• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Hà hai mắt đỏ chót.

Ba ba của cậu sẽ không bao giờ đối xử với cậu như vậy, ba ba của cậu sẽ không bao giờ vô tình như vậy... Ba ba của cậu nhất định sẽ không làm những loại chuyện kia với cậu!

Đặng Cảnh Văn nhắm mắt lại, che đậy nổi chua xót ở đáy mắt, nói: "Ta biết con vẫn đang còn trách ta, dù sao ta cũng đã từng làm những chuyện rất quá đáng, con giận cũng là chuyện dĩ nhiên thôi, chỉ là ba ba biết sai rồi, ta đảm bảo sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa."

Trên mặt Tạ Hà không hề có chút máu, mắt không hề có thần, tự lẩm bẩm: "Ông không phải..."

Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, âm thanh nhu hoà: "Ngày hôm nay chắc con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, phòng của con ta đã cho người tới dọn dẹp lại rồi." Y nói xong câu này, hơi dừng lại một chút, xoay người rời đi.

Y biết chỉ cần bản thân y vẫn còn đứng ở đây, đứa nhỏ sẽ không có cách nào an tâm được, y muốn cho nó thêm một chút thời gian nữa.

Tạ Hà một mình ở lại căn phòng khách trống rỗng.

Qua hồi lâu, lâu tới mất hai chân cũng tê rần, cậu mới nhúc nhích một chút, tay chân cứng ngắc, từng bước một lên lầu.

Phòng ngủ của cậu từng ở lầu hai... Nơi đó từng bị bỏ trống, từng bị người khác chiếm qua, cậu còn từng bị đuổi ra từ nơi đó...

Giờ khắc này cậu đang đứng ở trước cánh cửa cực kì quen thuộc, lúc vươn tay muốn mở cửa, lại bỗng nhiên lộ ra biểu tình khiếp đảm, qua một chốc... Cậu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cảnh tượng đằng sau cánh cửa vẫn giống như đúc với trí nhớ của cậu, hết thảy đồ trang trí đều được hồi phục lại nguyên trạng, thậm chí là những đồ vật linh tinh ở trên bàn cũng không có gì thay đổi, tựa như... Nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, những gì trước đó bất quá cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Tạ Hà rốt cuộc cũng mất đi khí lực, từng chút từng chút ngồi phịch xuống đất, đem mặt mình chôn vùi trong cánh tay, vai hơi rung động, không hề có tiếng động mà rơi nước mắt.

【 Tạ Hà: có camera đúng không? 】

【444: dạ có. . . . . . 】

【 Tạ Hà: ba ba đúng thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà : )】

Đặng Cảnh Văn vẫn luôn là người nói được làm được, từ sau ngày hôm đó, liền nghiêm túc diễn trọn vai diễn ba ba quan tâm đến con cái.

Không chỉ không làm những hành động gì quá phận, ngay cả tình cờ đụng chạm hàng ngày, cũng cực kì rất hạn chế, e sợ Tạ Hà nghĩ nhiều, tuy rằng vẫn sẽ hỏi han ân cần đứa nhỏ, nhưng cũng chưa từng ra hành động gì khiến người khác phải hiểu lầm.

Thế nhưng Tạ Hà đối với những thứ này đều thờ ơ không động lòng, cũng chưa từng gọi qua hai tiếng ba ba.

Trong lòng Đặng Cảnh Văn cảm thấy có chút thất bại cùng khổ sở, y nhìn đứa nhỏ mỗi đêm đều trốn ở trong phòng khóc lóc, còn làm bộ như không biết, nhịn tới ngực cũng khó chịu, còn phải cố nở nụ cười với nó.

Lại qua một thời gian, Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên nói với Tạ Hà: "Tiểu Trác, ta có một món quà muốn tặng con."

Tạ Hà không đáp.

Đặng Cảnh Văn liền nắm lấy tay nó, đem nó mang tới sân trước, trong sân đỗ một chiếc xe thể thao cực kì ngầu, Đặng Cảnh Văn nói: "Đây là quà mà ta đặc biệt làm riêng cho con, con có thích hay không?"

Biểu tình Tạ Hà không có một tia biến hoá, tựa như không phải đang nhìn xe thể thao mà cậu từng yêu thích nhất, mà giống như đang nhìn một đống sắt vụn: "Cảm ơn tiên sinh."

Đặng Cảnh Văn đã quen với thái độ này của đứa nhỏ, vẫn cứ cưng chiều mỉm cười nói: "Nếu con còn chưa thấy hài lòng cũng không sao cả, lần tới ta mời nhà thiết kế tới nhà của chúng ta, con thích kiểu xe gì, cứ bảo người ta làm cho con, có được không?"

Tạ Hà hơi kéo lên khoé miệng, không nhịn được mà lộ ra một độ cong trào phúng, người đàn ông này thật sự là không hề thay đổi gì.

Đặng Cảnh Văn tựa như không nhìn thấy nụ cười châm chọc kia, y đem Tạ Hà vào nhà, để cậu ngồi trên ghế sô pha, sau đó tự mình đi vào bếp bưng một dĩa đồ ăn để lên bàn.

Tạ Hà nhìn một chút, đó là một cái bánh ngọt, thoạt nhiên cũng chẳng ra sao cả, có thể thấy được người làm là một người mới lại còn khá vụng về nữa, bên trên còn viết một dòng chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Biểu tình Tạ Hà rốt cuộc cũng thay đổi.

Đặng Cảnh Văn cười với cậu nói: "Tiểu Trác, hôm nay là sinh nhật của con, cho nên ta làm cho con một cái bánh ngọt, bất quá lần đầu tiên làm nên không được như ý cho lắm."

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, ánh mắt kia lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, tựa như chưa bao giờ quen biết một người như vậy.

Đặng Cảnh Văn đem từng cây nến cắm vào bánh, tổng cộng có mười chín cây tất cả, sau đó y vẫy vẫy tay với Tạ Hà, "Mau cầu nguyện đi."

Tạ Hà không nhúc nhích, ánh mắt cậu gắt gao nhìn cái bánh ngọt kia... Tựa như đang nhìn một thứ gì đó cực kì rất đáng sợ... Sẽ khiến cậu sa vào hố sâu, nỗ lực dao động trái tim mà cậu đã phong bế.

"Tiểu Trác?" Đặng Cảnh Văn gọi một tiếng, nghi hoặc nhìn cậu.

Nhìn những sự cố gắng của Đặng Cảnh Văn, Tạ Hà cảm thấy viền mắt của mình có chút chua xót, hình ảnh trước mắt đã từng là giấc mộng mà vô số lần cậu đều hằng ao ước có được, rốt cuộc nó cũng được thực hiện rồi, nhưng lúc này cậu lại không cần nữa... Cậu căn bản không cần những thứ này! Cậu bỗng nhiên xông tới, đem dĩa bánh ngọt kia ném thẳng xuống đất! Bốn chữ sinh nhật vui vẻ kia liền biến thành một đống bùn nhão dưới chân cậu! Nhưng cậu vẫn chưa hề thoả mãn, lại dùng sức đạp mấy cái mới đủ!

Cậu dùng ánh mắt tàn nhẫn mà trừng Đặng Cảnh Văn: "Đủ rồi! Ông không phải là ba của tôi!"

Sắc mặt Đặng Cảnh Văn tái nhợt, y rất muốn mở miệng nói cái gì đó, lại cảm thấy cuống họng như bị ai bóp nghẹn, không có cách nào phát ra tiếng, vì vậy chỉ có thể vươn tay ra, muốn động viên đứa nhỏ một chút.

Nhưng đứa nhỏ lại lập tức tránh ra, gằn từng chữ từng một mà nói: "Ba của tôi đã chết rồi."

Ba của cậu đã chết rồi, ngay từ lúc đem cậu đuổi ra khỏi nhà, ngay từ lúc đem cậu đặt ở dưới thân, ngay từ lúc đem cậu đuổi ra khỏi phòng... Đã sớm chết rồi, chết rồi, chết rồi!

Ánh mắt Đặng Cảnh Văn đau xót, y miễn cưỡng bản thân mình lộ ra một nụ cười, nói: "Tiểu Trác, con đang nói bậy cái gì vậy..."

Tạ Hà rốt cuộc cũng hỏng mất rồi, cậu phát ra một tiếng gào sắc bén, hai tay ôm lấy đầu mình, "Sao ông lại cứ làm bộ như là ba của tôi chứ, sao ông lại cứ làm bộ như là ba của tôi chứ! Ông không phải!" Cậu không nhịn được xông ra ngoài, cậu không thể nhịn nổi những chuyện này nữa rồi!

Cậu không có người cha như vậy!

Những thứ tốt đẹp đó đều không phải là thật, đều không phải là thật!

Cậu không muốn tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa, cậu chịu đủ lắm rồi!

Đặng Cảnh Văn nhìn bóng lưng của đứa nhỏ, cảm thấy trái tim của mình phảng phất như đang rỉ máu vậy.

Sao y không biết tất cả những bù đắp này đều quá muộn chứ, thế nhưng... Ngoài việc cố gắng đóng tốt vai trò là một người cha ra, y không biết bản thân có thể làm gì nữa, không biết phải làm như thế nào, mới có thể giữ lại đứa nhỏ ở bên cạnh...

Đặng Cảnh Văn đứng yên tại chỗ một lát, sau đó mới đứng dậy đuổi theo, y cũng không dám đi theo quá gần, chỉ dừng lại ở một khoảng cách nhất định.

Đứa nhỏ rốt cuộc cũng chịu dừng lại ở trên một cây cầu, vịn lan can nhìn về nơi xa xăm.

Có lẽ trước đó đã phát tiết được một trận, cho nên đứa nhỏ thoạt nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn điên cuồng hay tức giận giống như lúc nãy nữa, một cơn gió thổi qua làm lay động quần áo của nó, tựa như muốn cuốn nó đi theo.

Hồi lâu, cậu mới xoay người lại, hơi mở miệng, âm thanh lại nhẹ nhàng nói: "Ông tới rồi."

Đặng Cảnh Văn gật đầu, chần chờ một chút, mới cẩn thận từng li từng tí đi qua, thấp giọng nói: "Về nhà với ba có được không?"

Tạ Hà không gật đầu, nhưng cũng không có lắc đầu, cậu nghiêng đầu, trong con ngươi đen láy như đang ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp nào đó, phảng phất như vừa khát vọng lại vừa sợ sệt, đột nhiên hỏi: "Ông thật sự là ba của tôi sao?"

Đặng Cảnh Văn không chút do dự nói: "Đúng vậy."

Tạ Hà chớp mắt một cái, khoé mắt có chút tia sáng nhạt, cậu lại hỏi: "Vậy tại sao ông lại muốn làm những chuyện kia với tôi?"

Đặng Cảnh Văn kìm nén không được, trong giọng nói cũng lộ ra một tầng bi thương: "Bởi vì tôi yêu em."

"Ông yêu tôi?" Tạ Hà dùng ngữ khí nghi hoặc lặp lại một lần nữa.

"Đúng thế." Đặng Cảnh Văn nhẹ nhàng nâng mặt của cậu lên, chậm rãi nói: "Tôi yêu em hơn bất cứ điều gì trên đời này."

Tạ Hà nở nụ cười, "Vậy sao giờ ông lại muốn trở lại làm ba tôi rồi, ông hết yêu tôi rồi à?"

Đặng Cảnh Văn lắc đầu, "Không, bởi vì tôi càng yêu em hơn."

Tạ Hà nhìn y, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, cậu cười nói: "Thì ra... Ông yêu tôi đến như vậy sao..."

Đặng Cảnh Văn đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Tạ Hà lần này không hề tức giận hay mất đi khống chế nữa, cũng không có phát điên gào to lên, cậu chỉ yên lặng, tuỳ ý để cho ngón tay của Đặng Cảnh Văn lau đi nước mắt của mình, trong mắt lộ ra lưu luyến nồng đậm cùng không nỡ, cậu nói: "Ba ba... Thật ra con vẫn luôn yêu ba ba nhất."

Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ, y rốt cuộc cũng nghe được hai tiếng "ba ba" này, y đã chờ lâu đến như vậy, thật lâu như vậy... Lâu tới mức y nghĩ rằng hai tiếng "ba ba" kia sẽ chỉ là một loại ảo tưởng viễn vông mà thôi.

Nhưng y rốt cuộc cũng nghe được rồi, nghe đứa nhỏ nói: ba ba, con yêu ba.

Thời khắc này, y đã không còn quan trong thứ tình yêu kia là tình yêu gì nữa rồi, quan trọng là... Người mà y yêu, cũng yêu y.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +1, trước mắt độ hảo cảm là 100】

Một đoàn tàu hoả từ xa xa chạy tới, phát ra một tiếng động cơ cực kì vang dội, tựa như đè ép tất cả những cảm xúc lúc này của cậu, bi thương, yêu thương, khổ sở, cùng không nỡ.

Tạ Hà bỗng nhiên nhón chân lên ôm lấy cổ của Đặng Cảnh Văn, đôi môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng ma sát qua vành tai của Đặng Cảnh Văn, dùng âm thanh trong trẻo của mình mà nói: "Ba ba, tôi hận ông."

Tôi yêu ông bao nhiêu, thì cũng hận ông bấy nhiêu.

Nói xong câu đó, dưới tầm mắt đau đớn cùng khiếp sợ của Đặng Cảnh Văn, Tạ Hà liền lộ ra một nụ cười lạnh tới diễm lệ, tựa như trước đây vậy.

Sau đó mạnh mẽ đẩy Đặng Cảnh Văn ra xa, ngửa người về phía sau, trực tiếp rơi từ trên cầu xuống.

Đặng Cảnh Văn lập tức vươn tay ra muốn kéo lại, lại chỉ sượt qua đầu ngón tay của đứa nhỏ, bàn tay chỉ nắm được một đoàn không khí trống rỗng. Y trơ mắt nhìn đứa nhỏ ở trước mặt mình không ngừng rơi xuống, càng lúc càng xa, đứa nhỏ xinh đẹp rơi xuống trên đường ray tàu hoả, tay chân đều bị té gãy thành những đường cong cong vặn vẹo, dưới thân toàn là máu tươi chảy ra, tựa như một đoá hoa yêu diễm chậm rãi nở rộ.

Mắt Đặng Cảnh Văn liền nổ đom đóm! "Không ———!"

Đứa nhỏ của y, con của y... Y muốn đem nó về nhà, về nhà!

【 đinh, mục tiêu công lược của thế giới này đã hoàn thành, đạt được 10.000 giá trị kinh nghiệm, nhân vật liên hệ trọng yếu của thế giới Ninh Kỳ đã công lược hoàn thành, đạt được 8.000 giá trị kinh nghiệm, tổng thu hoạch ở thế giới này là 18.000 giá trị kinh nghiệm. 】

【 đinh, đang thoát ly khỏi thế giới này, đang tiến hành truyền tống. . . . . . 】

Lưu Ngạn vẫn luôn lái xe đi theo ở phía sau liền đúng lúc xông tới, ôm chặt lấy eo Đặng Cảnh Văn kéo y về phía sau, hắn và tài xế hợp lực lại mới ngăn cản được Đặng Cảnh Văn không nhảy xuống!

Cùng lúc đó, đoàn tàu hoả cũng vừa vặn từ trên đường ray đi ngang qua...

Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong mắt của Đặng Cảnh Văn, chính là một màn máu tươi văng tung toé, nhiễm đỏ cả tầm mắt của y...

Nhiễm đỏ cả thế giới của y.

......................................

Lúc Đặng Cảnh Văn tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện.

Trong chớp mắt này, đầu óc của y liền trống rỗng, tựa như không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao mình lại ở nơi này.

Rất nhanh liền có bác sĩ chạy tới, "Đặng tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào rồi?"

Đặng Cảnh Văn không nói gì, y đứng dậy, xuống giường muốn ra ngoài, nhưng vừa tới hành lang đã bị Lưu Ngạn đang trông coi ở bên ngoài ngăn cản lại, Lưu Ngạn phức tạp căng thẳng mà nhìn y, "Ngài, ngài muốn đi đâu?"

Đặng Cảnh Văn nói: "Ta muốn đi đón Tiểu Trác, hôm qua nó còn chưa kịp ăn bánh ngọt đã vội vã chạy ra ngoài, đứa nhỏ này không hề biết chăm sóc bản thân mình chút nào hết, ta có chút không an tâm."

Lưu Ngạn cảm thấy cổ họng mình bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, thế nhưng hắn vẫn nói: "Đặng tiên sinh, hôm qua ngài té xỉu, tốt nhất vẫn là đừng xuất viện sớm."

Ánh mắt Đặng Cảnh Văn đột nhiên trở nên rét lạnh, quát: "Cút ra!"

Từ trước tới giờ Lưu Ngạn vẫn chưa bao giờ chống lại mệnh lệnh của Đặng Cảnh Văn, đây là lần đầu tiên hắn không chịu nghe mệnh lệnh từ Đặng Cảnh Văn, hắn nói: "Ngài đừng lo lắng, tôi đã đem Đặng thiếu về nhà rồi."

Đặng Cảnh Văn vươn tay ra tóm chặt lấy cổ áo của Lưu Ngạn, đôi mắt đỏ ngầu: "Cậu gạt ta!"

Lưu Ngạn nói: "Tôi lừa ngài cái gì?"

Đôi tay Đặng Cảnh Văn khẽ run, đúng thế... Hắn lừa y cái gì chứ... Hắn không lừa y, người vẫn luôn lừa y chính là bản thân y.

Y tự lừa bản thân rằng đứa nhỏ vẫn còn sống.

Y nỗ lực mà quên đi đoạn hồi ức kia.

Thế nhưng không được, y không thể quên được, y đều nhớ rõ hết tất cả, y nhớ hôm qua đứa nhỏ có bao nhiêu tuyệt vọng mà chạy ra ngoài, y nhớ đứa nhỏ nói với y, nó yêu y... Y vẫn còn nhớ câu sau cùng mà đứa nhỏ nói với y, cùng với nụ cười cuối cùng kia.

Nó nói, ba ba, tôi hận ông.

Tôi yêu ông bao nhiêu, thì cũng hận ông bấy nhiêu.

Đặng Cảnh Văn đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, hình ảnh tàn khốc kia cứ như đang hiện hữu ở trước mắt y, tứ chi vặn vẹo, cùng với máu tươi văng tung toé, đầu cũng không còn ở trên cổ...

Tiểu Trác...

Tôi biết em hận tôi bao nhiêu rồi.

Tôi rốt cuộc cũng biết em hận tôi bao nhiêu rồi...

...........................

Không có người nào ngăn cản, Đặng Cảnh Văn rốt cuộc vẫn là trở về nhà của mình, lúc này trong nhà chỉ còn sót lại một bầu không khí quạnh quẽ.

Đặng Cảnh Văn hình như đã khôi phục lại bình tĩnh, biểu tình của y vô cùng bình thường.

Y đi tới phòng của Đặng Cảnh Văn, căn phòng kia thật vắng vẻ, tất cả vẫn còn nguyên như cũ, tựa như đang chờ chủ nhân của nó trở về vậy... Thật giống như một màn đáng sợ kia chỉ là ảo giác của một mình y... Đặng Cảnh Văn đột nhiên cảm thấy trên mặt mình ướŧ áŧ, y đưa tay ra chạm vào một cái, tất cả đều ướt đẫm.

Bàn học của đứa nhỏ rất lộn xộn, có thể thấy nó chưa bao giờ dọn dẹp qua, Đặng Cảnh Văn tỉ mỉ giúp nó dọn gọn lại một phen, sau đó y liền ngồi ở trong phòng nó rất lâu, rốt cuộc mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua hành lang, y phát hiện cửa lớn đã đóng chặt, trên mặt Đặng Cảnh Văn đột nhiên xuất hiện thần sắc tức giận, đi tới mở cửa ra, lạnh lùng nói: "Ai cho các người đóng cửa lại!"

Đám người hầu đều run rẩy một trận, đối mặt với sự nổi giận của Đặng Cảnh Văn, một chữ cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Đặng Cảnh Văn hung ác mà nhìn bọn họ: "Về sau không cho đóng cửa lại!"

Đóng cửa lại, đứa nhỏ của y làm sao có thể về nhà được... Làm sao có thể vào nhà được chứ...

Từ hôm đó trở đi, cửa lớn của Đặng gia vẫn chưa từng được đóng.

Mỗi đêm về nhà, Đặng Cảnh Văn đều mở cửa phòng mình ra, ngồi trên cái giường trống rỗng, chờ đứa nhỏ trở về, y sợ đóng cửa rồi, rời khỏi nơi này, đứa nhỏ sẽ không tìm thấy được đường để về nhà.

Cứ như vậy qua mấy tháng, lúc Lưu Ngạn tới nhà gặp Đặng Cảnh Văn, đã phát hiện người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ này, đã có tóc bạc rồi.

Đặng Cảnh Văn ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt thẫn thờ liếc nhìn hắn.

Lưu Ngạn hạ thấp giọng: "Đặng tiên sinh, đã lâu rồi ngài vẫn chưa có tới công ty."

Đặng Cảnh Văn nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện của công ty có cậu quản lý là được rồi."

Lưu Ngạn nỗ lực khuyên nhủ: "Nhưng mà..."

Đặng Cảnh Văn đột nhiên hỏi hắn: "Tiểu Trác hận ta như vậy, nhất định sẽ không chịu trở về nhà... Cậu nói xem, nếu em ấy không trở về chỗ của ta, vậy em ấy có thể đi đâu đây?"

Đôi mắt của Lưu Ngạn đột nhiên đỏ lên, hắn yên lặng cúi đầu lau qua một chút.

Đặng Cảnh Văn nói: "Em ấy ngốc như thế, còn không biết tự chăm sóc bản thân mình, không có ta, cho dù là có đi đâu đi nữa cũng sẽ có người bắt nạt em ấy, ta thật sự không yên tâm chút nào cả."

Âm thanh Lưu Ngạn nghẹn ngào: "Ngài đừng suy nghĩ nữa."

Đặng Cảnh Văn lắc đầu: "Ta làm sao có thể vô tình như vậy được, em ấy chỉ mới rời đi có mấy tháng, ta mà không nghĩ tới em ấy, em ấy mà biết được nhất định sẽ giận ta, ta cũng không dám chọc cho em ấy giận nữa đâu."

Lưu Ngạn nhịn không được bật khóc.

Đặng Cảnh Văn nói xong câu đó, nhìn Lưu Ngạn nói: "Đi đi, đừng tới gặp ta nữa."

Lưu Ngạn tạm biệt một câu, hắn định bụng chờ vài hôm nữa lại tới khuyên nhủ Đặng tiên sinh, người chết không thể sống lại được, tóm lại là nên buông tay thôi.

Nhưng vẫn còn chưa kịp chờ tới ngày hôm đó, Đặng Cảnh Văn đã bỏ đi rồi.

Không có ai biết y đi đâu cả.

Tựa như biến mất không còn một chút dấu vết gì trên thế giới này.

Việc Đặng Cảnh Văn mất tích cũng đưa tới một trận phong ba, Lưu Ngạn cùng những thuộc hạ trung thành khác của Đặng Cảnh Văn, hợp lực lại với nhau mới ổn định lại được đại cục, cũng coi như bảo vệ được toàn bộ gia sản của Đặng gia, đồng thời đem Bạch Hiểu Thuỵ trở thành người thừa kế.

Hai năm sau Bạch Hiểu Thuỵ dưới sự dìu dắt của nhóm người Lưu Ngạn liền tiếp quản Đặng gia, có một hôm hắn đi tảo mộ cho Đặng Trác, ở xa xa liền nhìn thấy một người đang đứng ở trước bia mộ của Đặng Trác, nhìn bóng lưng của người đàn ông đó hơi già nua nặng nề, đơn độc mà đứng ở nơi đó, nửa gò má kia thật giống như Đặng Cảnh Văn vậy, nhưng chờ hắn đuổi tới, người đó đã không còn thấy đâu.

Từ đó về sau, cũng không có người nào gặp qua Đặng Cảnh Văn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK