“Thẩm Tu, ngươi ở đâu, mau ra đây!” Có người rống lên.
Thẩm Tu nhận biết được, tựa hồ là thanh âm của Tần Nhị, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ngự quỷ đã bắt đầu cảnh giác “Nằm im đừng nhúc nhích.” Sau đó đứng dậy mở cửa, Tần Nhị trực tiếp nhảy vào phòng, trên người vẫn còn nước chảy ròng ròng.
“Ngươi ở nơi này làm cái gì?! Không thấy tất cả mọi người còn đang ở bên ngoài hỗ trợ sao, nhanh đi ra ngoài, nhân thủ của chúng ta không đủ!” Trên mặt gã mang theo lo lắng, sau khi nói xong cũng không dây dưa dài dòng, vội vội vàng vàng quay người rời đi, hình như là đi gõ cửa các phòng khác.
Trong tình huống bình thường, người bình thường đều sẽ đi ra ngoài liếc mắt nhìn, động tác của Tần Nhị vô cùng tự nhiên, sắc mặt cũng thật sự bức thiết, mặc dù đối phương và mình không hợp nhau, thế nhưng nói không chắc thật sự xảy ra chuyện lớn, đi xác nhận cũng không có chỗ xấu. Thẩm Tu mặt không đổi sắc đóng kín cửa, ôm ngự quỷ của mình tiếp tục lăn ở trên giường, híp mắt nhìn sợi tóc màu đen nhu thuận kia, do dự một chút, tâm tình bình thường xoa xoa đầu của đối phương, nói “Ngủ đi.”
Bị vô duyên vô cớ quấy rầy mộng đẹp không phải là một chuyện khiến cho người ta sung sướng.
Bị sờ soạng đầu, Lục Chiến “…”
Những người chưa từng đi loại thuyền này, mới không biết lúc cần phải giúp một tay khi có chuyện phát sinh, trên thuyền sẽ vang lên tiếng cảnh báo chuyên môn.
Tần Nhị canh giữ ở trên boong thuyền một đêm, cũng không thấy Thẩm Tu đi ra, gã phẫn hận đạp phá đống cạm bẫy lúc trước thiết trí, nếu tiếp tục đi gọi lần hai liền có chút giả dối.
Lúc vài chiếc thuyền lớn từ các nơi khác nhau trên biển tiến đến Không Đảo, là vào lúc sáng sớm, khi mặt trời vừa mới kịp nhô lên, ba tòa tháp cao nhất của Không Đảo hiện ra rực rỡ huy hoàng, khiến người ta tôn thờ.
Thẩm Tu sau khi tỉnh lại, phát hiện tốc độ của thuyền trở nên chậm, liền biết là sắp vào bờ, cúi đầu liếc nhìn vào trong lồng ngực, đầu của quỷ tộc kia nghiêng qua một bên, lộ ra cần cổ thon dài, hai tay duỗi dài ra hai bên, vẫn không nhúc nhích, ngay cả tiếng hít thở đều nhẹ nhàng không thể nghe thấy được.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Tu hỏi một câu, tự mình đứng dậy mặc quần áo.
Lục Chiến cảm thấy lúc nam nhân hỏi câu hỏi đó, có một loại khí tức nhẹ nhàng thổi vào hõm cổ, nó vươn người, xuống giường, giúp chủ nhân chuẩn bị kỹ hành lý, đống vật nặng đều là do ngự quỷ tự khuân vác, Ngự Quỷ sư chỉ cần thản nhiên, tự đắc đi ở phía trước là được.
Thẩm Tu rửa mặt xong xuôi, nhìn bốn phía trong phòng, sau khi xác định không bỏ quên thứ gì, mới vững vàng bước đi ra ngoài, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, nhưng lại phát hiện cổ của quỷ tộc kia có chút ửng đỏ, có lẽ là bị ma sát với cái gì, hắn nhíu nhíu mày, hạ lệnh cho ngự quỷ buông tay, nhận lấy hành lý của mình. Xuống thuyền, tức là đặt chân lên mảnh đất Không Đảo, hòn đảo này cao hơn mặt biển rất nhiều, nhưng khí hậu bốn mùa đều giống mùa xuân, chỉ cần mặc một bộ quần áo đơn giản là có thể thoải mái, đầy đủ các loại đồ ăn, có rất nhiều loại hoa quả mà những người tới từ các thành thị xa xôi chưa từng thấy bao giờ.
Bởi vì có không ít người đều đồng thời lên bờ, trong khoảng thời gian ngắn, chen chúc nhốn nháo, thế nhưng cũng không tạo nên nhiều âm thanh náo động, các tinh anh đều có thể tại bất cứ lúc nào cũng có thể giữ thái độ tỉnh táo, chỉ là loại ánh mắt kinh ngạc hiếu kì kia, cùng với tiếng than thở sợ hãi, sắc mặt thán phục, đều không thể che giấu được.
Tần Nhị một bên hữu hảo cáo biệt các thuyền viên, một bên mắt lại nhanh chóng nhìn nhìn về các loại đồ vật mới lạ ở khắp nơi, mặc trường bào là Ngự Quỷ sư, mặc thường phục đại khái là Đấu Linh, mà nghe đồn đa số thuật sĩ không thường lộ diện, thường được cho là con át chủ bài được áp dưới đáy hòm, nghe đồn chỉ cần có một người ra tay, có thể quyết định chiến cuộc ở một mức độ rất lớn. Gã đi theo phía sau người dẫn đường, khí chất cao nhã đi về phía các Ngự Quỷ sư khác, cũng không lo lắng về việc Thẩm Tu có thể sống sót hay không, đối phương số may, ở trên thuyền dọc theo đường đi đến nơi này, gã không tìm được cơ hội nào ném người vào trong nước, còn tưởng rằng lúc đang mải cứu người đối phương sẽ xuất hiện… Thế nhưng ở địa phương cạnh tranh kịch liệt này, thiên tài thường sẽ dễ chết yểu, hạng xoàng xĩnh thì càng không cần nói. (N/A: Thím Tần Nhị đang tự nói thím ấy đó ┐(  ̄ ∀  ̄) ┌ )
Thẩm Tu thấy mọi người bị chia làm hai bên, bởi vì trong các thành thị xa xôi thường không thể có thuật sĩ, cho nên phần lớn Ngự Quỷ sư, cùng với một phần nhỏ Đấu Linh, đều được lĩnh đến địa điểm đăng ký của mình. Ngự Quỷ sư đi tới tháp của phái Ngự Quỷ sư, Đấu Linh thì lại đi tới tháp của liên minh Đấu Linh để đăng ký, tháp của hiệp hội Thuật Sỹ quanh năm không mở ra cho người ngoài đi vào, cho nên trong tình huống bình thường, đều sẽ không có người đi quấy rầy.
“Ngươi và Tần Nhị đến cùng một thành thị đi, đi về phía bên này.” Trần Phong nhìn thấy một thanh niên suýt chút nữa là đi nhầm đường, rõ ràng là một Ngự Quỷ sư, làm sao lại nện bước đi theo sau đội ngũ của Đấu Linh, vô cùng không nên, lần này y được chỉ định là người dẫn đường, lúc có tâm tình, vẫn có thể chăm sóc cho người mới.
Thẩm Tu tiếc nuối nhìn đội ngũ Đấu Linh nện bước đi xa, hắn tình nguyện đến bên trong phái Đấu Linh làm thủ tục đăng ký, cũng không muốn mặc thêm trường bào của Ngự Quỷ sư… Thẩm Tu âm thầm liếc nhìn quỷ tộc đi theo sau lưng, thế nhưng nếu như không đi về phía Ngự Quỷ sư bên kia, ngự quỷ sẽ không có cách nào tiến hành đăng ký, ở đây, quỷ tộc không có thân phận, rất khó có thể tiếp tục sống sót, không phải bị giết thì chính là bị bán.
“Xin lỗi xin lỗi, người này đến từ cùng một thành thị với ta, vẫn luôn được cưng chiều che chở, trước đây vốn không biết rõ về Ngự Quỷ sư, lần này có cơ hội, còn mong mọi người thông cảm nhiều hơn.” Tần Nhị hướng Trần Phong gật đầu, cười cười giải thích hộ thanh niên.
Ngôn ngữ đơn giản, thế nhưng tin tức có thể nghe được lại không ít, hơn nữa những người ở đây đều có năng lực phân tích không kém.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, âm thầm suy đoán ở trong lòng, nguyên lai chính là một Đại thiếu gia, dùng tiền để mua lấy tiêu chuẩn đi đến đây, chuyện như vậy cũng ít khi thấy, thế nhưng cũng bình thường, ở những thành thị nhỏ chọn lựa vốn không nghiêm khắc lắm, chỉ cần chọn ra hai người, coi như xong việc, không có gì cần phải bàn tán, Không Đảo cũng sẽ không đi bức bách những người thật sự có tài năng phải tham gia vào đại hội tuyển chọn, hoàn toàn dựa vào tự nguyện. (N/A: Anh Tu là bị thằng Tần Nhị ép đi mà m(._.)m)
Bởi vậy, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Thẩm Tu liền không tốt lắm, hiểu là một chuyện, thế nhưng tôn trọng lại là một chuyện khác, không ai yêu thích một đồng bạn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa, người như thế lại còn có một ngự quỷ phẩm chất vô cùng không sai, quá không công bằng.
Thẩm Tu suy nghĩ một chút, lời của đối phương, hắn tựa hồ không có chỗ nào phản bác được, hắn chính xác là đối cái nghề nghiệp Ngự Quỷ sư này, vô học rất lâu…
Trần Phong lúc này vẫn nhất quán duy trì sự thân thiết “Nếu đều là người mới, sau này tốt nhất là trợ giúp lẫn nhau, Không Đảo không phải là một nơi hưởng lạc, ở đây các ngươi đều phải tự mình kiếm lấy điểm số của Không Đảo để nuôi chính mình, hoặc là đổi lấy vật phẩm cần thiết, ở đây, tiền của các quốc gia không hề thông dụng, mà những người mà mọi người tiếp xúc đầu tiên, ngoại trừ những người đã ở trong phái, liên minh, hiệp hội, chính là những người mà mọi người từng tiếp xúc ở trên thuyền.”
Tần Nhị mỉm cười, nghiêm túc nghe Trần Phong nói, gã là người của tổ chức Thánh Minh, đương nhiên có những phương pháp biết những điều này, cho nên trên đường đi gã đã chuẩn bị từ rất sớm, hiện tại đã có các mối quan hệ không tệ với không ít người, lưu lại ấn tượng cũng rất tốt, còn Thẩm Tu… Loại người kia không hề có tác dụng, không thích trao đổi với người khác, rất dễ bị đào thải trước tiên.
Quả nhiên, sau khi đi tới tháp của phái Ngự Quỷ sư, không ít người đã bắt đầu kết bè kết đảng, dành thời gian tiến hành giao lưu, rồi chọn lựa đồng bạn sau này, một thân một mình, mặc dù là tinh anh, cũng quá khó tồn tại, bọn họ dù sao cũng chỉ là người mới. Trần Phong dẫn mọi người đến tầng một tiến hành đăng ký, vào trong này, chuyện sau đó y không tiếp tục để ý, bất quá trước khi đi, những gì cần giải thích vẫn nói vô cùng tường tận, một ít nghi vấn của mọi người cũng giải đáp đúng lúc.
Thẩm Tu ôm cánh tay dựa vào một cây cột ở bên cạnh, đem những lời nói của đối phương tổng kết lại một lần, bỏ đầu bỏ đuôi, kết luận được một vài điểm: 1, Ngự Quỷ sư, Đấu Linh cùng Thuật sĩ ở nơi này đều chi tiết phân loại từ cấp một đến cấp mười, cấp một đến cấp ba, cấp bốn đến cấp sáu, cấp bảy đến cấp chín, cứ ba cấp làm một nhóm, mà cấp mười đều dành để gọi những người đã vượt qua cấp chín; 2, Điểm số của Không Đảo có thể kiếm thông qua việc buôn bán vật phẩm, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy, là loại tiền thông dụng của nơi này. 3, Toàn bộ ăn ở… Quần áo, những thứ hỗ trợ cho sinh hoạt hàng ngày, kể cả vé tàu trở về cũng thỉnh tự mình mua.
Hắn thở dài, tự kiếm lộ phí cũng tương đương nhận một số nhiệm vụ, dù sao trên người hắn không đồ vật gì có giá trị để mang ra bán.
Trần Phong sau khi nói xong toàn bộ những quy tắc cơ bản, dừng lại một chút, nhìn quanh bốn phía, thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía này, mới tiếp tục nói “Những quy định này nghe qua thì cảm thấy vô cùng nghiêm khắc, trên thực tế là chuyện vô cùng bình thường, Không Đảo cũng sẽ không chọn lựa các ngươi rồi lại buông tay không quản, mỗi một tòa tháp đều sẽ mở các chương trình dạy học cùng với sân huấn luyện hoàn toàn miễn phí, các ngươi không cần giao nộp học phí cùng với phí sử dụng các thiết bị, ở đây có thể học được tri thức cùng với bản lĩnh, cũng là nền tảng để sau này các ngươi có thể thu được thành tựu, hi vọng mọi người cùng nỗ lực.”
Tần Nhị đi đầu hướng về phía Trần Phong nói cám ơn, những người khác cũng học theo răm rắp, tạo mối quan hệ tốt với tiền bối, coi như là có cái để đảm bảo sau này!
Thẩm Tu trong lúc mọi người đều bận rộn thấy người sang bắt quàng làm họ, đi về phía nhân viên phụ trách đăng kí ở tầng một, vừa nãy có nhiều người đứng xếp hàng, vì không để những người ở phía sau còn đang hưng phấn sốt ruột phải chờ đợi, sau khi đăng kí xong liền lập tức nhường đường.
“Xin hỏi, gần nhất có nhiệm vụ nào ta có thể nhận, điểm số thù lao đủ chi trả một tấm vé tàu trở về là được.” Hắn nhàn nhạt hỏi người đang ngồi ở phía sau cái bàn đen.
Đối phương liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại vòng sang đám người đang vây quanh Trần Phong ở bên kia, rồi quay lại nhìn nam nhân trước mắt, bên trong đám người mới này, cư nhiên còn có người chân chính bình tĩnh… Chính là yêu cầu điểm số có chút quái dị, người đi đến Không Đảo, đều giống nhau ở chỗ không muốn trở về, lại còn nhanh chóng như thế, hoàn toàn không có cảm giác bị mê hoặc, y lấy ra một tờ danh sách, khoanh tròn vài chỗ ở bên trên, đẩy đến trước mặt nam nhân, lạnh lùng nói “Chỉ có ba cái, thế nhưng đối với người mới mà nói, đều là những nhiệm vụ khó ngang với lên trời, ngươi tốt nhất là ban đầu nên dành một đoạn thời gian đi nghe chương trình học, hỗ trợ quét tước vệ sinh, mặc dù không có điểm số, nhưng có thể kiếm được bánh mì, miễn cưỡng đảm bảo không chết đói.”
Âm thanh mặc dù không có tình cảm, thế nhưng đề nghị cũng thật săn sóc, Thẩm Tu hướng đối phương nở một nụ cười.
“Cảm tạ, vậy ta nhận cái nhiệm vụ đầu tiên.” Hắn chỉ chỉ cái vòng tròn được khoanh ở vị trí đầu tiên trên danh sách.
Nhân viên đăng ký “…” Tên người mới này có chướng ngại về giao tiếp a!
N/A: Tôi thương bé Lục Chiến quá 눈_눈 có thằng chồng vô tâm như nè, thật đáng thương. Mà bé lại còn ngoan nữa chứ.