• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người trèo đèo lội suối, rốt cuộc cũng trông thấy một cái cây vô cùng khổng lồ ở đằng xa, chóp cây giống như cột trụ chời, đâm thẳng tới mây xanh, toàn bộ cây đều là màu trắng bạc, không có một tia màu tạp nào, Thẩm Tu nhớ lại tư liệu giới thiệu liên quan đến loài thực vật này, “Ngân Hoa” là một gốc cây đại thụ truyền kì nằm ở giữa quỷ giới, nghe đâu từ lúc quỷ giới vừa mới bắt đầu hình thành tới nay, cây Ngân Hoa đều luôn hiện hữu trong tầm mắt của mọi quỷ tộc, trải qua không biết bao nhiêu gió táp mưa sa, trải qua bao nhiêu chiến tranh chém giết, cây Ngân Hoa mỗi trăm năm đều ngạo nghễ nở rộ hoa tươi, màu sắc trắng như tuyết, hòa lẫn cùng đám lá cây màu trắng bạc, nhìn qua rất khó phân biệt, nhưng mà dù sao thì vẫn có chút khác biệt về màu sắc, cây Ngân Hoa là toàn bộ niềm tin của quỷ tộc!

Có thể ăn, có thể sử dụng, có thể làm thuốc!

Nghe nói hương vị rất tốt, đối với thân thể hữu dụng, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, không chỉ bồi dưỡng tự nhiên, còn có thể nâng cao thể trạng, tố chất cùng với cường độ tinh thần, cho nên cứ cách một trăm năm, đều trở thành cuộc tụ hội trọng đại của quỷ giới, năm nay có lẽ còn trọng đại hơn những năm trước.

Mặc dù trước mắt khoảng cách tới mục đích vẫn còn một đoạn đường khá dài, Thẩm Tu vẫn dựa vào thính lực nhạy bén, phát hiện dưới tàng cây Ngân Hoa ồn ào một mảnh hoan hô đầy náo nhiệt. Xem ra chuyện Quỷ Vương đăng cơ, vẫn có thể tương đối hấp dẫn sự chú ý, trong lòng hắn cũng thấy không ngoài ý muốn, hơn nữa dọc theo đường đi đều có thể gặp phải rất nhiều quỷ tộc cũng đang đi về hướng địa phương giống như bọn họ, Tắc Văn cùng Thanh Ngải cũng đã đặt thiệp mời kề sát ở trước ngực, để tránh khỏi đám đông quỷ tộc đa dạng này ngộ thương.

Bất tri bất giác, Thẩm Tu đi lên đầu đoàn người, An Nghĩa ngược lại vẫn như trước duy trì khoảng cách song song với hắn, còn Tắc Văn cùng với Thanh Ngải thì lại đi chậm hơn vài bước, tạo nên một đoạn khoảng cách ngắn, nhìn qua đoàn người bọn họ giống hệt tướng lĩnh với binh lính.

An Nghĩa chép miệng, mang theo vài phần khinh thường, cười nhạo, nói “Bình thường giễu võ dương oai, vừa cảm nhận được nguy hiểm liền thành con rùa rụt đầu, xem ra phái Ngự Quỷ sư cùng với hiệp hội Thuật Sĩ, cũng không có đem chuyện Quỷ Vương để vào trong mắt.”

Thẩm Tu khẽ gật đầu, thật sự, nếu như quả thật rất coi trọng, liền sẽ không dễ dàng quyết định người đi, mọi người vốn thích chờ đợi, thế nhưng hắn lại không muốn cùng với bọn họ tốn thời gian, cũng không cần thiết nghỉ ngơi dưỡng sức, không bằng sớm tìm hiểu địch tình trước, phân tích nguyên do, cũng tiện áp chế đối phương khi ra tay.

Thẩm Tu vừa quan sát cảnh sắc xung quanh, một bên hơi hơi phân ra sự chú ý, lưu ý đến tên quỷ tộc kia, nó nhìn thấy rất nhiều đồn bạn, tổng sữ luôn cảm thấy có ý động, dự định rời khỏi…… Một lát nữa đến dưới tàng cây Ngân Hoa, có thể rời đi là tốt nhất, cũng miễn cho một khi đột ngột phát sinh trận chiến, sẽ không lan tới gần ngự quỷ.

Giống như ba năm trước…

Ngẫm lại hắn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn.

Lục Chiến mặt không thay đổi cũng không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đánh giá đầy hiếu kỳ của đồng tộc, nó trầm ổn, an tĩnh đi theo phía sau nhân loại, nỗ lực tìm hiểu suy nghĩ của nam nhân từ nhất cử nhất động của đối phương, chủ nhân khẽ nhăn mặt, là cảm thấy không vui? Hay là cảm thấy sầu lo? Hay là muốn đuổi nó đi?!

Chủ nhân tình cờ liếc mắt nhìn nó, nhìn thế nào cũng cảm giác ánh mắt có chút quen thuộc, Lục Chiến không khỏi hơi hơi híp mắt, khuôn mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại trầm xuống, mắt lạnh nhìn bốn phía.

“Phía trước là đến nơi.” An Nghĩa thở hổn hển, nói, đoạn đường sau bọn họ đều đi rất chậm, bởi vì phần lớn quỷ tộc tương đối kích động, chen chúc nhau khiến cho bốn người đi ở phía sau không thể đi nhanh được, đỡ phải không cẩn thận nã sấp xuống bị chúng nó giẫm thành bánh nhân thịt.

Quỷ tộc nhất định sẽ không đỡ bọn họ dậy, cùng lắm là ra sức giẫm thêm! Hoặc là trực tiếp lấy thịt đè người.

Thẩm Tu dẫn theo ngự quỷ nhà mình, đi tới một cái cây được sử dụng làm cổng ra vào ở gần sát khu vực cây Ngân Hoa, thiên nhiên nơi này cơ hồ tạo thành bức tường ngăn, cây thanh đằng quấn lại với nhau tạo ra một cái cổng lịch sự tao nhã, có hai người canh gác ở hai bên, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, nhìn qua bộ dáng thật sự không dễ trêu, mà những nhóm quỷ tộc đến từ những khu vực xa, cũng đều dồn dập xếp hàng dài đầu vào đấy, lần lượt vào sân. Ở bên trong còn phái người tổ chức một ít trò chơi nhỏ cổ động bầu không khí, tỷ như lá cây gây nổ hoặc loại quả có thể phát ra tiếng rít chói tai, toàn bộ đều có thể sử dụng để chế tạo tạp âm… Không phải, là để chế tạo trò vui chơi.

Đại điển đăng cơ, được tổ chức không khác gì dạ hội liên hoan, trong lòng hắn thầm nghĩ, nhíu mày, quyết định lát nữa nhất định phải lấy một ít lá cây gây nổ hoặc một ít loại quả có thể phát ra tiếng rít gào.

“Thật sự náo nhiệt!” Tắc Văn lúc này lại đi lên phía trước, có lẽ là cảm thấy đến được nơi cần đến, không cần phải lo lắn đám quỷ tộc có ý đồ xấu xa định đánh lẽn trong bóng tối, lại bày ra bộ dáng dẫn đầu, đưa tay đem tấm thiệp đặt ở trước ngực tháo ra, đưa cho một người đeo mặt nạ trắng hoa văn hồng, trong miệng liên tục đặt câu hỏi “Ngươi là ai? Các ngươi là người tổ chức nơi này đi, là người của tổ chức Thánh Minh!:

Thẩm Tu đứng ở một bên phía sau, nghĩ rằng không còn gì để nói, lời này ngươi có thể chắc chắn rồi, còn có cần phải hỏi sao.

“Ha ha, chúng ta mới đến, tấm thiệp mời này có thể đảm bảo an toàn đún không?” Thanh Ngải tự nhận là đã hỏi vô cùng đún trọng điểm “Các ngươi cũng sẽ bảo vệ chúng ta, dù sao người tới là khách, không ai có cái đạo lý sát hại khách nhân!”

Xung quanh quỷ tộc bu lại càng lúc càng nhiều, không nhận được đãi ngộ đặc thù, sẽ khiến cho hai người cảm thấy từng đợt bất an… Nguyên lai ghế khách quý cũng không có, vậy thì làm sao mới chứng tỏ được thân phận cao quỷ của bọn họ?!

Cái người đeo mặt nạ trắng hoa văn hồng nhận lấy thiệp mời từ trong tay hai người, cúi đầu tỉ mỉ kiểm ta một lần, sau khi xác định không có sai sót, liền thu thiệp mời, cũng không trả lại, mà đối với vấn đề của Tắc Văn cùng với Thanh Ngải, cũng trực tiếp làm như không nghe thấy, phảng phất giống như không nghe thấy bất kì thanh âm gì.

“Ngươi…” Tắc Văn tiến lên vài bước, còn muốn truy hỏi.

“Nơi này là địa phương Quỷ Vương đăng cơ sao, khi nào thì bắt đầu?” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, Tắc Văn không nhịn được quay đầu lại, không khỏi trợn mắt ngoác mồm.

“Chúng ta được mời đến.” Viêm Lam nhìn thẳng, đối với tên Ngự Quỷ sư cấp sáu đứng bên cạnh, không có nửa phần động dung.

Tắc Văn tức giận đến mức suýt chút nữa không thở nổi, con quỷ tộc này, tù nhân, bại tướng dưới tay gã… Lại dám không nhìn gã! Nó không biết chủ nhân cũ của nó là ai chăng, lần trước chạy thoát, cho là có thể bình an vô sự? Nực cười!

“Ngươi đứng lại cho ta!” Tắc Văn hừ lạnh, nói “Chủ nhân nói chuyện, nơi nào có chỗ để cho ngươi chen vào? Hơn nữa nười ta không trả lời loại vấn đề tẻ nhạt này!”

“Mời vào, Quỷ Vương đến buổi trưa mới xuất hiện, đến lúc đó bắt đầu đại điển đăng cơ.” Người mang mặt nạ trắng hoa văn hồng lạnh lùng đáp lại, nhận lấy thiệp mời, đưa tay làm một tư thế mời vào.

Viêm Lam trực tiếp đi vào, Ô Minh đi cùng với một nhóm người phía sau, thành viên của quỷ thôn thứ mười ba đến không ít, xem ra thiệp mời được phát rộng rãi khắp quỷ giới, hoàn toàn không có ý tứ hiếm lạ, không giống với Không Đảo, tổng cộng cũng chỉ có bốn tấm, người so với quỷ, tức chết người!

“Ngươi, ngươi làm sao phải trả lời vấn đề của nó?!” Tắc Văn chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, cái loại ánh mắt nhắm mắt làm ngơ của Viêm Lam càng giống như thêm dầu vào lửa, làm cho gã cảm thấy tim bị kích thích trầm trọng, không khỏi đánh bạo lắc lắc bả vai của tên đeo mặt nạ trắng hoa văn hồng “Không công bằng, chúng ta là khách quý đặc biệt của Quỷ Vương, lẽ ra nên được tôn trọng, các ngươi làm như vậy thật sự không thèm làm theo quy củ!”

“Vị tiên sinh này.” Một người mang mặt nạ hoa văn xanh đi tới, âm thanh đều đều, nói “Ở đây, Quỷ Vương chính là quy củ, kính xin ngài tuân thủ quy củ của chúng ta, không cần sinh sự, cũng không nên làm nhân viên công tác bị thương.”

“Là người này không đúng, hắn lạnh lùng bỏ qua chúng ta!” Thanh Ngải liếc nhìn cái người đeo mặt nạ hoa văn hồng trầm mặc không nói, nghĩ thàm đối phương có lẽ là quỷ tộc “Không bằng ngươi hỏi đồng bạn của ngươi, vì sao đối xử xa cách với chúng ta, thái độ lại còn ngạo mạn?!”

“Thái độ ngạo mạn?” Tên nam tử đeo mặt nạ hoa văn màu hồng đột nhiên xì cười một tiếng, một tay đẩy đôi tay đang dùng lực của Tắc Văn, nhẹ nhàng vung một cái liền đẩy tên Ngự Quỷ sư cấp sáu ngã lăn ra đất “Vấn đề của các ngươi không hề có giá trị, sao phải trả lời, hoặc là đi vào, hoặc là biến đi.”

Gã chỉ chỉ cổng ra vào, sau đó khoanh tay đứng, không tiếp tục để ý đến những nhân tộc này.

Người đeo mặt nạ hoa văn xanh đứng im không nhúc nhích, giống như là chấp nhận phương thức xử lý như vậy.

Đám người Tắc Văn đương nhiên không thể rời đi! Thiệp mời đã bị thu lại, Thanh Ngải không thể làm gì khác ngoài việc vỗ vỗ trường bào hoa lệ trên người, tranh thủ trước khi đám quỷ tộc còn chưa chú ý đến hắn, khôi phục lại tư thái khéo léo.

“Nhìn xem, tên Ngự Quỷ sư kia bị quăng ngã ra đất!” Viêm Thanh cười nói với ca ca nó, nó vốn vô cùng ghét Tắc Văn, bây giờ thấy đối phương ăn quả đặng, thật sự khiến người ta tâm tình khoái trá “Đáng đời hắn!”

Viêm Lam sờ sờ đầu đệ đệ, nhàn nhạt đáp “Đúng vậy, đáng đời.”

Các tộc nhân của quỷ thôn mười ba vốn không có hảo cảm gì với Tắc Văn và Thanh Ngải, đám người xâm lước này, đến nơi này nhất định là có dự mưu gì đó! Hai gã nhân tộc khác, một tên là Đấu Linh bọn nó chưa thấy bao giờ, mà tên Ngự Quỷ sư trẻ tuổi kia… Nhìn Lục Chiến đứng sau lưng hắn là biết.

“Nó thật sự ở đó.” Ô Minh tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nó khe khẽ thở dài, nói “Kết quả vẫn là trở về bên cạnh nam nhân kia, Viêm Lam, ngươi làm hỏng cái vòng điều khiển quỷ cũng vô dụng, lại bị đeo một cái mới.”

Đối với suy nghĩ từ bỏ tự do, tự tìm trói buộc của Lục Chiến, đa phần tộc nhân đều không hiểu được.

“Là đeo lại, nhưng cái này vẫn là cái hỏng.” Viêm Lam bén nhọn nhận ra cái vòng điều khiển quỷ có gì đó không đúng, cư nhiên không đổi một cái mới, mà là tạm dùng cái cũ… Thứ này còn có thể dùng sao? Đã hoàn toàn vô dụng rồi mà!

“… Cho nên, bọn họ đang giả bộ quan hệ ngự quỷ với Ngự Quỷ sư?” Nham Thạch nhất thời cảm thấy Lục Chiến thủ đoạn cao siêu, quỷ không thể chỉ nhìn bề ngoài a, không đeo viên hoàn điều khiển quỷ tộc vẫn có thể chụp được một nhân tộc!

“Thật là một đồng tộc không bình thường.” Nó gãi gãi cằm, cảm khái.

Ngươi thật không nghĩ sai phương hướng…

Viêm Lam không rõ, thế nhưng không nói thêm gì, những tộc nhân khác cũng thế, quỷ tộc đối với cuộc sống vốn dĩ vô cùng độc lập, không có chuyện đan yên đang lành đi giáo dục người khác làm thế nào để giống quỷ.

Thẩm Tu đưa cả thiệp mời của hắn và An Nghĩa, trong lúc đó không có hỏi câu gì, hắn cũng không cần nghe ngóng những tin tức không xác định, đối phương nhìn qua cũng không phải thứ dùng để trả lời, giống cái loại đồ vật tự mang công năng tìm hiểu tin tức. Cái người đeo mặt nạ hoa văn hồng cũng nhìn nhìn vài lần, liền cất thiệp mời vào bên trong một cái hòm ở sau lưng, vươn tay ra hiệu hai người một quỷ có thể thông qua, ngự quỷ từ trước đến nay vốn được xếp chung với Ngự Quỷ sư, dùng chung một tấm thiệp mời cũng không có vấn đề.

Thế nhưng lúc tên quỷ tộc cao đẳng kia đi qua cổng ra vào, người mang mặt nạ hoa văn xanh lại đưa tay ngăn trở trước mặt Thẩm Tu, chỉ chỉ ngự quỷ phía sau hắn, nói “Vòng điều khiển quỷ trên tay các ngươi, có phải là không còn hiệu lực?”

Cái này cũng có thể nhìn ra, Thẩm Tu thoáng nhíu nhíu mày, có cần phải làm việc cẩn thận như vậy hay không… Còn thẳng thắn vạch trần.

“Nhìn đi, quả nhiên là giả.” Ô Minh xác định tên đồng tộc quyết tâm đi theo Ngự Quỷ sư, chẳng nhẽ nam nhân kia có mị lực đặc biệt? Cụ thể là phương diện nào đó tương đối mạnh mẽ a …

Ô Lai đứng ở một bên luôn cảm giác ca ca nó thỉnh thoảng sẽ nghĩ lệch lạc.

Thẩm Tu trầm tư trong chốc lát, liền khẽ gật đầu, thẳng thắn dứt khoát “Đúng, giữa chúng ta không có bất kì quan hệ phụ thuộc nào.” Cho nên muốn đi ngươi liền đi, không cần giả bộ không dám rời đi…

Có thể trở lại với đồng tộc, đối với tên quỷ tộc cao đẳng này mà nói, luôn tốt hơn, ít nhất là an toàn hơn khi ở bên cạnh hắn.

“Vậy các ngươi không thể coi như là quan hệ giữa Ngự Quỷ sư với ngự quỷ.” Nam nhân đeo mặt nạ hoa văn xanh thật sự cẩn thận hỏi lại “Cũng không phù hợp với điều kiện dùng chung tấm thiệp mời.”

“Trực tiếp liền vất nó đi đi, để lại cũng chẳng điều khiển được.” Tắc Văn không vui nói “Thẩm Tu, ngươi thật là, dẫn theo một con quỷ tộc vô dụng đến làm gì, không bằng ở trên đường đi tóm lấy một con tốt hơn!” Ít nhất có thể sử dụng để chắn công kích giùm bọn họ, người mới thật là người mới, quá không hiểu chuyện, chuyện lớn như vậy cũng không nói ra!

Đuổi đi? Lục Chiến cụp mắt, trong lòng ghi một mối thù cho tên Ngự Quỷ sư cấp sáu kia, đố kỵ người khác, gây xích mích ly gián!

“Nó không phải ngự quỷ của ta, nhưng chúng ta cùng đi đến.” Thẩm Tu thản nhiên nói, hắn nhìn quanh bốn phía, cư nhiên không có một tên quỷ tộc nào mang thừa thiệp mời, đương nhiên không thể đem Lục Chiến để ở bên ngoài một mình, mặc dù có tộc nhân của quỷ thôn mười ba, cũng đều đã đi vào bên trong cổng chính.

“Không có trường hợp đặc biệt, kể cả ngươi là một khách mời đặc biệt của nhân tộc.” Lúc này người đeo mặt nạ hoa văn hồng mở miệng nói “Như vậy đi, nó có thể ở bên ngoài chờ ngươi, chỉ là có cái gì bất ngờ xảy ra, chúng ta một mực không chịu trách nhiệm.”

“Nếu cùng một nhà, có thể cùng nhau sử dụng một tấm thiệp mời sao?” Thẩm Tu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.

Cùng một nhà?!

Viêm Lam cùng Ô Minh hai mắt nhìn nhau, đám quỷ tộc ở xung quanh đều nhìn chằm chằm về phía cổng chính. An Nghĩa đi đằng sau đang suy nghĩ có cần nhường thiệp mời của mình không, vừa mới mở miệng cũng thiếu chút nữa cắn phải môi, Tắc Văn cùng Thanh Ngải lại càng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.

“Chuyện này…” Người đeo mặt nạ hoa văn hồng liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, chậm rãi gật đầu, nói “Thật sự có thể.”

Quả nhiên, tổ chức Thánh Minh đến bây giờ đối với quyền hạn đặt ra cho thiệp mời, đều chẳng thay đổi nhiều, Thẩm Tu trong lòng thầm nghĩ, âm thanh trầm ổn mà khẳng định “Nó thuộc nhà ta.”

Lục Chiến không khỏi bóp bóp lòn bàn tay, cảm nhận được mồ hôi cùng với đau đớn, đây là thật.

Trong cái chớp mắt, Thẩm Tu nhiều hơn một người nhà? Đám người An Nghĩa không thể tin được, thế nhưng cũng không chắc chắn… Đại khái… Khả năng… E là… Chỉ là dao động một chút mà thôi…

“Ngươi có thể nói cụ thể về mối quan hệ giữa hai người sao?” Người phụ trách đeo mặt nạ hoa văn hồng xác định một chút.

“Cùng đi, cùng ăn, cùng ngủ.” Thẩm Tu đơn giản trực tiếp nói rõ.

Mọi người ồ lên, vì vậy, Lục Chiến hưởng thụ đãi ngộ được chung một nhà.

“Quan hệ bạn lữ?” Người đeo mặt nạ hoa văn hồng híp mắt, hỏi thêm một câu.

Thẩm Tu trầm mặc làm như không thấy, mắc điếc tai ngơ, đi thẳng vào trong, gặp chuyện như vậy, có thể tìm cớ, thật sự nhận thì phải phụ trách! Hơn nữa mặc dù là đồn đại, cũng sẽ tạo nên ngộ thương đối với tên quỷ tộc kia.

Lục Chiến đi theo phía sau chủ nhân, đột nhiên nghiêng mặt nhìn sang tên nam nhân đeo mặt nạ hoa văn hồng, khẽ gật đầu, sau đó thong dong đi vào bên trong.

Mọi người: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK