• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Tạ Hà: bảo bối, hiện tại em mới quýnh lên thì có phải đã quá muộn rồi hay không? Ba tháng trước Đặng Cảnh Văn đã tìm được con ruột của mình rồi. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà: y nuôi tôi mười tám năm, vậy mà chỉ có 20 điểm hảo cảm, nói không cần tôi thì cũng không đúng, dù sao đối với một đứa con chưa từng xuất hiện ở trong cuộc sống của y, y sẽ để tâm tới nó sao? Nếu không phải vì muốn dùng nó để đả kích tôi, để tôi nhận rõ thân phận của chính mình, thì sợ rằng y cũng chẳng tính đưa đứa con ruột nhà mình trở về đâu. Nói cho cùng, đứa con này có tồn tại hay không, hoặc nói, sống hay chết cũng chẳng quan trọng, cho dù y không tìm được, cũng sẽ không có chọn đại một đứa khác mang về doạ tôi đâu. 】

【444: +_+】

【 Tạ Hà: mục đích của y chính là muốn tôi ý thức được, y không phải là ba ba của tôi. Ba ba là loại người càng thích một người, lại càng muốn dạy người đó trở thành người, em xem, trước đó y có thèm quản tôi đâu chứ, mỉm cười ~ ing 】

【444: . . . . . . 】 bỗng nhiên nó cảm thấy kí chủ đại đại cũng rất giống loại này nha. . . . . .

【 Tạ Hà: vừa khéo tôi cũng chính là cái loại người như vậy, tôi thiệt sự là rất yêu thích y, lại càng muốn dạy y làm người tốt, dạy y làm thế nào để xứng với cái danh là ba · ba · tốt, đây chính là nồi nào úp vung nấy đó : )】

444: ...Thôi thì cứ để hai tên cặn bã tự chém gϊếŧ lẫn nhau đi, nó chỉ là một cái hệ thống thuần khiến vô tội mà thôi _(:зゝ∠)_

Rạng sáng ngày hôm sau, đã có người tới dọn phòng của Đặng Trác, đem tất cả mọi thứ đều dời lại vào nhà kho ở phía sau hoa viên, kế đó liền nhanh chóng tu bổ lại căn phòng, cho dù Tạ Hà có khóc lóc om sòm ra sao thì cũng chẳng thể trì hoãn được điều diễn ra, cậu trơ mắt nhìn căn phòng của mình biến mất khỏi ngôi nhà này, thậm chí ngay cả một món đồ cũng không có lưu lại, tựa như một người đang sống sờ sờ lại bị xoá đi sạch sẽ vậy.

Lại trôi qua thêm mấy ngày, Đặng Cảnh Văn mang một thiếu niên xa lạ trở về nhà.

Mặt mày thiếu niên anh tuấn, đứng một mình thì không nhìn ra, nhưng khi đứng chung một chỗ với Đặng Cảnh Văn, dù là ai liếc mắt một cái cũng biết bọn họ mới là cha con thật sự. Có lẽ là vì từ nhỏ sống ở bên ngoài, đột nhiên được Đặng gia nhận về, biểu tình của thiếu niên rất cẩn thận, thoạt nhìn là kiểu ôn hoà đúng mực, so với Đặng Trác thì y chang như hai thái cực vậy.

Đặng Cảnh Văn làm lơ kinh hoảng cùng phẫn nộ trong mắt Tạ Hà, đem thiếu niên mang tới trước mặt cậu, bình thản nói: "Làm quen đi, đây là Bạch Hiểu Thuỵ, sau này cậu phải gọi nó là thiếu gia."

Hai tay Tạ Hà nắm chặt thành nắm đấm, cậu dùng ánh mắt hung ác mà trừng Bạch Hiểu Thuỵ một cái, không nói một lời liền đẩy cửa xông ra ngoài.

Bạch Hiểu Thuỵ thấp thỏm mà nhìn theo bóng lưng Tạ Hà rời đi, nhỏ giọng nói với Đặng Cảnh Văn: "Cha... Cậu ấy giận rồi thì phải?"

Đặng Cảnh Văn cười nhạt, cụp mắt nhìn hắn: "Không có gì, con không cần để ý cậu ấy, bảo quản gia đưa con lên lầu nghỉ ngơi đi."

Bạch Hiểu Thuỵ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được."

Đêm đó Tạ Hà không trở về, để thể hiện bản thân cực kì bi thương và không thể chấp nhận được sự thực này, cậu ở trong hoa viên ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, mũi liền bị nghẹt, hình như là bị cảm rồi.

【 Tạ Hà: chậc chậc, ba ba quả thật là lãnh khốc vô tình mà, nếu đây là kịch chiến tranh, tuyệt đối có thể diễn vai trùm cuối đó. 】

【444: vậy thì chắc chắn sẽ là một tên cực kì lãnh khốc cặn bã a! =_=#】

【 Tạ Hà: bất quá đứa con này của y, là một đứa nhỏ tốt có tâm địa thiện lương. 】

【444: (⊙o⊙) a! 】 mắt nhìn người của kí chủ đại đại luôn luôn tốt a!

【 Tạ Hà: một đứa nhỏ tốt như vậy, vậy mà bị y tìm về coi như đạo cụ mà dùng, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Thở dài ~ ing】

【444: . . . . . . 】khẩu khí này, đừng nói là kí chủ đại đại coi trọng Bạch Hiểu Thuỵ nha? Nó sợ rồi đó. . . . . . _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà: nghĩ tới bản thân phải bắt nạt đứa nhỏ này, lương tâm tôi đều cảm thấy cực kì áy náy đến không thôi : )】

444: em không hề cảm thấy ngài có thứ này, cảm ơn.

Bạch Hiểu Thuỵ bị sự xa hoa của Đặng gia làm cho hơi kinh sợ, một buổi tối đều trằn trọc không ngủ được.

Sáng hôm sau thức dậy ăn sáng, nghĩ lại nghĩ, rốt cuộc vẫn là quyết định đi tìm Đặng Trác.

Bạch Hiểu Thuỵ vốn có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, hai vợ chồng Bạch đều làm giáo sư còn rất ân ái, phẩm chất làm người lại cao, đối với đứa con trai duy nhất này cũng coi như là bảo bối mà cưng chiều, mặc dù gia đình không phải là phú quý, nhưng cũng là rất mỹ mãn và hạnh phúc. Chỉ không may, khi Bạch Hiểu Thuỵ mười hai tuổi, hai vợ chồng Bạch đều bỏ mình trong một tai nạn giao thông, để lại một mình hắn lẻ loi. Tài sản trong nhà liền bị đám thân thích chia năm xẻ bảy, mợ hắn nhận nuôi hắn, về sau liền bắt đầu một cuộc sống ăn nhờ ở đậu nhà người ta.

Lúc Bạch Hiểu Thuỵ còn nhỏ đã bắt đầu sống bằng chính đôi tay của mình rồi, cũng đã nếm qua không biết bao nhiêu là gian khổ, thật vất vả mới thi lên đại học, dọn ra ở riêng... Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân lại trở thành con trai của Đặng Cảnh Văn.

Cảm giác thật giống như từ một đứa cô nhi lẻ loi hiu quạnh, trong một đêm lại phát hiện bản thân là một vương tử tôn quý nhất, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng ngoại trừ mừng rỡ, Bạch Hiểu Thuỵ còn cảm thấy áp lực hơn rất nhiều, ở trong lòng hắn, hai vợ chồng giáo sư Bạch mới là cha mẹ hắn, là người cho hắn một tuổi thơ ấm áp, đối với Đặng Cảnh Văn, hắn chỉ cảm thấy sợ và hiếu kì, nghe nói Đặng Trác mới là con ruột của hai vợ chồng Bạch, tâm tình của hắn lại càng thêm phức tạp.

Từ góc độ nào đó, may mắn hiện tại của hắn là được xây dựng trên sự bất hạnh của Đặng Trác, Đặng Trác... Có thể chấp nhận hắn sao?

Trước khi tới Đặng gia, Bạch Hiểu Thuỵ đã nghĩ trong đầu rằng, nhất định phải ở chung thật tốt với Đặng Trác, ai có thể nghĩ tới Đặng Trác lại phản ứng dữ dội như vậy... Thật sự là khiến cho hắn càng thêm hổ thẹn.

Bạch Hiểu Thuỵ hỏi thăm người hầu, cuối cùng tìm được Tạ Hà ở đằng sau hoa viên.

Từ xa hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Tạ Hà, cả người hắn đều run lên một cái, quả thật là... Một gương mặt thật hoàn mỹ, hoàn toàn kế thừa sự mỹ lệ của mẹ Bạch, nhưng lại nhiều hơn mấy phần diễm lệ, chói mắt tới khiến người khác đều không thể dời đi tầm mắt. Mũi của hắn không khỏi chua xót, hắn lại nhớ tới mẹ rồi...

Bạch Hiểu Thuỵ cưỡng ép bản thân mình lên tinh thần, đi tới bên cạnh Tạ Hà, chủ động nói: "Chào cậu."

Tạ Hà quay đầu lại nhìn hắn, thần sắc trong mắt lạnh lẽo, mím môi không nói gì.

Bạch Hiểu Thuỵ biết tâm tình hiện tại của cậu không tốt, cũng không ngại cậu như vậy, đi tới trước một bước, thấp thỏm nói, "Cậu... Hôm qua không thấy cậu trở về, cho nên tôi có hơi lo lắng một chút, chạy tới đây nhìn cậu xem sao, cậu ổn chứ?"

Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, âm thanh sắc bén, "Ai cần mày giả bộ chứ!"

Biểu tình của Bạch Hiểu Thuỵ có chút cứng ngắc, nhưng hắn vẫn giải thích: "Không phải như vậy... Tôi thật sự rất quan tâm cậu, tôi thật sự muốn làm bạn với cậu mà. Đúng rồi... Cậu có muốn nghe về ba mẹ ruột của mình không, tôi có thể kể cho cậu nghe..." Ở trong lòng hắn, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất, hắn nghĩ rằng Tạ Hà có thể sẽ muốn biết ba mẹ mình là người như thế nào, cho nên hắn nguyện ý chia sẻ những kí ức này với cậu, tựa như những đứa bạn chia sẻ bí mật với nhau vậy.

Không ngờ Tạ Hà lại gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lớn tiếng nói: "Cút ngay! Tao không nghe! Ba tao chính là Đặng Cảnh Văn!"

Tai sao, tại sao tất cả mọi người đều muốn cậu nhận rõ thân phận của mình chứ!

Cậu đã mất đi người cha yêu thương mình, chẳng lẽ còn muốn cậu mất luôn cả cái thân phận này! Cậu chỉ có một chút hi vọng xa vời như thế, tại sao còn muốn cậu nhận rõ một điểm này!

Để cậu tiếp tục lừa gạt mình cũng không thể...

Bạch Hiểu Thuỵ bị phản ứng kịch liệt của Tạ Hà làm cho hết hồn, có chút bối rối nói: "Cậu làm sao vậy?" Hắn rõ ràng là có lòng tốt, tại sao Tạ Hà lại thất thố như vậy?

"Mày đem phòng của tao đoạt đi, mày đem cả thân phận của tao cũng đoạt mất, ngay cả ba tao, mày cũng muốn cướp! Mày cướp hết tất cả những gì thuộc về tao! Ai cần mày giả bộ thương hại chứ!" Tạ Hà hét lên một tiếng, ánh mắt bi thương xen kẽ giữa phẫn nộ và chán ghét, âm thanh khàn đặc, "Tao không cần mày giả bộ tốt bụng! Mày cút khỏi đây cho tao! Cút ngay!" Cậu không có cách nào khống chế được thịnh nộ của chính mình, một đá liền đá bay Bạch Hiểu Thuỵ! Sau đó lại vung nắm đấm lên muốn đánh hắn!

Nhưng nắm đấm còn chưa có rơi trên người Bạch Hiểu Thuỵ, bàn tay đã bị người phía sau nắm chặt, người kia cực kì dùng sức, Tạ Hà chỉ cảm thấy cổ tay tựa như bị bóp nát vậy.

Cậu đỏ mắt quay lại, liền nhìn thấy Đặng Cảnh Văn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện từ phía sau lưng mình, hiện tại còn đang lạnh lùng nhìn chăm chằm cậu.

Sắc mặt Tạ Hà nhất thời thay đổi, trên mặt tái nhợt, bên trong con ngươi đen láy chỉ còn lại hoảng sợ, âm thanh run rẩy, "Ba ba..."

Ánh mắt Đặng Cảnh Văn tựa như một vũng hồ sâu không thấy đáy, mặt y không cảm xúc nhìn về phía Tạ Hà, "Xin lỗi đi."

Tạ Hà cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt xoay một vòng.

Cậu không muốn xin lỗi, tại sao cậu phải xin lỗi chứ? Bạch Hiểu Thuỵ cướp hết tất cả của cậu! Cậu còn phải xin lỗi hắn sao! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì? Vì cậu không phải là con của ba ba, cho nên mới bị đối xử như vậy sao?

Tay của Đặng Cảnh Văn chậm rãi siết lại, ánh mắt lạnh băng, lặp lại lần nữa: "Xin lỗi đi."

Tạ Hà đau tới cả người đều run rẩy, mồ hôi lạnh đều theo trán chảy xuống, thần sắc bi thương trong mắt liền hoá thành tĩnh mịch tuyệt vọng.

Cậu nhìn ánh mắt không tí tình cảm nào của Đặng Cảnh Văn, cậu không nhớ nổi bản thân đã quỳ gối khuất nhục trước người đàn ông này bao nhiêu lần, bị ép nói ra không biết bao nhiêu là lời trái với lương tâm...

Thế nhưng lần này, cậu bỗng nhiên không muốn tiếp tục như vậy nữa, cho dù cậu có khuất nhục như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể thay đổi được quyết định của Đặng Cảnh Văn, không thể lay động tâm ý của Đặng Cảnh Văn, đã như vậy, sao cậu phải xin lỗi chứ, sao cậu phải khuất nhục nữa làm gì!

Tạ Hà buông đôi môi đã cắn đến bật cả máu ra, chậm rãi nở nụ cười bi thương, biểu tình vì thống khổ mà vặn vẹo, "Không, tôi không xin lỗi gì hết."

Bạch Hiểu Thuỵ từ dưới đất bò dậy, lúc nãy hắn quả thật rất giận, rõ ràng hắn có ý tốt vậy mà lại bị đối xử như thế, nhưng giờ khắc này nhìn thấy bộ dạng của Tạ Hà, cùng với đôi mắt tuyệt vọng kia, đột nhiên cảm thấy rất khó để vượt qua, rất khó để vượt qua, tựa như lúc trước hắn mất đi tất cả vậy...

Hắn đã từ trong gian khổ đi ra, nhưng đối với Tạ Hà mà nói, gian khổ chỉ mới bắt đầu.

Hắn không muốn mọi thứ lại biến thành như vậy.

Bạch Hiểu Thuỵ sợ sệt Đặng Cảnh Văn, nhưng hắn vẫn kiên trì tiến lên nói: "Cha, hay là thôi đi... Cậu ấy cũng không phải cố ý, con không sao."

Ai biết Đặng Cảnh Văn còn chưa mở miệng, Tạ Hà lại quay đầu lại trước, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn: "Ai mướn mày cầu xin giùm tao! Ai cần sự quan tâm của mày chứ!"

Sắc mặt Bạch Hiểu Thuỵ trắng nhợt, suy sụp lui về phía sau một bước.

Đặng Cảnh Văn đối với ánh mắt của đứa nhỏ, trong lòng chẳng biết tại sao lại ngưng đọng, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tuyệt vọng và cô tịch như vậy trong ánh mắt của nó.

Tâm tình của y vốn có chút buồn bực, rõ ràng đã nói đến mức này, chỉ cần đứa nhỏ nghe lời, y có thể cho nó càng nhiều hơn, thế nhưng đứa nhỏ lại giống như nghe không hiểu, y ở trong phòng chờ nó suốt một đêm, nghĩ rằng, chỉ cần đứa nhỏ nguyện ý trở về, y liền tha thứ cho nó, sẽ đối tốt với nó hơn, thế nhưng lần này... Đứa nhỏ không về, nó thà rằng một mình lẻ loi ngủ ngoài hiên lạnh, cũng không muốn tới phòng của y, không chịu tới cầu xin tình thương của y.

Một đêm này Đặng Cảnh Văn không hề chợp mắt, nhưng tới cùng vẫn là vì đứa nhỏ mà không yên lòng, vì thế liền lặng lẽ đi theo sau Bạch Hiểu Thuỵ tới đây.

Tại sao đứa nhỏ không hiểu được tâm ý của y? Rõ ràng trước đây nó rất ngoan, rất nghe lời, nhưng cố tình lại ngu ngốc như vậy ở trên phương diện này!

Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên tức giận, vì vậy y đi tới đây ngăn cản đứa nhỏ, bảo nó phải xin lỗi, đứa nhỏ nhất định phải biết nó sai ở đâu! Nếu không muốn dựa vào y như dựa người đàn ông của nó, thì phải tự gánh lấy hậu quả vì sự tuỳ hứng của nó.

Thế nhưng đứa nhỏ lần này không hề nghe lời y.

Y vốn có thể tiếp tục cưỡng ép, nhưng thời khắc này, y nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt đứa nhỏ, bỗng nhiên... Có chút không đành lòng tiếp tục nữa.

Đặng Cảnh Văn chậm rãi buông lỏng tay ra.

Tạ Hà một phen hất tay y ra, cổ tay được giải phóng hiện lên một vài đường hồng đậm, còn không ngừng run rẩy, cậu bình tĩnh nhìn Đặng Cảnh Văn, lại nhìn Bạch Hiểu Thuỵ đang đứng ở bên cạnh, dùng giọng nói tràn đầy hận ý nói: "Tôi chán ghét mấy người!"

Nói xong liền xoay người chạy đi!

Thế nhưng còn chưa chạy được mười mét, liền một phát ngã quỵ xuống đất, không có đứng dậy.

Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ ngã xuống đất, chỉ cảm thấy trái tim phảng phất như bị một bàn tay lớn bóp nghẹn một cái, phản ứng đầu tiên là có chút bối rối, sau đó liền vội vàng chạy tới ôm đứa nhỏ lên, đứa nhỏ nhíu mày đau đớn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đều chảy dòng dòng, đã hôn mê tới bất tỉnh rồi.

Đặng Cảnh Văn sờ trán cậu, nóng tới phỏng tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK