• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hình bởi vì có việc trì hoãn nên trở về hơi muộn một chút, y vừa vào cửa liền nhìn thấy hắn đang nằm ở trên giường, hình như là đang ngủ.

Nhớ tới tâm tư ngày hôm qua của hôn quân, Sở Hình cười lạnh một tiếng, tên này chẳng biết rút kinh nghiệm gì cả, cũng không biết làm thế nào để cho bản thân có thể giảm bớt thống khổ. Y đi tới, sau đó thô bạo nắm lấy tóc của Tạ Hà, để hắn ngưỡng cổ lên, lập tức phát hiện hắn không có ngủ, lông mi hơi rũ xuống, ánh mắt mông lung, đôi môi hơi hé.

Sở Hình thấp giọng nở nụ cười, “Bệ hạ, người có thích món đồ chơi kia không?”

Tạ Hà chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy âm lãnh mà nhìn y.

Sở Hình vuốt ve khuôn mặt hắn, bên trong thanh âm ôn nhu ngậm theo một tia lãnh khốc, “Thần thấy bệ hạ rất thích vào triều, vậy sau này đều mang người vào triều, người thấy thế nào?”

Tạ Hà nghe y nói như vậy trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình sợ hãi, co rúm một cái, mỗi ngày đều không thể ngủ đủ giấc là điều không thể tha thứ! Hắn dùng thần sắc băng lãnh nhìn Sở Hình: “Ngươi cái tên nghịch tặc này! Súc sinh!”

Sở Hình khẽ mỉm cười.

………………..

Lúc Tạ Hà tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Sở Hình ấy vậy mà không có rời đi, còn ngủ ở trên long sàng của hắn, một tay ôm hắn.

Tạ Hà khẽ động, Sở Hình liền tỉnh dậy, ngày hôm qua y chỉnh Tạ Hà một trận, cũng không thấy hắn ngứa mắt nữa, cười nói: “Bệ hạ tỉnh rồi.”

Tạ Hà không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt không chút máu, đáy mắt đều là một mảnh vắng lặng.

Sở Hình cũng mặc kệ hắn, y ngồi dậy chuẩn bị ra ngoài, tầm mắt bỗng nhiên lướt ngang qua, phát hiện chỗ dưới thân Tạ Hà đều ướt một mảng, biểu tình Sở Hình nhất thời trở nên cổ quái, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, y lập tức liền quay đầu lại nhìn Tạ Hà, phát hiện hắn đã nhắm chặt lại hai mắt, gần như là đem môi của chính mình cắn đến bật ra cả máu!

Tên hôn quân này bị phản tặc mà mình căm hận đùa bỡn đến mất khống chế, nhất định là cảm thấy rất xấu hổ đi? Sở Hình không muốn hắn tự tổn thương bản thân, vươn tay ra bóp miệng của hắn, trầm giọng nói: “Nhả ra.”

Tạ Hà tựa như mất đi ý chí phản kháng khi ở trước mặt y, nghe vậy cũng chậm rãi buông lỏng hàm răng ra.

Sở Hình lúc này mới buông tay, y phát hiện hai tay của đối phương cũng siết chặt lại, vì vậy dùng sức đẩy ra, liền nhìn thấy lòng bàn tay bị đâm đến máu me đầm đìa. Sở Hình nhìn một màn này, chẳng biết tại sao lại không hề vui vẻ, y có chút buồn bực, chuẩn bị đứng lên ra ngoài gọi đại phu.

Sắp ra khỏi cửa, y chợt nghe phía sau truyền tới một đạo âm thanh yếu ớt, “Sở tướng quân.”

Sở Hình dừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh xưng hô với y như vậy kể từ khi y đem hắn nhốt lại, cũng không phải là chửi bới oán hận y, hay gọi y là súc sinh nghịch tặc.

Sở Hình xoay người lại, liền nhìn thấy Tạ Hà mở to mắt, trong cặp mắt đều là tĩnh mịch, không có một tia ánh sáng, chỉ còn sót lại vô tận lạnh lẽo đối với cuộc đời này.

Hắn mở miệng nói: “Khi nào thì ngươi mới gϊếŧ trẫm?”

Sở Hình nghe câu này, nhìn cái người mà y đã từng hận đếu thấu xương rốt cuộc cũng bị dằn vặt đến một lòng muốn chết, trong lòng bỗng nhiên hơi kinh sợ.

Thật sự là kỳ quái, rõ ràng tên hôn quân này đã làm rất nhiều chuyện quá trớn! Hại chết không biết bao nhiêu người dân vô tội! Hắn rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng đều là do hắn tự gieo gió gặt bão, nhưng tâm y không hiểu tại sao lại có chút dao động.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, giá trị hắc hóa -10, trước mắt độ hảo cảm là 40, giá trị hắc hóa là 60】

Sở Hình sâu sắc nhìn Tạ Hà một cái, nhịn xuống một tia mềm lòng vừa mới lóe lên rồi biến mất dưới đáy lòng của mình, không trả lời vấn đề của Tạ Hà, xoay người rời đi.

Tạ Hà nhìn thấy cửa lớn đóng lại, liền lộ ra biểu tình thổn thức, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mém chút nữa còn không kiềm chế được mà bật ra tiếng, lấy tính cách của Cảnh Chiêu, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết được bí mật bất kham này của mình, cho nên hắn mới dùng tiếng chửi bới hoặc kêu đến thảm thiết để che giấu tất cả những thứ này… Ngoài trừ Dương Hiền, tất cả những người biết tới quá khứ của hắn đều bị hắn gϊếŧ sạch cả rồi.

444 vẫn là một bộ ngây thơ ngốc nghếch từ đầu tới cuối.

【444: kí chủ đại đại ngài thật là lợi hại! Quả nhiên là càng muốn chết y lại càng không cho ngài chết! O(∩_∩)O~】

【 Tạ Hà: đó là đương nhiên, tôi chính là một nhà tâm lý học cơ mà. Mỉm cười ~ ing】

【444: giá trị hắc hóa đã giảm đi rất nhiều! Thật lẹ (≧▽≦)/】

【 Tạ Hà: cũng thường thôi : )】

…………………………..

Mấy ngày sau đó Sở Hình cũng không có xuất hiện ở chỗ của Tạ Hà nữa, Tạ Hà rất muốn dặn dò ngự thiện phòng đem hết thảy mỹ thực đều dâng tới cho hắn dùng một lần! Nhưng hiện tại hắn cần phải giả bộ lòng như tro nguội, không có khẩu vị, cũng may Sở tướng quân rốt cuộc cũng làm ra được một chuyện có tính người, tuy rằng y không tới, nhưng vẫn dặn dò ngự thiện phòng mỗi ngày đều làm cho Tạ Hà những mỹ thực tốt nhất, còn sợ hắn không ăn, dặn dò thuộc hạ ở bên cạnh canh chừng cho hắn ăn no mới chịu thôi.

Tạ Hà mỗi ngày đều được ăn no, khuôn mặt thoạt nhìn hồng thuận hơn một chút, cảm thấy bản thân như được tái sinh vậy.

Sở Hình lần nữa trở về nhưng lúc đó Tạ Hà không có ở trong phòng, y tìm được Tạ Hà tại một vườn hoa nhỏ ở cách đó không xa.

Tạ Hà ngồi một mình ở trên băng đá, bóng lưng đơn bạc gầy gò, trước mặt để một bàn cờ, tự đánh với chính mình. Trên cổ tay vẫn mang theo bộ còng hoàng kim, xích vàng xuyên qua vòng nhỏ, độ dài chỉ vừa đủ cho hai tay của hắn có thể vươn tới bên vai, lúc này hắn đang vê một quân cờ trắng ở trong tay, hình như là đang do dự nên hạ xuống ở đâu.

Sở Hình rất ít khi nhìn thấy Tạ Hà yên tĩnh điềm nhiên như vậy, hắn phần lớn thời gian đều lộ ra biểu tình nham hiểm, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy y sẽ lộ ra ánh mắt oán hận. Y chợt nhớ tới lần đầu tiên Trần Tông tiến cung, khi đó hôn quân cũng đang yên lặng đánh cờ ở trong tẩm cung của mình, hoàn toàn không màng đến sống chết, tư thái thong dong, lúc đó y có một chút bất ngờ, y vốn tưởng hôn quân này sẽ khóc ròng cầu xin y tha mạng, nhưng không có… Cho dù tại thời điểm thống khổ nhất cũng chưa từng có.

Người này nắm giữ quyền hành lớn nhất của thiên hạ, sinh hoạt xa hoa phung phí, lẽ ra hắn phải lưu luyến những thứ này mới đúng, thế nhưng không có, hắn từ bỏ những thứ này tựa như chuyện đương nhiên, giống như hắn không phải vứt đi địa vị chí cao vô thượng, mà là một cái gông xiềng trói buộc hắn.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 50, giá trị hắc hóa là 60】

Sở Hình bình tĩnh đứng ở đó, có hơi thất thần, bỗng nhiên có chút không muốn đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này, thế nhưng… Hôm nay y tới đây là có mục đích.

Y nhớ tới lúc mình hồi kinh từ biên quan trở về, một đường nhìn thấy dân chúng lầm than, lại nghĩ tới thủ hạ của tên hôn quân này lạm sát vô số người dân vô tội, cùng với… Đệ đệ của Trần Tông, Trần Diễm, y cũng đã từng gặp đứa nhỏ đó, nó rất thân thiết mà gọi y là Sở đại ca…

Ánh mắt Sở Hình một lần nữa trở nên lãnh khốc, tại sao y lại có thể bị sự giả tạo của hắn mê hoặc chứ? Cho dù có mọc thêm một bộ túi da đầy mê hoặc đi nữa, thì bản chất của hắn vẫn chỉ là một tên tội nhân của trời mà thôi!

Sở Hình nhanh chân bước tới, cười nhạt, nói: “Bệ hạ thật có nhã hứng.”

Mặt Tạ Hà không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn y, sau đó tầm mắt lại đặt lên bàn cờ, do dự. Sở Hình bị coi thường như vậy liền tức giận, một tay quét sạch bàn cờ, quân đen quân trắng văng lẫn lộn ở dưới đất…

Tạ Hà hơi nhăn mặt, gân xanh trên trán cũng nhảy lên, siết chặt quân trắng đang cầm ở trong tay, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Sở Hình phát ra một tiếng cười nhạo, hắn đang tính giở trò gì đây? Chẳng qua y chỉ quấy rầy hắn mà thôi, nhưng dáng dấp kia của hắn tựa như y vừa mới cho hắn nếm mùi thống khổ mà phẫn nộ vậy, thật sự là giả vờ giả vịt! Y cười lạnh: “Bệ hạ, nên về thôi.”

Tạ Hà rốt cuộc cũng thu lại biểu tình phẫn nộ, chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn Sở Hình một cái, chậm rãi đứng lên.

Tuy ở trong mắt Sở Hình đây không phải là chuyện quan trọng gì, thế nhưng ở trong lòng của Cảnh Chiêu, đây chính là thứ duy nhất mà hắn có thể gửi gắm được trong suốt quãng đời đầy dằn vặt và thống khổ kia. Mỗi một người ở trong cung đều có thể bắt nạt hắn, ngay cả thị vệ, cung nữ hay là thái giám cũng không ngoại lệ, hắn chỉ có một thân một mình ở trong cái cung đình bẩn thiểu thấp hèn này… Hắn không có bạn, không có người thân, ở bên trong những năm tháng cô đơn đó, thứ duy nhất mà hắn có thể làm bạn được, chính là bộ cờ mà mình nhặt được này, hắn giả vờ như đang đánh cờ với một người bạn vô hình, điều này sẽ giúp hắn quên đi hết thảy bất kham cùng đau khổ trong một thời gian ngắn ngủi, cũng giúp hắn an tĩnh được trong phút chốc.

Đã có một thời gian hắn không đụng vào bàn cờ này, bởi vì hắn đã có tất cả quyền thế cũng như đem sự thống khổ thực thi trên người của những người khác, hắn thỏa thích phát tiết một mặt bạo ngược ở đáy lòng mình, nỗ lực để khiến người khác thay hắn chịu đựng hết thảy những nỗi đau này.

Thế nhưng vận mệnh cuối cùng cũng không có cách nào tha thứ được cho hắn, cho nên hắn lại trở về như lúc trước, về lại cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi được kia.

Tạ Hà nhấc chân lên, lộ ra bộ còng đen óng ánh ở trên mắt cá chân, bộ còng này cũng không phải là đồ ở trong cung, mà là do Sở Hình đặc biệt dặn một thợ thủ công chế tạo riêng cho hắn, chất liệu làm từ huyền thiết khiến ngay cả đao thương cũng không thể làm gì.

Sau khi Tạ Hà không còn đòi chết nữa, Sở Hình cũng không còn giam giữ hắn ở trên giường, mà cho phép hắn đi lại ở trong tẩm cung của chính mình, nhưng cũng vừa lo lắng Tạ Hà sẽ đào tẩu hoặc Dương Hiền sẽ chạy tới cứu hắn, cho nên y liền cho hắn mang theo bộ còng này… Bộ còng này rất nặng, hơn nữa, ngoài trừ y ra cũng không có ai có thể lấy xuống.

Còng phát ra tiếng vang, mỗi khi Tạ Hà cất bước đi cũng đều rất là khó khăn, da thịt non mềm trên cổ chân cũng bị mài tới chảy máu. Sở Hình nhìn thấy cũng hơi hơi nhướng mày, tên này không biết phải hạn chế hoạt động sao?

Y vươn tay ra, trực tiếp ôm Tạ Hà đem về phòng.

Sở Hình đem Tạ Hà đặt lên giường, cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới bệ hạ lại có sở thích tự ngược đấy.”

Tạ Hà nghiêng đầu sang chỗ khác không đáp.

Trong lòng Sở Hình tức giận, trực tiếp đem thuốc đổ vào trên vết thương của hắn, Tạ Hà đau tới chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Đôi môi Tạ Hà cũng tái nhợt run rẩy, ánh mắt âm lãnh nhìn Sở Hình, nói: “Ngươi tới đây làm gì.”

Sở Hình cũng không phí lời, nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra một cuộn thánh chỉ ném vào trong lồng ngực của Tạ Hà, nói: “Thần hi vọng ngày mai bệ hạ có thể đứng ở trước mắt quân thần mà tuyên bố phần thánh chỉ này.”

Tạ Hà mở ra xem, nhất thời tức đến bật cười, bên trong thánh chỉ nói xét thấy Sở Hình Vệ Quốc có công với nước, phong y thành Vương khác họ! Cho phép y mang theo đao đứng trên đại điện, tự do ra vào hoàng cung! Ngoài ra còn có vô số ban thưởng không kể xiết! Hắn đem thánh chỉ này ném xuống đất, lạnh giọng nói: “Ngươi đừng hòng!”

Tên phản tặc muôn lòng dạ thú này!

Ánh mắt Sở Hình lạnh lẽo nhìn Tạ Hà, “Tại sao? Lẽ nào bệ hạ cảm thấy thần không đáng để ban thưởng sao?”

Tạ Hà oán giận nói: “Ha… Ngươi làm nhục trẫm như vậy, còn muốn trẫm ban thưởng cho ngươi! Còn tự do ra vào hoàng cung, danh chính ngôn thuận đến sỉ nhục trẫm?!”

Sở Hình bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ, “Thần thiếu chút nữa là quên mất, kỳ thật bệ hạ đã ban thưởng cho thần rồi, thần từ trong cửu tử nhất sinh trở về, bệ hạ liền thưởng cho thần một chén rượu độc.” Y nói tới chỗ này, nhớ tới ngày đó bị ám hại, trong mắt lần nữa lộ ra sát ý.

Tạ Hà bắt đầu cười ha hả: “Thật đáng tiếc! Lúc đó lại không thể gϊếŧ chết được ngươi ha ha ha ha!”

Sở Hình phát hiện mấy ngày nay không nghe thấy những câu chửi bới của hắn lại có chút không quen, mặt không cảm xúc mà nghe Tạ Hà mắng xong, mới nói: “Qủa đúng là đáng tiếc, cho nên hiện tại đến phiên bệ hạ cầu xin thần gϊếŧ người.”

Câu này khiến cho biểu tình của Tạ Hà nhất thời khó coi, oán hận trong mắt cũng tích ra cả nước.

Sở Hình cũng không hi vọng tên hôn quân này có thể giác ngộ được ý của y, y đang chuẩn bị lấy cái chết phơi thây ra uy hiếp Tạ Hà, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã dừng lại, Sở Hình nhìn chằm chằm Tạ Hà… Bất quá người này cũng không còn sống được bao lâu… Về sau chỉ sợ không còn cơ hội được nếm mỹ vị của thân thể hắn nữa.

Sở Hình nắm lấy cằm của Tạ Hà, cười nói: “Nếu không thì như vậy đi, hôm nay thần và bệ hạ đánh cược. Nếu như bệ hạ không nhịn được mà cầu thần thượng người, coi như bệ hạ thua, sau đó đứng trước mặt văn võ bá quan tự ban thưởng cho thần, ngược lại, thánh chỉ này cũng không còn hiệu lực, thế nào?”

Tạ Hà lạnh lùng nhìn y, “Tại sao trẫm lại phải đánh cược với ngươi chứ?”

Sở Hình nói: “Đây là ý tốt của thần, cho bệ hạ một cơ hội, không lẽ ngày mai bệ hạ muốn mình bị treo trên cửa thành sao?”

Lời này lập tức khiến cho sắc mặt của Tạ Hà cứng lại rồi!

Sở Hình thỏa mãn mà buông tay ra đứng lên, “Xem ra bệ hạ đây là đáp ứng rồi.”

Tạ Hà cắn răng nhìn y, nhưng đến cùng cũng không có nói lời nào, hắn nhìn thấy Sở Hình đi ra ngoài, một lát sau lại cầm theo một bình sứ trở về, biểu tình của hắn khẽ thay đổi.

Tạ Hà có chút hiếu kì trình độ điều chế dược của cổ đại có thể lợi hại tới mức nào, so với thuốc của hệ thống là có bao nhiêu khác biệt, thế nhưng trên mặt hắn lại lộ ra thần sắc sợ sệt chán ghét, nỗ lực né tránh!

Mà Sở Hình làm sao có thể cho hắn có cơ hội đào tẩu được, cười lạnh một tiếng đem hắn bắt về lại.

……………………

Ngày hôm sau Trần Tông hẹn gặp mặt Sở Hình tại một du thuyền trên sông, gã vừa gặp mặt đã hỏi: “Tên hôn quân kia có chịu đáp ứng yêu cầu của ngươi không?”

Sở Hình nhớ tới Tạ Hà vẫn còn chưa khôi phục lại được ý thức, nhưng xác thực hôm qua đã chủ động cầu xin y, vì vậy gật gật đầu.

Trần Tông vỗ tay một phát, “Đáng lẽ phải nên như vậy từ sớm mới đúng, những thứ này đều là ngươi xứng đáng có được, có cái danh hiệu này, sau đó lại chọn thời cơ thích hợp để cho hôn quân tự cáo trạng tội ác của mình rồi chủ động thoái vị nhường ngôi lại cho ngươi, xem những người kia còn dám nói cái gì hay không.”

Sở Hình gật đầu, y nhớ tới Tạ Hà vẫn còn đang một mình ở trong phòng, dược hiệu cũng chưa hết hẳn, có chút mất tập trung.

Trần Tông không chú ý tới điều này, gã thấy đối diện có một thuyền hoa đang đi tới, cười với Sở Hình: “Đó là đầu bảng của Xuân Hòa lâu, người ta đã sớm đánh tiếng là ngưỡng mộ tư thế oai hùng của Sở tướng quân, khẳng định là nguyện ý tiếp đãi khách quý như ngươi đi.”

Sở Hình hơi nhướng mày, y cũng đã từng gặp qua vị hoa khôi kia, xác thực là rất xinh đẹp, thế nhưng… Y lại tưởng niệm cái tên hôn quân rêи ɾỉ cầu hoan ở dưới thân y cơ.

Trần Tông nghi hoặc mà nhìn y, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không thích nàng à?”

Sở Hình nở nụ cười: “Không hẳn. Đúng rồi, chúng ta đi gặp Lưu đại nhân bọn họ đi.” Nhóm Ngự Sử này thích nhất chính là hàn huyên chuyện quan môn, còn phải tác động đám người này nữa mới được.

Sở Hình bận bịu cả ngày trời, lúc trở lại hoàng cung cũng đã là buổi tối, nhớ tới bộ dáng của Tạ Hà trước khi y rời đi, liền vội vàng hướng tới nơi đó mà đi.

Ai ngờ Tạ Hà lại đem bản thân làm cho máu chảy đầm đìa, gần như là hôn mê bất tỉnh.

Sở Hình không nghĩ tới dược hiệu lại mạnh đến như vậy, nhìn bộ dáng thê thảm này của Tạ Hà, nắm đấm cũng siết chặt lại, lần đầu tiên ở trong lòng dâng lên cảm xúc hối hận, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Hà đặt lại ở trên giường.

Thần sắc Sở Hình hơi phức tạp mà nhìn đối phương đang nằm ở trên giường, thân thể gầy yếu của hắn hiện ra một chút bất lực, lồng ngực phập phồng yếu ớt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay vậy, hắn thống khổ cau mày, giống như là đang chịu đủ loại dằn vặt ở trong mộng…

Sở Hình khó giải thích mà cảm thấy trái tim khó chịu, rốt cuộc cũng là do y quá thô lỗ.

Sở Hình biết mình không nên thương tiếc hắn, nhưng lại không khống chế được suy nghĩ của bản thân, trong mắt lộ ra thần sắc giãy dụa.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 60, giá trị hắc hóa là 60】

【444: kí chủ đại đại. . . . . . /(ㄒoㄒ)/~~】

【 Tạ Hà: tôi đang tự hỏi một vấn đề. 】

【444: vấn đề gì ạ? QAQ】

【 Tạ Hà: nếu mà bán chun dược này cho cửa hàng hệ thống, thì ít nhất cũng phải bán được 1000 giá trị kinh nghiệm đi, nước thuốc mà cổ nhân điều chế nhất định là rất có giá. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà: đáng tiếc đều dùng hết trơn cả rồi : )】

【444: ngài còn muốn dùng nữa hả? Σ( °△°|||)︴】

【 Tạ Hà: a, tôi là loại người này sao? Ý tôi muốn nói là không chừng có thể thu hồi về để bán ấy mà. Mỉm cười ~ ing】

【444: _(:зゝ∠)_】 ngài chính là cái loại người đó!

Tạ Hà cảm thấy đói bụng, chậm rãi mở mắt, trong phòng không có ai, nhưng hắn có một skill “triệu hoán” rất đặc biệt, “bịch bịch” một tiếng lăn trên đất, quả nhiên không lâu sau đó liền nhìn thấy Sở Hình chạy tới.

Sở Hình vừa tiến vào nhìn thấy hắn ngã xuống đất, trên mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy vô thần nhìn y.

Y vội vã đem Tạ Hà bế lên, mềm nhẹ đặt lại trên giường, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Tạ Hà bình tĩnh mà nhìn y, nửa ngày sau mới mở miệng: “Phần thánh chỉ kia, trẫm phê chuẩn.” Ánh mắt lạnh lùng kia, tựa như muốn nói ngươi hài lòng rồi chứ?

Mục đích của Sở Hình đã đạt được, nhưng cũng không có bao nhiêu vui mừng, chỉ nói: “Được.”

Tạ Hà liền nhắm mắt lại không nói gì, giống như không muốn nhìn thấy người này nữa.

Sở Hình dừng lại một chút, hắn hôn mê hơn một ngày trời, hiện tại bảo đảm là rất đói bụng, vì vậy liền xoay người đi ra ngoài bưng đồ ăn vào cho hắn, bởi vì hắn bị tổn thương rất nặng, cho nên khoảng thời gian này đều ăn uống rất kiêng dè.

Tạ Hà nhìn cháo ở trước mặt, trong mắt lộ ra thần sắc bi ai, khuất nhục mà uống xuống. Tuy rằng hắn đang cố ý làm cho bản thân mình rất thảm để hấp dẫn sự chú ý của Sở Hình, nhưng vẫn là rất ưu thương… Món kim ti tô tước[1], như ý quyển[2], ngó sen chua ngọt và vân vân mây mây lần trước hắn còn đang rất muốn thử lại nữa đây!

[1] Dạng mì xào giòn ấy, bên trong có nhân tùy theo nhu cầu

[2] Trứng cuộn, nhưng để nguyên gốc chứ dịch ra kém sang quá =))

Sở Hình nhìn hôn quân không hề phản kháng mà uống cháo, ánh mắt hoàn toàn vắng lặng, trong lòng ngực không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi nhói.

Y cảm thấy bản thân mình điên rồi, không ngờ y lại bắt đầu đau lòng cho tên hôn quân này, nhìn hắn đau đớn sẽ cảm thấy khổ sở, rõ ràng vừa mới bắt đầu y vẫn luôn muốn dằn vặt hắn sống không bằng chết rồi sau đó mới gϊếŧ hắn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, lại không tự chủ mà bị hắn hấp dẫn.

Có lẽ là vì thân thể mỹ diệu kia của hắn, cũng có lẽ là đối diện với tầm mắt thấy chết không sờn của hắn, những cũng có lẽ là vì một màn an tĩnh khi hắn đánh cờ kia… Tất cả những thứ này, đều không giống như trong tưởng tượng của y.

Y không hiểu được tại sao… Nhưng hiện tại trong lòng y, trong mắt y đều là tên hôn quân này.

【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 70, giá trị hắc hóa là 60】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK