• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

                                            THẦY À LẠI TỚI YÊU EM LẦN NỮA NÀO

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Chu Diệc An mới dẫn người tìm được bọn họ.

Chu Diệc Triết ôm Triệu Thanh, hai người không hề nhúc nhích, tựa như đã chết vậy. Chu Diệc An cảm thấy hai tay của mình đều phát run, hắn trơ mắt nhìn bác sĩ chạy tới, nhanh chóng sắp xếp người đưa Chu Diệc Triết vào bệnh viện cấp cứu, sau đó để Triệu Thanh ở lại lẻ loi một mình.

Chu Diệc An có chút hoảng hốt, tại sao... Tại sao không cứu Triệu Thanh, vì sao lại bỏ em ấy lại... Hắn lập tức nắm lấy áo của một tên bác sĩ nào đó, phẫn nộ quát: "Mấy người làm sao vậy hả, nơi này rõ ràng còn một người bị thương nữa kia mà."

Bác sĩ kia dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn người đang đứng trước mặt mình, "Cậu ấy đã chết rồi."

"Không, điều đó không có khả năng!" Hai viền mắt của Chu Diệc An đỏ hoe, giống như một con dã thú phát cuồng, hắn đẩy mạnh tên bác sĩ đó ra, chạy tới bế Triệu Thanh lên, thanh âm cầu xin: "Em tỉnh lại đi mà, em tỉnh lại đi mà..."

Nhưng mà cậu thanh niên ở trong ngực hắn vĩnh viễn cũng không thể mở mắt, mất máu làm toàn thân cậu giống như một pho tượng xám trắng.

Yên tĩnh an tường, chỉ duy nhất không có một tia sức sống.

Trải qua ba ngày cứu chữa, Chu Diệc Triết cuối cùng cũng thoát khỏi cơn nguy kịch.

Lúc đối diện với cặp mắt u ám không có một tia phẫn hận của Chu Diệc An, Chu Diệc Triết cũng đã đoán được đáp án.

Đáp án này, làm cho máu toàn thân y như muốn đông cứng lại, y run rẩy môi, "Em ấy đi rồi."

Chu Diệc An không đáp, chỉ có điều hai tay để bên hông siết khẽ chặt lại, run lên từng hồi.

Chu Diệc Triết nhìn thẳng vào hắn nói: "Cậu muốn gϊếŧ tôi."

"Không, tôi sẽ không." Chu Diệc An lạnh lẽo nhìn y, "Trong cơ thể của anh chảy dòng máu của em ấy, cho nên tôi sẽ không để tâm ý của em ấy bị uổng phí, tôi tới đây cũng chỉ muốn nói với anh, anh phải sống tiếp."

Chu Diệc Triết nhìn Chu Diệc An rời đi, vẻ mặt của y không hề có cảm xúc, vẫn thờ ơ.

Nhưng thật ra trong nháy mắt vừa rồi, y đã hi vọng Chu Diệc An sẽ gϊếŧ y.

Như vậy, y sẽ không cần phải sống trong khổ sở nữa.

Chỉ là... Y lại nghĩ tới ánh mắt cuối cùng khi Triệu Thanh nhìn y, nhớ tới từng câu từng chữ cuối cùng mà cậu ấy nói với y.

Y không thể buông xuống được...

Sau khi Chu Diệc Triết khôi phục lại, chuyện đầu tiên làm chính là điều tra án kiện bắt cóc Triệu Thanh, lúc điều tra ra, tất cả mũi nhọn đều chỉ về hướng của Tống Như Di, cùng lúc đó, ngay cả những chuyện dơ bẩn mà bà ta đã làm trước kia cũng đều bị phơi bày toàn bộ.

Trong một thời gian ngắn ngủi, y tước đoạt hết tất cả của Tống Như Di, cũng đẩy bà ta vào bệnh viện tâm thần.

Từ đầu đến cuối, Chu Diệc An đều không có ý kiến đối với chuyện này, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giống như người kia căn bản không phải mẹ ruột của mình.

Trên thực tế, hắn cảm thấy nếu đó là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, trước đó, hắn đều không nghĩ tới, người phụ nữ này vì đạt được lợi ích mà có thể làm ra những chuyện đáng sợ đến như thế, ở trong mắt bà ta, ngay cả đứa con này là hắn đây, cũng chỉ là một vật phẩm có chút giá trị lợi dụng thôi, lừa dối hắn, lừa gạt hắn... Lần này huỷ diệt được hạnh phúc của hắn, lần sau còn có thể huỷ diệt cả con người hắn, sự máu lạnh của bà ta khiến trái tim hắn cũng nguội lạnh.

Sau khi Tống Như Di thất thế đều làm cho mọi người suy đoán rằng, người kế tiếp mà Chu Diệc Triết muốn đối phó chính là Chu Diệc An.

Nhưng không có.

Chu Diệc Triết chẳng những không đối phó Chu Diệc An, mà ngược lại, y rất trọng dụng hắn, thậm chí vài năm sau, còn mang hết tất cả quyền hành của mình chuyển giao cho Chu Diệc An, sau đó, không còn lộ diện nữa.

Dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Năm năm sau, vào ngày đầu tiên của năm mới, Chu Diệc An đến nhà Chu Diệc Triết.

Thoạt nhìn Chu Diệc Triết cũng không có gì thay đổi cả, chỉ có điều khí thế đã không còn áp bức giống như xưa nữa, chính chực tráng niên, lại tản ra hơi thở già nua mục cỗi, tựa như ở trên cõi đời này đã không còn bất cứ thứ gì có thể làm cho ánh mắt của y dao động được nữa, không còn bất kể thứ gì có thể làm cho tâm tình của y khơi dậy gợn sóng.

Chu Diệc An nghiêm mặt, một Chu Diệc Triết như vậy khiến hắn cũng chẳng dễ chịu gì, mấy năm nay, nói trong lòng hắn không có oán hận Chu Diệc Triết là nói dối, nhưng... Chân chính hại chết Triệu Thanh không phải là y, Chu Diệc An thừa nhận điểm này.

"Anh tính khi nào thì quay về công ty, lúc trước thì nói tôi mặc kệ không quản là chưa trưởng thành, hiện tại anh tốt hơn chỗ nào chứ?" Chu Diệc An lạnh lùng nói.

Chu Diệc Triết chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, con ngươi đen kịt yên tĩnh, thật lâu sau, y mới lộ ra một nụ cười đạm mạc, "Cậu quản lý công ty tốt lắm, tôi có trở về hay không cũng chẳng sao cả."

Chu Diệc An hít sâu một hơi, không nhịn được nói: "Anh muốn sống như vậy đến khi nào! Em ấy liều mạng mà cứu anh, là muốn nhìn thấy cái dạng này của anh sao!"

Biểu tình của Chu Diệc Triết hơi thay đổi, y trầm mặc một lát, "Thật xin lỗi."

Chu Diệc An cười lạnh một tiếng, "Tôi không cần câu xin lỗi này của anh."

"Tôi đã từng đáp ứng em ấy, sẽ đưa em ấy trở về gặp cậu." Chu Diệc Triết nhìn hắn, môi khẽ nhúc nhích, "Tôi đáp ứng rồi, lại không làm được..."

Chu Diệc An cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, yết hầu phát đau, nói không nên lời.

Chu Diệc Triết chậm rãi nói: "Tôi không bảo vệ tốt cho em ấy."

"Hiện tại nói những lời này còn có ích gì, nếu anh cảm thấy áy náy, thì phải sống cho thật tốt mới đúng!" Chu Diệc An cắn răng nói, mỗi một câu, đều cảm thấy yết hầu như đang chảy máu.

Bỗng nhiên Chu Diệc Triết lộ ra một nụ cười, y bình tĩnh nhìn Chu Diệc An, nói: "Người mà em ấy hi vọng có thể sống tốt nhất không phải là tôi, mà là cậu."

"Em ấy cứu tôi, chẳng qua là một loại bố thí, người em ấy yêu, vẫn luôn là cậu."

"Tôi thà rằng, em ấy chưa từng bố thí tôi, như vậy, em ấy ít nhất vẫn còn sống."

Chu Diệc An nhìn thấy bộ dạng này của Chu Diệc Triết, cảm thấy lồng ngực như bị siết chặt lại, ngữ khí cũng không còn bén nhọn nữa, "Anh..."

Bỗng nhiên Chu Diệc Triết đề cao âm lượng, khí thế cũng thay đổi, tựa như nhiều năm về trước, ánh mắt sắc nhọn dừng ở trên người Chu Diệc An, từng chữ từng chữ nói, "Cho nên, cậu mới là người cần sống cho tốt, hiểu chưa!"

Chu Diệc An nhìn y, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Chu Diệc Triết nhắm mắt lại, giống như mơ hồ cảm thấy Triệu Thanh vẫn đang ở bên cạnh mình, hô hấp mềm mại dừng trên mặt y, hướng về phía y ngại ngùng mỉm cười.

Tôi rất nhớ em, em có biết không?

Tôi muốn gặp em, có thể chứ?

Đến mãi một tháng sau Chu Diệc An mới nhận được tin tức, vào một ngày nào đó, Chu Diệc Triết đã tự mình lái thuyền ra biển, không trở về nữa. Hắn phái người ở trên biển tìm kiếm suốt hai tháng, cái gì cũng không tìm được.

....................

【444: thế giới mới đã truyền tống xong, kí chủ đại đại xin hỏi hiện tại ngài có cần truyền trí nhớ không? 】

【 Tạ Hà : vậy truyền đi. 】

Vô số kí ức tiến vào đại não của Tạ Hà, ở thế giới này cậu gọi là Tô Ngôn, sống tại một gia đình tổ hợp, vào lúc cậu tám tuổi, mẹ của cậu tái hôn với một người đàn ông khác, sau đó lại sinh thêm một đứa bé nữa, vợ chồng hai người đều mang tình yêu đặt ở trên đứa bé này, bởi vậy cũng chẳng thèm để ý tới Tô Ngôn, cho nên mới nuôi Tô Ngôn thành một đứa nhỏ yếu đuối quái gở tính cách nhát gan... Nhưng dù lớn lên ở trong hoàn cảnh như vậy, Tô Ngôn vẫn trưởng thành thành một người lương thiện. Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua... Nhờ vào sự cố gắng của bản thân, Tô Ngôn cuối cùng cũng tốt nghiệp với bằng cấp rất cao, sau đó đảm nhiệm chức vụ giáo viên Tiếng Anh của một trường đại học, và ngày hôm nay, chính là ngày đầu tiên đi dạy của cậu.

Tạ Hà khẽ cười, khờ dại còn thiện lương, yếu đuối còn quái gở, mấy cái thứ này cậu đều không có cái nào, lúc sắm vai nhất định sẽ rất thú vị...

444 vẫn chờ Tạ Hà tiếp nhận xong trí nhớ, mới ấp úng mở miệng.

【444: kí chủ đại đại. . . . . . Vì sao khi ấy ngài lại nhất quyết muốn cứu Chu Diệc Triết ạ, thật ra ngài không cứu y cũng được mà, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành . 】nó luôn cảm thấy khi đó, nếu để cho Chu Diệc Triết chết đi, có khi lại là một loại giải thoát...

Tạ Hà kinh ngạc mà nhướn mày, "Em còn đang suy nghĩ về chuyện ở thế giới trước à?"

【444: . . . . . . 】

Tạ Hà lộ ra ánh mắt phức tạp, cảm khái nói: "Chắc có lẽ là mèo khóc chuột đi."

【444: ? 】

【Tạ Hà : trong một trăm kí chủ đã công lược qua tôi, chỉ cần có một người công lược thành công cũng sẽ rời đi, kết cục của tôi chỉ sợ so với y còn thảm hơn. 】

【444: QAQ】 nó sai rồi, không ngờ trước đây nó còn hoài nghi kí chủ đại đại máu lạnh vô tình nữa chớ, nó xác thật không hiểu sự bao dung của loài người mà!

【 Tạ Hà : nói đơn giản là lừa tình ấy mà, lấy được kinh nghiệm thì bỏ của chạy lấy người, làm liên luỵ đến tính mạng của người khác thì thật sự thất đức lắm nha, em xem, không phải bây giờ tôi vẫn còn sống nhăn răng đây sao. 】

【444: kí chủ đại đại ngài thật sự là một người mạnh mẽ QAQ】

Tạ Hà : phụt. . . . . .

【Tạ Hà : bảo bối, em thật là đa sầu đa cảm. 】

【444: em. . . . . . 】

【 Tạ Hà : không ngờ em còn tin thiệt nữa chứ. Lạnh lùng ~ ing 】

444: ngã ngửa! Tín nhiệm cơ bản giữa kí chủ và hệ thống đâu rồi!

【 Tạ Hà : thật ra tôi cứu y cũng vì không thích hệ thống tự sắp xếp cái chết mà thôi. 】

【 Tạ Hà : em phải nhớ kỹ quy tắc sinh tồn duy nhất trên thế giới này chính là khôn thì sống ngu thì chết, không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ giữ nguyên lập trường này là đủ rồi : )】

Tạ Hà chớp mắt một cái, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, Tô Ngôn là một người bị cận thị cao, nếu thiếu mắt kính sẽ không nhìn thấy rõ đồ vật trong phạm vi ngoài một mét. Cậu lấy mắt kính mang vào, trước mắt liền rõ ràng hơn, Tạ Hà đứng trước gương nhìn mình một cái, trong gương là một người trẻ tuổi, tóc ngắn màu đen để trước trán, hơn nữa còn có cái kính đen, che khuất đi nửa khuôn mặt, đại khái là nhìn chẳng có chút nào cuốn hút, nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện ngũ quan người này cực kì tinh xảo, nhất là làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia, hiện tại còn có thêm cả huyết thống vạn người mê tác động, lại càng hoàn mỹ đến không tỳ vết.

Bộ dáng như vậy lại kết hợp với tính cách trước đó, quả thực chính là một tiểu bạch thỏ điển hình, chỉ tiếc hiện tại tiểu bạch thỏ này đã là một tiểu bạch thỏ có lòng dạ hiểm độc rồi a.

Tạ Hà lục lọi trên bàn một chút, cầm lấy giáo án, chuẩn bị đi dạy, tiết tiếng Anh của cậu là tiết thứ ba của buổi sáng, cũng là lần đầu tiên cậu dạy học.

Bởi vì trước đó chậm trễ một chút, Tạ Hà vội vàng chạy tới lớp học, đúng lúc tiếng chuông vào học cũng vang lên, cậu vươn tay lên đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên động tác liền dừng lại.

【444: kí chủ đại đại! Có bẫy! 】

Thật ra Tạ Hà đã sớm phát hiện ra chuyện này, trên nắm cửa có quấn một sợi dây nhỏ màu bạc nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Khoé miệng cậu cong lên thành một vòng cung, lộ ra ý cười sâu xa, đám nít ranh này vẫn chỉ là một đám nghé con mà thôi, nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, căn cứ theo thiết lập mà thế giới này đặt ra, đây vốn là trường học nổi tiếng nhất cả nước, ngoại trừ nhóm học bá[1], thì phần lớn đều là con ông cháu cha, mà trong nhóm con cháu này, thể nào cũng sẽ có mấy đứa kiêu ngạo vô pháp vô thiên, thích trêu đùa giáo viên, quả thật là quá mức bình thường đi.

[1] học bá : một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng

Tạ Hà suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ là chuyện trong một cái nháy mắt mà thôi, ngay sau đó cậu không chút do dự mà đẩy cửa đi vào.

"Ầm" một tiếng, một chậu nước dội lên đầu của Tạ Hà dội xuống.

Trong lớp phát ra một trận cười, nhưng dần dần tiếng cười liền nhỏ dần, mấy chục học sinh trong lớp học lập tức ngơ nhác nhìn giáo viên trẻ tuổi đang đứng ngây dại ở trước cửa. Bọt nước thuận theo hai má cậu chảy xuống, xẹt qua chóp mũi trắng như tuyết, chảy qua hai cánh môi màu hồng nhạt, tựa như cánh hoa hồng đang nở rộ trong sương sớm, cuối cùng chậm rãi nhỏ giọt xuống... Chiếc áo trắng tinh đơn bạc, nước ngấm vào khiến chúng dán sát lại vào người cậu, lộ ra làn da mê người, cũng miêu tả rõ nét đường cong duyên dáng kia...

Đôi mắt sau cặp kính còn đang kinh ngạc vô cùng, có vẻ vẫn chưa ý thức được vì sao lại xảy ra chuyện này, ngơ ngẩn đứng đó, lại có chút bối rối.

Đẹp đến vô tội vạ.

Tạ Hà duy trì bộ dáng này, qua hơn mười giây, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh 'leng keng leng keng leng keng', trên cơ bản độ hảo cảm của tất cả học sinh đều không hẹn mà cùng tăng lên 10 – 20 điểm.

【Tạ Hà : đối tượng công lược của tôi là ai vậy?】

【444: là người ở dãy ghế cuối cùng ạ. 】

Tầm mắt của Tạ Hà hơi đảo qua, dãy ghế cuối có bốn nam sinh đang ngồi ngạo nghễ ở đó.

Người mang mắt kính có gương mặt rất nho nhã khí chất lãnh đạm có thể nhìn ra đây là một học bá lại còn là dạng rất ưa nhìn, bên cạnh là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh anh tuấn lại có chút ngả ngớn, tiếp đến lại là người có ngũ quan âm nhu ánh mắt âm lãnh nham hiểm nhưng cũng rất ưa nhìn, còn người cuối cùng thì đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tuỳ ý gác chân lên bàn, chỉ lộ ra một nửa sườn mặt tựa như được đẽo gọt rất hoàn mỹ, cao ngạo cực kì đẹp trai. (F4 phiên bản đam mỹ đây chăng :v)

Share this:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK