vớt người dân trong thiên hạ, khuyên người tin sùng thần Thánh Minh làm nhiệm vụ chính của mình, từ bây giờ gã cùng gia tộc Thẩm thị không còn bất cứ liên quan nào, do đó tuyên cáo cho mọi người biết. Đằng sau giấy tuyên cáo, còn ghi một đoạn giới thiệu về tổ chức, giải thích rằng tổ chức Thánh Minh là do thần sáng lập nên, không tin chắc chắn sẽ chết, còn tin thì lại có một cuộc sống viên mãn.
“Cái tổ chức này không biết từ khi nào xuất hiện, số lần ra tay không nhiều, thế nhưng đa phần đều tạo nên náo động cực kì lớn, nhân số trong tổ chức cũng không ai biết, thực lực không rõ, tung tích không rõ, ngoại trừ Thẩm gia chúng ta, kể cả Đỗ gia, Liên gia, Ninh gia, ba đại gia tộc ngự quỷ kia cũng đều phải kiêng dè.” Đại trưởng lão nghiêm túc mặt mày, ngữ khí trầm trọng, lão nhìn quanh bốn phía, những người đang ngồi trong phòng đều là những thành viên trọng yếu của gia tộc, duy nhất một người “không đủ tư cách”, chính là cái tên được giấy tuyên cáo nhắc tới, con cháu Thẩm gia và hợp phối với quỷ tộc Lục Chiến, tên có một chữ Tu, thấy bầu không khí bắt đầu yên tĩnh, lão thở dài, trực tiếp đọc cái tên giấy tuyên cáo nhắc đến “Thẩm Tu, lần này tìm ngươi đến cũng là do chúng ta không có biện pháp, đối với yêu cầu của bọn họ, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Tu ngồi trên một chiếc ghế gỗ màu đỏ sậm, ngự quỷ tư thế nghiêm trang, hai tay buông xuôi đứng đằng sau lưng hắn, hắn mở tờ giấy tuyên cáo ra, nhìn vài yêu cầu nho nhỏ ghi ở một góc phía cuối tờ giấy. Vì để đạt được thỏa thuận hai bên không xâm phạm lẫn nhau, đề nghị giao ra quỷ tộc thuộc tính lục sinh mà Thẩm Tử Hằng cần phải hợp phối, coi như đền bù hành động bất công của gia tộc, cường thủ hào đoạt tội danh (N/A: chỗ này mình nghĩ là, ý của nó nói gia tộc ép buộc vu oan cho Thẩm Tử Hằng), hơn nữa phải dùng quỷ tộc Lục Chiến kia làm tế phẩm (đồ cúng đó), hấp dẫn ra Hung ma Vương, cũng do thành viên trong tổ chức đang cố gắng truyền bá Phúc Âm, vì bình an của dân chúng không tiếc hi sinh một vài thứ, dụ dỗ Hung ma Vương để tiêu diệt, yên ổn bốn phương, việc thiện như thế, thần Thánh Minh ở trên, mang ánh sáng bình yên chiếu rọi.
“Đường hoàng.” Thẩm Tu khép giấy tuyên cáo, lạnh nhạt lên tiếng.
Lục Chiến mặt không đổi sắc đứng phía sau chủ nhân, nó nhìn các Ngự Quỷ sư đang có mặt bên trong sảnh lớn, biết rằng nó sẽ bị trình đưa lên, một quỷ tộc, cho dù tư chất có tốt một chút, cũng không thể so với vinh nhục của gia tộc, lợi ích của dân chúng đánh đồng với nhau, những người này có lý do hoàn hảo, lấy đi sinh mệnh di nhất của nó.
Nhị trưởng lão ngồi một bên, cầm chén trà đến lúc nó nguội ngắt cũng không mở miệng một lời nào, chau mày trầm giọng nói “Giấy tuyên cáo không ngừng phát tán rộng khắp chủ trạch của chúng ta, người của tổ chức Thánh Minh kia còn phát tán khắp các phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí đến tận từng gia đình một, hiện tại những người khác đều biết ở nơi này, chúng ta chỉ cần đưa ra một tên quỷ tộc nhỏ bé không đáng kể, là có thể hỗ trợ người của tổ chức Thành Minh vây giết Hung ma Vương ở Hỏa Diễm dung sơn, hơn nữa người trong tộc còn cảm thấy chỉ cần như vậy có thể dẹp được lửa giận của tổ chức Thánh Minh…”
“Nhỏ bé không đáng kể?” Thẩm Tu tựa hồ không hề sợ hãi cao giọng nói lại mấy chữ cuối cùng “Ngự quỷ là sinh mệnh thứ hai của Ngự Quỷ sư, chẳng nhẽ câu tổ huấn này là giả sao.”
“Khụ, Thẩm Tu a, không thể nói như thế.” Tam trưởng lão có khuôn mặt hòa ái cảm thấy có chút hổ thẹn, thế nhưng không thể không nhắm mắt nói “Này cũng phải đặt câu nói này trong từng trường hợp, tỷ như đặt một quỷ tộc cùng một Hung ma vương cùng một chỗ, bên nào nặng bên nào nhẹ, mọi người vừa xem là có thể hiểu ngay.”
“Cái tổ chức Thánh Minh kia muốn đồ vật của ta, có thể.” Thẩm Tu ung dung thong thả nói.
Tâm trạng Lục Chiến liền chìm xuống, mặc dù nó đã sớm chuẩn bị, nhưng khi bị người này chính mồm nói ra, lần thứ hai vất bỏ, chỉ cảm thấy thân thể dường như bị một lưỡi dao đâm xuyên, so với cảm giác bị đâm xuyên tim còn đáng sợ hơn.
“Quỷ nhà ai người đấy đau lòng, ta cùng nó đi Hỏa Diễm dung sơn.”
Khi chiến đấu cần có một cái địa phương càng trống trải càng tốt, phá hoại của công vốn dĩ là điều đáng xấu hổ.