• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hình yên lặng nhìn Tạ Hà uống hết bát cháo, sau đó cầm bát đi ra ngoài.

Y cảm thấy bản thân nên giữ khoảng cách với tên hôn quân này, không thể tiếp tục sa lầy nữa, cơm trưa và cơm tối đều là dặn dò cung nhân hầu hạ cho Tạ Hà. Mãi tới tận đêm khuya Sở Hình mới trở về, thân thể Tạ Hà cần bôi thuốc, mà y lại không muốn để cho người khác chạm vào người hắn.

Hắn nằm nghiêng ở trên giường, hai tay đem mình bao lại, lông mày hơi nhướn lên.

Sở Hình nhẹ nhàng đi tới ôm hắn vào lồng ngực mình, đối phương theo bản năng mà vùng vẫy một chút, nhưng sau khi tỉnh táo rồi lại lập tức không nhúc nhích, Sở Hình hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn đến thế, ánh mắt cũng hơi nhu hòa lại, kế đó giúp hắn thoa thuốc, rồi cùng hắn nằm xuống giường.

Lần này Sở Hình không có đũa bỡn Tạ Hà nữa, chỉ là giữ khuôn phép mà bôi thuốc cho Tạ Hà thôi, nhưng Tạ Hà lại không hề cảm kích, trái lại càng dùng ánh mắt thêm hận thù mà nhìn y. Hắn không muốn để người khác nhìn thấy một mặt bất kham như thế này của mình, vậy mà tới cùng lại bị tên phản tặc này thấy được! Cho nên y mới có thể đối xử ôn nhu với hắn, cũng bởi vì y thương hại hắn! Thương hại thân thể hắn thấp hèn còn khát khao bị dằn vặt! Cho dù là bị lăng nhục vẫn có thể sinh ra được kɦoáı ƈảʍ như trước!

Hắn thà rằng bị người trong thiên hạ căm hận chửi rủa, cũng không muốn bị người khác thương hại!

Môi của hắn khẽ run lên, phát ra một thanh âm cực kỳ cay đắng, “Trẫm sẽ gϊếŧ ngươi…”

Sở Hình đã vô số lần nghe thấy câu nói này từ miệng của hắn, mới đầu còn có thể phẫn nộ, sau đó cũng mắt điếc tai ngơ luôn, cũng không có đem lời uy hiếp đáng thương này để lọt vào tai. Thế nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy phẫn nộ cùng tuyệt vọng trong mắt của đối phương, y nghĩ, trong lòng của hắn e rằng cũng biết đây là một câu nói rất thừa thải, nhưng vẫn liên tục nói ra rất nhiều lần… Có lẽ cũng là vì, ngoài trừ câu này ra hắn cũng không biết phải diễn tả sự phẫn nộ của bản thân bằng cách nào.

Bị cưỡng ép cầu hoan với người mà mình hận, đem tôn nghiêm giẫm đạp ở dưới chân, đối với hắn mà nói có thể là một sự sỉ nhục ngoài sức tưởng tượng đi…

Sở Hình trầm mặc nhìn Tạ Hà, lần đầu tiên nghĩ, bản thân có phải là hơi quá đáng rồi hay không… Hà tất phải nhục nhã một tên ngục tù như vậy làm gì?

Chờ mọi thứ chấm dứt, y sẽ cho hắn một cái chết sảng khoái.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình giá trị hắc hóa -10, trước mắt độ hảo cảm là 70, giá trị hắc hóa là 50】

Sở Hình nhìn Tạ Hà, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ nên nghỉ ngơi.” Sau đó cũng không để tâm tới tầm mắt có thể hóa thành thực chất của Tạ Hà mà rời đi.

Tạ Hà nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, hắn chẳng hi vọng Sở Hình có thể phát hiện ra được chân tướng của cơ thể này, bởi vì y căn bản không quan tâm đến sự sống chết của hắn, y chỉ muốn hắn thống khổ, làm hết tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn nhục nhã hắn, nếu không thì y đã sớm phát hiện ra hắn có điểm khác thường rồi. Nhưng đó cũng có thể là một bước đệm, đợi đến thời cơ, sẽ sản sinh ra hiệu qua đến không tưởng.

…………………..

Thương tổn của Tạ Hà mặc dù vẫn chưa có lành hẳn, nhưng hai ngày sau cũng có thể miễn cưỡng xuống giường được. Sở Hình lần thứ hai đến chỗ hắn, để hắn cầm theo thánh chỉ mà vào triều.

Tạ Hà vừa nghe phải vào triều, trong mắt liền lộ ra phẫn hận, hiển nhiên là nhớ tới cái đêm thống khổ đó, thế nhưng lần này Sở Hình từ lúc thay y phục cho hắn đến đưa hắn ra khỏi cửa, đều không có dùng những thứ kia với hắn nữa, giống như là đã quên mất phải tra tấn hắn, cũng không có nhục nhã hay ngược đãi gì hắn, Tạ Hà cũng không có cảm kích, ánh mắt vẫn luôn luôn oán độc, cũng không có mắng chửi, tựa như bị làm sợ.

Tuy rằng lần này không có mang theo thứ đồ kia, nhưng thủ hạ của Sở Hình vẫn giả trang làm thái giám theo dõi hắn chặt chẽ, căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội nào, hơn nữa còn mang đồng bọn của Cảnh Chiêu cách ly ra, ngoài trừ Dương Hiền thì cũng chẳng có ai để hắn tín nhiệm hết, cho nên nói, coi như Sở Hình không ra tay, thì hắn cũng sẽ là một quân vương mất nước, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Biểu hiện của Tạ Hà lần này bình tĩnh hơn rất nhiều, yên lặng nghe các đại thần dài dòng tới giữa trưa, sau đó lại để cho thái giám tuyên bố thánh chỉ, phong Sở Hình là Sở Vương, cho phép hắn mang theo đao lên đại điện, gặp vua không cần quỳ, ra vào cung đình tự do, các loại đặc quyền nhiều vô số, cùng với ban thưởng hoàng kim vải vóc ruộng đất cũng không kể xiết.

Sở Hình giả vờ giả vịt từ chối một chút, Tạ Hà thầm nghĩ người xưa thật dối trá, rõ ràng là tặc tử muốn cướp ngôi làm loạn, còn để ý danh tiếng ở bên ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười, bảo Sở Hình đừng từ chối, những thứ này đều là y xứng đáng có được, biểu đạt hắn đối với Sở Hình rất tín nhiệm, còn cảm khái một câu rằng không có Sở tướng quân cũng không có trẫm ngày hôm nay.

Biểu hiện của Tạ Hà khiến cho trong lòng của mỗi người đều hiểu rõ, có mấy người còn khiếp sợ, hắn cũng không thèm quan tâm bọn họ to nhỏ, cứ làm cho xong nhiệm vụ của mình rồi tính.

Vừa mới trở về liền bị đeo gông lên lần nữa, sau đó bị nhốt ở bên trong tẩm cung.

Sở Hình hôm nay không có tới, xem ra y đối với biểu hiện ngày hôm nay của hắn rất vừa lòng.

Tạ Hà trải qua mấy ngày thanh tĩnh, ngoài trừ ẩm thực có hơi đạm mạc một chút thì tất cả đều rất tốt, hơn nữa hắn còn được huyết thống vạn nhân mê và thuốc của cung đình bổ trợ, thương tổn rất nhanh liền hồi phục.

【444: kí chủ đại đại, tại sao Sở Hình lại không tới a! 】

【 Tạ Hà: y sợ đến lúc đó không hạ thủ gϊếŧ tôi được, cho nên mới muốn bảo trì khoảng cách với tôi. Mỉm cười ~ ing.】

【444: Σ( °△°|||)︴độ hảo cảm 70 còn muốn gϊếŧ hả! Em thấy gần đây y đối với ngài cũng rất tốt kia mà! 】

【 Tạ Hà: bảo bối, em đừng đánh giá cao lương tâm của một tên loạn thần tặc tử, lại càng không thể để bề ngoài hiên ngang lẫm liệt của y lừa gạt, Sở Hình có thể không phải là người xấu, y thay thế Cảnh Chiêu ngồi lên ngôi vị kia cũng không phải là một chuyện tốt, em phải nhớ kỹ, một người có năng lực muốn soán vị, điều kiện tiên quyết là cần một trái tim thép và tâm cơ không lường được, sẽ không dễ dàng nhân từ với ai cả. Đừng nói là hảo cảm 70, cho dù là 80, y đều có thể gϊếŧ hết, từ xưa đến nay chuyện tranh giành quyền lực mà ngay cả cha con hay anh em đều có thể tương tàn còn thiếu sao? Huống chi y và Cảnh Chiêu cũng không có quan hệ gì, lại càng không dễ dàng gì mà buông tha cho tôi, cho nên ngay từ đầu đã nói, sắc dụ chẳng qua là kế tạm thời trì hoãn y gϊếŧ tôi thôi, hiện tại y đối với tôi khoan dung, định cho tôi một cái chết sảng khoái, có lẽ là chặt đầu cúng cơm đi. : ) 】

【444: . . . . . . vậy làm sao bây giờ? _(:зゝ∠)_】

【 Tạ Hà: đừng nóng vội, tôi còn hữu dụng, y sẽ còn có tới đây. Mỉm cười ~ ing】

【444: @[email protected]】

【 Tạ Hà: lần tới gặp mặt, độ hảo cảm mà không tăng lên thì thật có lỗi với danh hiệu trăm người trảm của tôi quá : )】

【444: . . . . . . 】

…………………………..

Quả nhiên hai ngày sau Sở Hình lại tới nữa.

Thuộc hạ của y từ lâu đã báo cáo với y về hành tung của Tạ Hà, mấy ngày nay Tạ Hà vẫn luôn ở trong phòng lặng yên không tiếng động, nếu không phải còn đúng hạn ăn cơm, thì mọi người đều hoài nghi hắn đã chết ở bên trong.

Sở Hình không muốn kinh động đến tới Tạ Hà, đẩy nhẹ cửa ra, liền thấy Tạ Hà ôm đầu gối ngồi ở chân giường, cúi thấp đầu, tóc cũng không buộc, cứ như vậy mà che khuất nửa khuôn mặt, Sở Hình đi tới mới phát hiện Tạ Hà cư nhiên lại đang ngủ, y đưa tay ra muốn chạm vào Tạ Hà, đột nhiên lông mày Tạ Hà nhíu chặt lại, nhắm mắt mà phát ra một tiếng gào vô cùng đau đớn: “Đừng có chạm vào ta!”

Cánh tay của Sở Hình cứng ngắc giữa không trung.

Mặc dù không nói, cũng có thể tưởng tượng được đối phương đang chìm trong cơn ác mộng đáng sợ như thế nào, Sở Hình nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Tạ Hà, lông mi khẽ run lên, một giọt nước mắt muốn rơi cũng rơi không được, tựa như đứa nhỏ bị bắt nạt mà run rẩy… Sở Hình từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ thấy một mặt yếu đuối như vậy của người này.

Có lẽ đối với hôn quân này mà nói, trong mộng là nơi duy nhất mà hắn có thể biểu lộ được sự yếu ớt.

Sở Hình cúi đầu đứng trước giường của Tạ Hà, nhìn biểu tình tái nhợt của hắn, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 75, giá trị hắc hóa là 50】

Tạ Hà dĩ nhiên không có ngủ rồi, hắn nhắm mặt lại giả bộ như đang gặp ác mộng, qua một hồi lâu liền cảm thấy nếu cứ tiếp tục giả bộ nữa thì có thể sẽ ngủ quên luôn mất, nên cũng từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra liền thấy Sở Hình đứng ở bên cạnh, lập tức lộ ra ánh mắt chán ghét, khàn giọng nói: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”

Sở Hình sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười tự giễu, y đúng là có việc nên mới tới, nếu không có chuyện để lợi dụng Tạ Hà, hai bọn họ quả thật là chẳng có gì để nói với nhau hết, y cảm thấy thật nực cười vì khi nãy còn cảm thấy thương tiếc cho người này, nếu hắn mà biết, có lẽ sẽ cười nhạo mà khinh thường đi. Y trầm mặc một lúc, nói: “Thần hi vọng bệ hạ có thể tự cáo trạng hết thảy tội lỗi của mình với mọi người.”

Sắc mặt Tạ Hà nhất thời liền thay đổi.

Sở Hình lấy ra chiếu thư, nói: “Thần đã giúp bệ hạ nghĩ xong chiếu thư rồi.”

Nhưng lần này Tạ Hà không hề liếc mắt tới, trực tiếp phất tay đem chiếu thư kia đánh rơi trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Ngươi đừng hòng!”

Sở Hình không cảm xúc nhặt lên, “Bệ hạ thử nhìn kỹ rồi hẵng nói?”

Tạ Hà vẫn là câu nói kia, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi, nằm, mơ!”

Sắc mặt Sở Hình liền lạnh xuống, y cho rằng  hôn quân này đã rút được kinh nghiệm, ai ngờ vẫn là ngu xuẩn mất khôn như trước kia, nhất định phải ép y uy hiếp hắn, lạnh lùng nói: “Bệ hạ quên mất đã đáp ứng thần như thế nào rồi sao?”

Tạ Hà nhớ tới uy hiếp của Sở Hình, hàm răng cắn vang khanh khách.

Sở Hình cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt của Tạ Hà, “Bệ hạ, chỉ là một chiếu thư mà thôi, người ngoan ngoãn làm theo, tới lúc đó thần liền để cho người được sảng khoái.”

Tạ Hà oán giận nhìn y, “Trẫm không có tội!”

Hắn đến chết cũng không thừa nhận mình có tội! Hắn không muốn đời sau đều làm một tội nhân!

Sở Hình cũng hơi mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng, “Xem ra bệ hạ không muốn mồ mả yên nghỉ rồi, lúc đó đi dạo một vòng ngoài cổng thành, có thể hiệu quả hơn nhiều so với chiếu thư đó.”

Hai tay Tạ Hà siết chặt thành nắm đấm, thống khổ nhắm mắt lại.

Tội nhân, tội nhân… Tất cả mọi người đều nói hắn có tội, mẫu thân hắn nói hắn có tội, hắn không nên sinh ra ở cái thế giới này, độc phụ Biện thị kia cũng nói hắn có tội, là tiện chủng không nên có, những người bắt nạt hắn cũng bảo hắn có tội, cho nên hắn đáng bị dằn vặt… Hiện tại tên phản tặc làm nhục hắn cũng bảo hắn có tội, còn muốn hắn thừa nhận bản thân mình có tội với người trong thiên hạ, cho dù chết cũng bị khắc lên dấu ấn là tội nhân! Mang theo một cái tội danh mà đi vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp!

Tại sao lại bắt hắn thừa nhận mình có tội, hắn không thừa nhận! Hắn không thừa nhận! Hắn không thừa nhận!

Tạ Hà chậm rãi mở mắt ra, dùng ánh mắt băng lãnh đến cực điểm nhìn về phía Sở Hình, nói từng chữ: “Ngươi gϊếŧ trẫm đi!”

Sở Hình bị ánh mắt quyết tuyệt của Tạ Hà làm cho ngạc nhiên một chút, y đè xuống tâm tư kỳ quái ở trong lòng, lạnh lùng nói: “Bệ hạ muốn như vậy thật sao?”

Tạ Hà vẫn như cũ, biểu tình bình tĩnh, nói: “Ngươi gϊếŧ trẫm đi.”

Nếu kết quả không thể thay đổi được, vậy còn quan tâm đến sau khi chết làm gì nữa? Tại sao còn phải quan tâm sau khi chết có được siêu sinh hay không, cho dù thiên hạ này bảo hắn là tội nhân, nhưng ít nhất hắn đến chết cũng không có thừa nhận!

Đây là… Kiên trì duy nhất còn sót lại trong hắn.

Uy hiếp của Sở Hình lần đầu tiên mất đi hiệu lực, y nhíu mày, rõ ràng chỉ là một chiếu thư không quan trọng mà thôi, thiên hạ này đâu phải không ai là không biết tên hôn quân này có bao nhiêu hoang đường vô nhân đạo, lẽ nào hắn không thừa nhận người khác cũng không biết tội lỗi của hắn sao? Một chiếu thư tự cáo trạng, nói không chừng còn có thể giúp hắn cứu vãn một chút thanh danh, lúc đó y có thể phong cho hắn một cái danh hào tôn quý để hắn có thể nở mày nở mặt, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ đi, có cái gì không tốt? Tại sao hắn lại phản ứng quá lên như vậy?

Chết tới nơi rồi còn không chịu hối cải! Rõ ràng hai tay đều là tội nghiệt mà lại không chịu thừa nhận! Thật buồn cười khi nãy y còn cảm thấy hắn rất đáng thương.

Sở Hình một phát bóp lấy cái cổ của Tạ Hà, ánh mắt lạnh lẽo, nếu như vậy thì cứ trực tiếp gϊếŧ chết đi là được.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình hắc hóa giá trị +20, trước mặt hảo cảm độ 75, hắc hóa giá trị 70】

Tạ Hà khó thở, thế nhưng trong mắt đều là ẩn chứa khoái ý, thậm chí là nở một nụ cười, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, khóe mắt cũng hơi híp lại, lệ chí cũng khẽ động theo, đặc biệt rung động đến lòng người.

Sở Hình bình tĩnh nhìn Tạ Hà, tầm mắt cuối cùng rơi trên đôi môi đỏ kia, nhớ tới lúc đối phương ở dưới thân y cầu hoan, môi mỏng dụ người lên phun ra những tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển.

Nghĩ tới người này phải chết, bản thân sẽ không còn thấy những biểu tình sinh động như phẫn nộ, tức giận, hay động tình ở trên khuôn mặt này nữa… Sát ý dưới đáy lòng Sở Hình bỗng nhiên hơi dao động một chút.

Nửa ngày, y chậm rãi buông lỏng tay ra, nói: “Cho người thêm một ngày để suy nghĩ.” Sau đó liền quay người rời đi.

【444: giá trị hắc hóa lại tăng trở lại rồi a! Σ( °△°|||)︴】

【 Tạ Hà: bình thường thôi, lấy quan hệ đối địch của bọn tôi mà nói, giá trị hắc hóa giá trị là dựa vào tôi có biết phối hợp hay không, có nghe lời hay không, hoặc là từ nhiều yếu tố khác mà sinh ra dao động.】

【444: nếu như vậy vừa rồi ngài còn phản kháng y để làm chi? 】

【 Tạ Hà: bảo bối, đừng có bỏ gốc mà lấy ngọn, giá trị hắc hóa nhiều hay ít căn bản cũng chẳng liên quan gì hết cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến độ hảo cảm, thì có 100 cũng chẳng sao. Trước kia tôi phải làm giảm giá trị hắc hóa của y thì mới bắt đầu xoát độ hảo cảm lên được, nhưng độ hảo cảm hiện tại đã 75, giá trị hắc hóa đối với xoát độ hảo cảm cũng không còn ảnh hưởng, thậm chí còn có thể lợi dụng ngược lại… Có khi còn là một cơ hội tốt để đột phá luôn ấy chứ. 】

【444: ? 】

【 Tạ Hà: con người sau khi phạm lỗi rồi mới biết hối cải, không mất đi sẽ không biết quý trọng. 】

【 Tạ Hà: đàn ông vốn thấp hèn a: )】

【444: . . . . . . 】

………………………….

Sở Hình đi gặp Trần Tông, sắc mặt âm trầm, Trần Tông thấy thế liền hỏi: “Hôn quân kia không đáp ứng hả?”

Sở Hình gật đầu.

Trần Tông vô cùng bất ngờ, “ Trước có thể đáp ứng ban thưởng và phong vương cho ngươi, vậy mà một phong thư tự buộc tội, hắn lại không đáp ứng sao?”

Sở Hình nhớ tới Tạ Hà nói, “Hắn nói hắn không có tội.”

Trần Tông vừa nghe được câu này, sắc mặt liền phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng: “Hắn không có tội, vậy trên đời này cũng chẳng có ai có tội rồi! Đệ đệ chết oan của ta và những người vô tội khác thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Sở Hình nghe vậy cũng hơi thay đổi, khoảng thời gian này… Y chỉ lo đồng tình với người kia, vừa nãy dưới cơn tức giận, chỉ vì hắn phản kháng mà tức giận, thiếu chút nữa cũng quên mất chuyện này, chuyện này thật sự đã làm trái với ước nguyện ban đầu kia của y.

Lời của Trần Tông tựa như một chậu nước lạnh dội xuống, khiến y lập tức tỉnh táo lại, y suýt nữa là vì dao động mà sai lầm: bỏ lỡ chính sự.

Trần Tông không chú ý tới, lại hỏi y: “Hắn thật sự không muốn sao? Chỉ còn thiếu hai bước cuối cùng nữa, thật sự là quá đáng tiếc, nếu không còn cách nào, cũng chỉ có thể gϊếŧ hắn.”

Sở Hình lắc đầu một cái, ánh mắt lãnh khốc, “Ta sẽ thử lại lần nữa.”

Đã tới bước này, tuyệt đối không thể mềm lòng được, nếu hôn quân kia muốn chết cũng là bị y ép đến chết mà thôi, nếu để cho y có cơ hội, y tuyệt đối sẽ không do dự mà gϊếŧ hắn, cho nên y căn bản không cần phải đồng tình để làm gì.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình giá trị hắc hóa +10, trước mặt độ hảo cảm là 75, giá trị hắc hóa là 80】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK