Thời gian cứ như vậy trôi qua một tháng, mãi tới khi độ thiện cảm không tăng lên nữa, Tạ Hà mới từ trong thoả mãn bắt đầu lo lắng bước tiếp theo.
Tạ Hà nhìn camera trong văn phòng Đặng Cảnh Văn, vừa tán dóc với 444.
【 Tạ Hà: Đặng Cảnh Văn là một người không trầm mê sắc dục. 】
【444: bởi vì một ngày 24 giờ y không có làm ngài đúng không? O(∩_∩)O~】
【 Tạ Hà: bảo bối, nhìn một sự việc không thể chỉ nhìn ở bề ngoài. 】
【 Tạ Hà: đối diện với thân thể xinh đẹp như thế này của tôi, lại chỉ cho 78 điểm hảo cảm, đây quả thật là vũ nhục mỹ mạo của tôi, tôi cảm thấy ít nhiều gì cũng phải cho 85 mới coi như bình thường, Ninh Kỳ chính là người bình thường, còn nếu là tôi, tôi đã cho 90 điểm rồi : )】
【444: . . . . . . Á à. 】thì ra ngài cũng biết ngài không được bình thường à _(:зゝ∠)_
Bởi vì Tạ Hà không đối nghịch với Đặng Cảnh Văn nữa, Đặng Cảnh Văn cũng đối xử tốt với cậu hơn, thậm chí còn tốt hơn cả lúc làm con của y, ngoại trừ thoả mãn tất cả nhu cầu bên ngoài của cậu, thời gian chung đụng cũng không tiến triển hơn là bao, tuy rằng thời gian chủ yếu đều là ở trên giường với nhau cả.
Thời gian này Tạ Hà cũng chỉ ngồi chơi xơi nước, hai thân thể cùng tiếp xúc lâu dài sẽ sinh ra tình cảm cũng là một phương pháp rất tốt, tuy rằng trước kia Đặng Trác là con trai của Đặng Cảnh Văn, mà hai người sống dưới một hiên nhà lại chẳng khác gì người xa lạ, nhưng hiện tại, mối quan hệ của hai người ngược lại càng thân cận hơn.
Nhưng những thứ này còn chưa đủ để khiến Đặng Cảnh Văn yêu cậu, đợi tới lúc Đặng Cảnh Văn có đủ hảo cảm ở một mức độ nào đó, cũng là lúc khiến y suy nghĩ lại một chút về mối quan hệ của hai người.
Đặng Cảnh Văn cũng không hề hạn chế hành động của Tạ Hà, thế nhưng cũng không cho phép Tạ Hà cả đêm không về, càng không cho phép cậu ra bên ngoài rượu chè gái gú, đối với một công tử bột hám gái mà nói hiển nhiên không phải là nhân đạo. Tạ Hà rất thành thật ở nhà một thời gian, thế nhưng lấy tính cách của Tạ Hà, vẫn là không thể nhịn được, đặc biệt hiện tại Đặng Cảnh Văn còn sủng nịch cậu như thế, rốt cuộc cũng lộ ra nguyên hình.
Không được tới mấy chỗ đó, thì cậu còn có thể tới trường học mà!
Đặng Trác ở trên trường vẫn rất được hoan nghênh, tuy rằng cậu là một tên công tử bột, nhưng một tên có tiền còn đẹp đến như thế, nữ sinh theo đuổi cậu cũng có hằng hà sa số, Đặng Trác chính là thích loại cảm giác này, ở trong mắt cậu, trường học chính là hậu cung của cậu. Chỉ cần đừng bắt cậu lên giường với đàn bà, diễn một vai công tử bột thì khỏi phải chê.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Đặng Cảnh Văn rời khỏi nhà, Tạ Hà liền lái chiếc xe mới toanh ngầu lòi chạy tới trường mình.
Tạ Hà một lời không hợp liền nghỉ học tới mấy tháng, nếu là học sinh bình thường sớm đã bị đuổi học, nhưng đối với Tạ Hà mà nói, căn bản chẳng đáng là cái gì, cho nên khi cậu xuất hiện ở trường học, vẫn là đưa tới một trận náo động ở trong trường.
Trước đó đã có tin đồn rằng Đặng Cảnh Văn đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng chỉ là giới hạn ở trong cái vòng luẩn quẩn mà thôi, đa phần những bạn học khác đều không hề hay biết.
Tạ Hà vừa vào cửa, đã bị vài bạn nữ vây quanh, "Trác Trác, khoảng thời gian này cậu chạy đi đâu vậy hả!" "Tiểu Trác, có nhớ chị hay không?"
Tạ Hà: "..."
【 Tạ Hà: tôi không nên tin vào ký ức của Đặng Trác. Lạnh lùng ~ ing】
【444: ngài không phải vẫn luôn không tin tưởng sao? @[email protected]】
【 Tạ Hà: . . . . . . 】không, cậu tin, chẳng qua là cậu ném ra sau đầu mà thôi, cậu cho rằng Đặng Trác kém lắm cũng là chơi gái... Chứ không phải là bị con gái đùa giỡn.
Nhìn trong mắt đám nữ sinh này sáng long lanh... Chỉ thiếu một chút nữa thôi là muốn câu xé cả cậu ra, tình hình của hậu cung quả thật là khốc liệt a...
Tay trái Tạ Hà bị một em gái ôm lấy: "Trác Trác, bên cạnh em có chỗ trống nè, anh ngồi ở đây nha~"
Tay phải Tạ Hà bị một em gái khác lôi kéo, "Tiểu Trác, đã lâu rồi anh không có ngồi cạnh em đó."
Nữ sinh đối diện sờ sờ khuôn mặt cậu một cái, cảm thán nói: "Cảm giác vẫn tốt như vậy, làm sao dưỡng ra vậy hả."
Đây quả thật là sỉ nhục của công tử bột! Tạ Hà nghiêng đầu qua một cái, tầm mắt quét qua, diễm lệ trong mắt hơi giương lên, ngữ khí lười biếng nói: "Tránh ra hết đi, hôm nay tôi thuộc về nữ thần Tuệ Tuệ!"
Trực tiếp phá vòng vây, đi tới hướng mỹ nữ duy nhất không coi cậu ra gì – Nhâm Tuệ Tuệ, cậu tới trước mặt nam sinh ngồi bên cạnh cô lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Nam sinh: "..."
Nhâm Tuệ Tuệ: "Không cần tránh."
Nam sinh: "..." Hắn rất vô tội có được không?
Tạ Hà làm gì có kiên trì, một phát bắt lấy cổ áo của nam sinh kia kéo ra ngoài, "Cút ngay." Sau đó đặt mông ngồi xuống! Hướng về phía Nhâm Tuệ Tuệ nở nụ cười: "Đã lâu không gặp a~"
Nam sinh bị đẩy ra bên ngoài cảm thấy vận mình quả thật là vận cứt chó, nhưng hắn nhìn Nhâm Tuệ Tuệ một mặt thanh lệ tuyệt đẹp, lại nhìn Tạ Hà càng thêm diễm lệ vô song... Thôi được rồi, hai mỹ nhân như vậy, còn tức làm cái gì chứ? Hắn yên lặng mà cầm sách vở đi chỗ khác.
Nhâm Tuệ Tuệ làm như không nhìn thấy Tạ Hà.
Loại thái độ này mà cũng muốn làm khó Tạ Hà quả thật là chẳng biết cao thấp, Tạ Hà cười híp mắt bắt đầu khen cô: "Váy của cậu hôm nay thật đẹp nha."
Nhâm Tuệ Tuệ không hề có cảm xúc.
Tạ Hà nói tiếp: "Thế nhưng mặc trên người của cậu thật sự là quá lãng phí."
Nhâm Tuệ Tuệ rốt cuộc cũng quay đầu lại.
Khoé môi Tạ Hà cong lên, dùng ánh mắt chân thành cùng ái mộ nhìn cô chăm chú, phảng phất như đang hát dân ca mà cảm khái: "Cậu xinh đẹp như vậy, tất cả mọi người đều chỉ để ý đến mỗi khuôn mặt của cậu, làm gì có người nào rảnh rỗi để đi thưởng thức quần áo kia chứ."
Nhâm Tuệ Tuệ: "..."
Mọi người vây xem thầm nghĩ đệt mợ một tiếng, mấy tháng không gặp, thủ đoạn chọc gái của Trác Trác làm sao lại như được thay da đổi thịt thế này...
Sắc mặt Nhâm Tuệ Tuệ có chút không giữ nổi, "Hừ" một tiếng mặc kệ cậu.
Tạ Hà hoàn toàn không để ý tới, lời ngon tiếng ngọt vẫn không ngừng ném ra, hơn nữa biểu tình còn chân thành, mãi tới tận khi Nhâm Tuệ Tuệ lườm cậu một cái: "Cậu còn muốn lên lớp nữa không đó!"
Tạ Hà lắc đầu: "Nếu không phải vì cậu, ai thèm tới tiết học của tên hói đầu kia."
Nhâm Tuệ Tuệ càng không có lời gì để nói.
Một tiết học trôi qua, mọi người đều nhìn thấy mỹ nữ băng sơn đỉnh đỉnh đại danh bị Tạ Hà đùa giỡn cho hai má nóng bừng chạy ra ngoài, ánh mắt đều lộ vẻ kính nể mà nhìn Tạ Hà. Hai mắt của nữ sinh khác đều phát sáng, tuy rằng Đặng Trác vẫn là Đặng Trác, thế nhưng... Luôn cảm thấy càng có mị lực hơn thì phải làm sao bây giờ? Cũng muốn được ghẹo thì phải làm sao đây! Càng ngày càng thích cậu ta thì phải tính sao a!
Tạ Hà ung dung đi ra khỏi phòng học.
【 Tạ Hà: một đống đàn bà nông cạn chỉ biết nhìn mặt. 】
【444: gật đầu gật đầu gật đầu! 】
【 Tạ Hà: nhưng mà tôi cũng rất yêu thích các cô ấy : )】
444: May mà ngài không cứng nổi.
Tâm tình Tạ Hà vui vẻ con ngươi cũng mang theo ý cười, mãi tới tận khi đi tới khúc cua của hành lang liền nhìn thấy Ninh Kỳ đang đứng đó đợi cậu, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, trong mắt lộ ra thần sắc chán ghét, không nói một lời liền xoay người rời đi!
Ánh mắt Ninh Kỳ phức tạp, thế nhưng hắn phải vất vả lắm mới nhìn thấy được Đặng Trác, làm sao có thể để cậu dễ dàng rời đi như vậy? Vì thế hắn chạy tới, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cậu: "Tiểu Trác!"
"Anh buông tôi ra." Tạ Hà mất hứng nói.
Trong mắt Ninh Kỳ hiện lên thần sắc bị thương, hắn trầm mặc một lát, "Chúng ta nói chuyện đi."
Tạ Hà lắc đầu: "Tôi không muốn."
Thế nhưng không biết Ninh Kỳ là dùng bao nhiêu sức lực, Tạ Hà làm thế nào cũng không giãy ra được, cuối cùng đành mặc hắn kéo tới một góc không người.
Ninh Kỳ gắt gao siết chặt tay Tạ Hà: "Tiểu Trác... Em còn trách anh sao?"
Tạ Hà: "Phi, tên biếи ŧɦái thừa dịp người khác gặp nạn!"
Ninh Kỳ: "..."
Ninh Kỳ thầm nghĩ tôi ơi phải tỉnh táo, hắn còn không rõ con người của Đặng Trác hay sao? Cũng không phải mới ngày đầu tiên lĩnh giáo cái điểm này của cậu ta... Hắn hít sâu một hơi, "Anh muốn xin lỗi vì hành động lúc đó của mình, nhưng anh thật sự rất thích em... Anh hi vọng em có thể biết được điều này."
Tạ Hà cười lạnh một tiếng: "Anh thích mặt của tôi thì có, còn việc anh xin lỗi chẳng qua là vì nể mặt ba tôi mà thôi."
Ninh Kỳ lộ ra vẻ mặt bất ngờ, một thời gian không gặp, đứa nhỏ có vẻ như... Nhạy cảm hơn rất nhiều, là thứ gì đã khiến cậu ấy xảy ra biến hoá như thế? Ngữ khí hắn hoà hoãn xuống: "Nếu anh nói anh không phải thích mặt của em, em nhất định sẽ không tin, thế nhưng... Anh thật sự là thích bản thân em, hơn nữa anh cũng không phải vì Đặng Cảnh Văn, anh sẽ không làm tổn thương em, điểm này em không cần phải hoài nghi."
"Lúc đó anh... Chỉ là hơi nóng, anh nói muốn bảo vệ em là thật tâm." Ninh Kỳ sâu sắc nhìn cậu, "Có lúc nào anh lừa em chưa? Nếu anh giống những người kia... Lúc đó anh đã đối xử với em giống tên Triệu Lĩnh kia rồi, thế nhưng anh có sao, em không hề nghĩ tới lí do tại sao ư?"
Nhắc tới Triệu Lĩnh, trong mắt Tạ Hà lập tức lộ ra thần sắc phẫn hận, nhưng Ninh Kỳ nói hình như cũng có chút đạo lý, "Nhưng mà, anh... Cưỡng hôn tôi..." Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, giận dữ và xấu hổ khiến hai bên tai đều đỏ bừng.
Ninh Kỳ chỉ cảm thấy đứa nhỏ như vậy thật đáng yêu, thở dài nói: "Xin lỗi, anh chỉ là không kìm lòng được."
Tạ Hà thật sự không thích đàn ông, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không có thương hại hắn, Ninh Kỳ chỉ yên lặng mà thích cậu cũng không khiến cậu chán ghét cho lắm, nhưng giới hạn cũng chỉ tới đây mà thôi, cậu sẽ không thích Ninh Kỳ, vì thế không kiên nhẫn nói: "Được rồi, tôi biết rồi, hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?"
"Tiểu Trác..." Ninh Kỳ chậm rãi tới gần, nhìn chăm chú đứa nhỏ, trong mắt lộ ra một tia thống khổ cũng ẩn nhẫn, "Đừng chán ghét anh có được không? Anh có thể... Chỉ làm đàn anh của em thôi cũng được."
"Tôi không tin." Tạ Hà không muốn nói tiếp nữa, xoay người rời đi.
Ninh Kỳ vươn tay ra, không cẩn thận kéo phải ống tay áo Tạ Hà, cổ áo thun nhất thời bị kéo rộng ra, lộ ra một mảng xanh xanh tím tím trên xương quai xanh của đối phương... Ánh mắt Ninh Kỳ nhất thời thay đổi.
Tạ Hà đột nhiên dùng sức hất tay Ninh Kỳ ra, đem cổ áo kéo lại! Trong mắt lộ ra thần sắc kinh hoảng, bỏ chạy! Thế nhưng Ninh Kỳ phản ứng rất nhanh, một phát liền bắt lấy đứa nhỏ, đem cậu kéo trở về! Ninh Kỳ nhìn những thứ này, liền biết đây chính là dấu vết do đàn ông lưu lại! Hơn nữa còn rất thô bạo!
Hô hấp của hắn nhất thời ồ ồ, ánh mắt cũng u ám, bình tĩnh nhìn đứa nhỏ, đè nén cảm xúc trong lòng, giọng nói cũng run rẩy: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Chuyện khó xử nhất bị phát hiện, cả người Tạ Hà đều phát run, cũng không biết là giận hay sợ hãi, cậu hung tợn mà trừng Ninh Kỳ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Chuyện gì thì cũng chả liên quan tới anh, anh buông tôi ra!"
Ninh Kỳ lại càng suy nghĩ nhiều hơn, hắn nhớ tới ngày đó Tạ Hà kinh hoảng, hôm nay lại nhìn thấy những thứ này, làm sao còn không rõ nữa kia chứ? Thế nhưng lần này lý trí của hắn đủ bình tĩnh để đè ép phẫn nộ và đố kị, dù sao đứa nhỏ cũng là vô tội, hắn sẽ không đem đứa nhỏ này đẩy ra xa thêm, vì thế trầm giọng hỏi: "Người cưỡng ép em là ai?"
Tạ Hà ném ánh mắt ra chỗ khác, môi mím chặt không nói câu nào, sắc mặt cực kì tái nhợt.
Bộ dạng này càng khiến Ninh Kỳ tràn đầy thương tiếc, hắn cưỡng chế lửa giận, dùng ngữ khí nhu hoà nói: "Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em."
Lần này Tạ Hà rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một cái, lại rất nhanh biến mất, cậu nói: "Tôi không cần anh giúp."
Ninh Kỳ bình tĩnh mà nhìn cậu: "Tại sao? Em không tin anh có thể giúp em sao?"
Tạ Hà cắn môi, "Không tại sao cả, anh buông tôi ra!"
Ninh Kỳ không dám ép cậu tới bước cùng, quyết định sẽ âm thầm phải đem chuyện này tra ra cho rõ ràng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn dám thương tổn đến đứa nhỏ này! Hồi sau, hắn chậm rãi buông tay ra, mắt thấy đứa nhỏ không có kiên nhẫn muốn rời đi, bỗng nhiên lại hỏi một câu: "Đặng Cảnh Văn có biết chuyện này không?"
Nếu như Đặng Cảnh Văn biết, làm sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra kia chứ?
Bóng lưng Tạ Hà cứng đờ một cái, không có trả lời mà cất bước rời đi.
.....................
Sau khi Tạ Hà về nhà, Đặng Cảnh Văn còn chưa có về nhà.
【 444: kí chủ đại đại, hôm nay ngài ra ngoài đâu có ý nghĩa gì đâu. . . . . . 】
【 Tạ Hà: tôi làm gì cũng phải có ý nghĩa sao? Chẳng lẽ ngồi không ở nhà chán quá cũng không được ra ngoài chơi à? : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: đừng nói em tin nha? 】
【444: ╭(╯^╰)╮】
【 Tạ Hà: cứ chờ mà xem đi, Đặng Cảnh Văn cũng sắp trở lại rồi. 】
Đặng Cảnh Văn về tới nhà, liền thấy đứa nhỏ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách chơi game, đứa nhỏ nghe thấy tiếng mở cửa liền để điện thoại sang một bên, lập tức nhìn về phía y nở nụ cười xán lạn, "Ba ba, ba về rồi ~"
Đặng Cảnh Văn không trả lời, y nghĩ, đây chính là đứa nhỏ không tim không phổi, tựa như mình có đối xử với nó ra sao, hay thương tổn nó như thế nào đi nữa, chỉ cần cho nó một ít ngọt ngào, đưa cho nó một chút thiện ý, thì nó lập tức như con cún chạy tới vây quanh chân y... Thế nhưng, y không hề ghét đứa nhỏ như vậy một xí nào, ngược lại, còn hưởng thụ loại ánh mắt sùng bái kia.
Chỉ có điều, nhớ tới người giám thị Đặng Trác nói cho y thành tựu hôm nay của nó ở trường học, trong lòng Đặng Cảnh Văn có chút không thoải mái, nếu đã làm người của y, thì không nên có cái suy nghĩ trêu hoa ghẹo nguyệt ở trong đầu, càng không thể bị một thằng con trai khác mơ ước tới, chỉ cần nghĩ tới đứa nhỏ này có thể sẽ bị người khác cướp lấy, tâm tình liền có chút buồn bực.
Nó chỉ có thể là của một mình y.
Đặng Cảnh Văn đem áo khoác cởi ra đưa cho người hầu, đi tới nhấc cằm đứa nhỏ lên, hỏi: "Hôm nay cậu tới trường sao?"
Tạ Hà gật đầu, ở trước mặt Đặng Cảnh Văn cậu lúc nào cũng ngoan ngoãn cả, "Vâng ba ba."
Đặng Cảnh Văn cười cười, "Sao tự dưng lại muốn tới trường?" Đứa nhỏ này không hề thích đi học, điểm này y quá rõ.
Ánh mắt Tạ Hà loé lên: "Con... Con muốn học cho giỏi, không muốn làm mất mặt ba ba nữa."
Đặng Cảnh Văn: "Thật sao?"
Tạ Hà dùng sức gật đầu.
A... Đặng Cảnh Văn phát ra một tiếng cười khẽ, ánh mắt hơi lạnh, sờ sờ đầu đứa nhỏ, đột nhiên hỏi: "Cậu và tên nhóc của Ninh gia kia... Ừm, Ninh Kỳ, quan hệ rất tốt? Hửm?"
Nghe thấy tên Ninh Kỳ, trong mắt Tạ Hà loé lên thần sắc phức tạp, cậu do dự một chút, vẫn là gật đầu một cái, "Dạ, đàn anh vẫn luôn chăm sóc con."
Đặng Cảnh Văn vẫn cười như trước, nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Tốt đến mức cậu có thể mặc áo ngủ của hắn, cùng hắn ngủ chung một cái giường?" Ngày đó đứa nhỏ xuất hiện ở trước mặt y là mặc áo ngủ của người khác, một màn đó chẳng khác nào là một cái gai ở trong lòng Đặng Cảnh Văn, nếu không phải sau khi điều tra rõ ràng hai người họ không có cái gì, hơn nữa vì chuyện này mà đối địch với Ninh gia cũng chẳng có lời, y sẽ không để yên đâu.
Nhưng hiện tại Ninh Kỳ lại không hề từ bỏ ý định đó, Đặng Cảnh Văn cảm thấy lần này y sẽ không buông tha dễ dàng cho hắn nữa.
Tạ Hà lộ ra biểu tình hoang mang, nếu đổi lại là trước đây, cậu nhất định sẽ cảm thấy chuyện này không hề gì, thế nhưng trải qua dạy dỗ của Đặng Cảnh Văn cùng với lời tỏ tình của Ninh Kỳ, rốt cuộc cũng đã thông ra được rất nhiều, lập tức phát giác Đặng Cảnh Văn có chút không thích hợp, vội vàng giải thích: "Con, con và anh ta không có gì hết..."
"Cậu không biết hắn ta thích đàn ông sao?" Đặng Cảnh Văn nhẹ giọng nở nụ cười.
Tạ Hà nhìn thấy nụ cười này, thân thể vô thức run rên, "Con không biết, con không biết!"
Đặng Cảnh Văn vươn tay tay ra, đè lại môi cậu: "Đứa nhỏ nói dối là đứa nhỏ hư, đứa nhỏ hư là phải bị phạt."
Tạ Hà lộ ra thần sắc kinh hoảng, tuy rằng khoảng thời gian này ba ba đối với cậu rất tốt... Thế nhưng, cậu vẫn chưa quên những kí ức đáng sợ kia đâu! Hốc mắt cậu nhất thời đỏ au, âm thanh đều run rẩy, "Trước kia con thật sự không biết... Con và anh ta không có gì cả! Hơn nữa con cũng không hề thích anh ta!"
Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, "Có đúng không?"
Tạ Hà sợ Đặng Cảnh Văn không tin, gần như là phát thệ với trời: "Đúng mà, con căn bản không thích đàn ông!"
Thần sắc Đặng Cảnh Văn lạnh lẽo, "Cho nên, người mà cậu thích chính là cô gái tên Nhâm Tuệ Tuệ kia?"
Tạ Hà bị giọng nói âm trầm của Đặng Cảnh Văn doạ rồi, không nhịn được lui về sau, không dám lên tiếng.
Đặng Cảnh Văn thấy thế càng khó chịu, đáy lòng phảng phất như có một ngọn lửa bốc lên... Y không biết tại sao bản thân lại sinh ra loại tâm tình này nữa, tuy rằng biết đứa nhỏ không hề thích đàn ông, đứa nhỏ chỉ là sùng bái và ỷ lại y, loại ánh mắt yêu thương và quyến luyến kia... Tất cả cũng chỉ vì nó coi y là cha.
Thế nhưng... Y chưa từng nghĩ tới, bản thân lại có ngày để ý đến điểm này.
Để ý đứa nhỏ, kỳ thật không hề thật sự yêu y.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 80】
Tạ Hà sợ hãi nhìn y, con ngươi xinh đẹp hiện ra một tầng nước, tựa như không biết tại sao Đặng Cảnh Văn lại mất hứng, hơi hơi cắn môi, lấy lòng gọi một tiếng: "Ba ba..."
Đôi mắt Đặng Cảnh Văn hơi híp lại, lạnh lùng nhìn đứa nhỏ.
Tiếng ba ba này, so với trước kia thật sự là chói tai hơn rất nhiều, y căn bản không muốn làm ba của nó. Nhưng đứa nhỏ vẫn không chịu hiểu được điểm này, vô luận là y giữ lấy nó như thế nào, dù bị hành hạ tới phải kêu hai tiếng tiên sinh, dù cho nó có hầu hạ dưới thân y bao nhiêu lần, trong mắt của nó... Vĩnh viễn đều không thể thay đổi.
Đó là một loại ánh mắt khi nhìn về phía ba mình.
Rất không thích, cực kì không thích.
Đặng Cảnh Văn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ, đã rất lâu rồi chưa có người nào hay bất cứ chuyện gì có thể khiến y sinh ra cảm xúc khát vọng, triều mến, không thích, đố kị, thậm chí là phẫn nộ...Y vẫn luôn là người lý trí và tỉnh táo, thời khắc này, tâm y đều phải gợn sóng, mặc dù y cũng không cho rằng y thích đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này đối với y mà nói, hiển nhiên không chỉ là một món đồ chơi đơn giản nữa.
Đây là thứ y muốn triệt để nắm giữ lấy, từ thân thể đến cả tâm hồn.
Đặng Cảnh Văn nói: "Đừng gọi tôi là ba."
"Tiên sinh." Tạ Hà lập tức ngoan ngoãn đổi giọng, lông mi run rẩy, khoảng thời gian này cậu đã hiểu rõ, chỉ cần nghe lời, là không cần phải ăn nhiều trái đắng.
Đặng Cảnh Văn nhìn chăm chú đứa nhỏ, đôi mắt tràn đầy kính sợ, còn ẩn ẩn một chút kinh hoảng. Rõ ràng đứa nhỏ này đã không còn gọi y là ba, nhưng y vẫn như cũ không hài lòng, bởi vì đây không phải là thật tâm, tất cả những thứ này đều là do y cưỡng ép đe doạ nó mà thôi.
Trước đó y không để ý, chỉ cần nó phục tùng là được, nhưng hiện tại y lại càng muốn nhiều hơn.
"Cậu là của tôi, hiểu chưa?" Đặng Cảnh Văn nói.
Tạ Hà gật đầu như gà mổ thóc: "Tôi hiểu rồi!"
Đặng Cảnh Văn lắc đầu, khoé môi hơi giương lên: "Cậu không hiểu."
Tạ Hà có chút sợ hãi nhìn y, mỗi khi Đặng Cảnh Văn nói như vậy, thường thường đều sẽ kèm theo hậu quả đáng sợ... Cậu run rẩy một cái, âm thanh mang theo một tia khẩn cầu: "Tôi hiểu mà! Tôi hiểu mà!"
"Hửm?" Đặng Cảnh Văn nhẹ giọng nở nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn cậu, "Cậu hiểu cái gì, nói tôi nghe một chút."
Tạ Hà cân nhắc một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tôi, tôi là người của ngài..."
Đặng Cảnh Văn nói: "Còn gì nữa?"
Tạ Hà suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ nghe lời."
Đặng Cảnh Văn gật gật đầu: "Tiếp."
Đây thật sự là làm khó Tạ Hà, khuôn mặt xinh đẹp vo lại thành một nắm, suy nghĩ một hồi lâu, sắc mặt đỏ chót, mơ hồ nói: "Tôi... Còn muốn cùng ngài lên giường... Khiến ngài thật vui vẻ."
Đặng Cảnh Văn trầm mặc một lát, "Còn gì nữa?"
Tạ Hà không nghĩ ra được nữa, ánh mắt tội nghiệp nhìn y.
Đặng Cảnh Văn thở dài một hơi, "Cho nên nói cậu không hề hiểu."
Sau đó Tạ Hà liền bị Đặng Cảnh Văn ôm vào phòng đồ chơi.
Sau hai tiếng cậu tựa như một con cá chết nằm ở trong lòng ngực Đặng Cảnh Văn thở hổn hển, Đặng Cảnh Văn ôm cậu một hồi, tinh tế, chậm rãi hôn cậu.
"Hiện tại cậu đã hiểu chưa?" Giọng của Đặng Cảnh Văn thâm trầm vang lên bên tai đứa nhỏ.
Tạ Hà mê man mở to mắt, bởi vì bị dằn vặt quá ác liệt, tiếng nói đều mang theo khàn khàn: "Tôi..."
Cậu rõ ràng đã đem tất cả những gì có thể nói đều nói ra, tại sao ba ba vẫn còn chưa hài lòng...
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn mang theo bất đắc dĩ, đầu ngón tay y xẹt qua hàng lông mi của cậu, than thở nói: "Cậu phải hiểu được, làm người của tôi, không thể yêu thích người khác, bất luận là nam hay nữ, đều không được."
"Cậu chỉ có thể thích mình tôi." Đặng Cảnh Văn từng chữ nói.
Tạ Hà kinh ngạc nhìn y, ánh mắt mơ hồ. Cậu thật sự rất thích Đặng Cảnh Văn, nhưng cái thích này cũng không hề giống như thích con gái hay bạn bè... Tại sao ngoại trừ y ra lại không thể yêu thích người khác nữa?
Danh Sách Chương: