Tạ Hà yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, bởi vì mới phẫu thuật xong, bộ dáng suy yếu tựa như lúc nào cũng có thể chết đi... Trái tim của Dịch Trạch đột nhiên có chút nhói, y biết Tạ Hà bị thương, thế nhưng không nghĩ tới nó lại nặng như vậy, cho nên cũng chẳng quan tâm làm gì, bây giờ nhìn thấy cậu ta bị như vậy, mới phát hiện y không thoải mái như y nghĩ...
Nhưng mà, Giản Tử Hàm nói hắn đang đợi bạn trai của hắn, lẽ nào tên bạn trai kia chính là Tạ Hà?! Dịch Trạch nghĩ tới đây, một tia đau lòng khó hiểu trước đó liền biến mất ngay lập tức, sau đó liền lộ ra biểu tình phẫn nộ sâu sắc.
Tạ Hà và Giản Tử Hàm quen nhau từ lúc nào? Hay Tạ Hà cám dỗ Giản Tử Hàm như thế nào? Mới có thể khiến Giản Tử Hàm coi cậu trọng cậu ta như bảo bối! Không nghĩ tới lúc thường đều là một bộ dáng dấp ngoan ngoãn, thật ra lại có tâm cơ sâu như thế! Người như vậy... Căn bản không đáng để cho y phải thương tiếc!
Ánh mắt Dịch Trạch âm trầm như tích ra cả nước, trầm giọng nói: "Cậu nói bạn trai cậu, chính là cậu ta ư?"
Giản Tử Hàm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn y: "Phải thì sao?"
Cho dù vừa nãy đã ăn trọn một cái bạt tai, nhưng cái bạt tai kia cũng không khiến Dịch Trạch cảm thấy phẫn nộ và nhục nhã như câu nói này! Thì ra người mà Giản Tử Hàm quan tâm không phải y! Người mà hắn thích cũng không phải là y, sở dĩ hắn tức giận cũng là bởi vì Tạ Hà! Bởi vì biết quan hệ giữa y và Tạ Hà nên mới giận dữ như thế! Y nhớ đến ánh mắt ôn nhu mà Giản Tử Hàm nhìn Tạ Hà, lại nghĩ tới thái độ lạnh lùng của hắn đối với mình, trong con ngươi đều là lửa giận cuồn cuộn, gằn từng chữ nói: "Người mà cậu thích chính là loại người này sao?"
Lửa giận của Giản Tử Hàm cũng dâng lên, "Loại người gì?" Hắn còn đang muốn hỏi Tạ Hà tại sao lại thích một tên cặn bã như thế này! Không biết vì sao lúc biết được tên rác rưởi kia chính là Dịch Trạch, hắn cũng chẳng hề ngạc nhiên một chút nào!
Dịch Trạch lạnh lùng nói: "Cậu căn bản không biết rõ cậu ta, cậu ta đang lừa gạt tình cảm của cậu!"
Khoang ngực của Giản Tử Hàm phập phồng lên xuống liên tục, tức đến môi cũng run rẩy, hắn còn không rõ tên vô liêm sỉ Dịch Trạch này hay sao? Cùng tranh luận với y thì được cái gì chứ? Tam quan bất đồng thì không có cách nào có thể nói chuyện được! Cãi nhau với y làm ảnh hưởng đến Tạ Hà nghỉ ngơi thật không đáng, âm thanh của Giản Tử Hàm rét lạnh nói: "Chỗ này là bệnh viện nên đừng có ồn ào, Dịch tổng mời rời đi cho."
Dịch Trạch nghe Giản Tử Hàm lạnh nhạt nói, còn dùng ánh mắt xem thường nhìn mình, phiền muộn đến hận không thể đập nát nơi này!
Lúc này Phó Viễn mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng nhất thời kinh hãi, không ngờ Giản Tử Hàm lại thích Tạ Hà! Chuyện này... Làm sao có thể chứ! Hắn nhìn bộ dáng giương cung bạt kiếm của hai người, thật sự không nhịn được mà muốn cười trên sự đau khổ của người khác, thế nhưng hắn sợ Dịch Trạch nổi điên lên ảnh hưởng tới Tạ Hà, vì vậy ho khan một tiếng, "Hai người muốn ồn ào thì ra ngoài mà ồn, Minh Huy đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Câu nói này phá vỡ bầu không khí ngưng đọng lúc ấy, Dịch Trạch dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc Tạ Hà đang nằm trên giường một cái, sau đó lại nhìn Phó Viễn, xoay người nhanh chân rời đi!
Giản Tử Hàm cũng không quay đầu lại, hoàn toàn không để ý tới chuyện Dịch Trạch bị chọc tức nên bỏ đi, hắn cảnh giác nhìn về phía Phó Viễn, nói: "Phó tổng rất thân với Minh Huy sao?"
Phó Viễn cười híp mắt, "Đúng, bọn tôi là bạn tốt."
Trong lòng hắn tính toán, xem ra lại thêm một tình địch nữa rồi, nhưng cũng không cần phải lo lắng, dùng quan hệ phức tạp giữa Tạ Hà và Giản Tử Hàm, Tạ Hà làm sao có thể thích Giản Tử Hàm được? Không hận Giản Tử Hàm đã là may rồi, vậy xem ra hắn vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Còn lúc nãy Giản Tử Hàm nói Tạ Hà là bạn trai của hắn, có lẽ cũng chỉ là muốn chọc tức Dịch Trạch mà thôi.
Giản Tử Hàm có chút hoài nghi với dụng tâm của Phó Viễn, nhưng hắn biết, với tính cách trăng hoa của Phó Viễn, Tạ Hà sẽ không thích người như vậy, bởi vậy cũng không để ý tới Phó Viễn nữa, điều mà hắn lo lắng bây giờ nhất chính là thương thế của Tạ Hà.
Hai người đều mất tập trung, tán gẫu được vài câu, Phó Viễn liền nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Giản Tử Hàm thì ở lại bệnh viện.
....................
Lúc Tạ Hà tỉnh lại, liền nhìn thấy Giản Tử Hàm đang nằm chếch ở một bên ghế sô pha ngủ.
【444: kí chủ đại đại! Màn diễn ngày hôm nay thật phấn khích a! Giản Tử Hàm còn vả cho Dịch Trạch một cái bạt tai nữa! Ngài đợi một chút! Em mở lại cho ngài xem nè (≧▽≦)/】
【 Tạ Hà: tốt lắm bảo bối: )】
Tạ Hà xem xong, khóe môi cong lên, vừa vặn Giản Tử Hàm cũng tỉnh lại.
Giản Tử Hàm vẫn chưa bao giờ rời đi, không nhìn thấy Tạ Hà tỉnh lại hắn thật sự không an lòng, phát hiện Tạ Hà tỉnh lại hắn liền vội vã đi tới, ánh mắt vừa ôn nhu vừa phức tạp nhìn cậu: "Cậu tỉnh rồi, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu."
Hắn tự nấu canh gà, dùng bình giữ nhiệt mang tới, cẩn thận từng chút một mà dùng thìa đút cho Tạ Hà.
Tạ Hà lộ ra biểu tình không được tự nhiên, nhìn lướt qua hắn nói: "Để tự tôi ăn là được rồi, làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhờ anh chăm sóc như vậy được." Cậu bị thương ở bên vai phải và cánh tay phải, tay trái vẫn có thể động được.
Trong mắt Giản Tử Hàm toát lên một tia đau lòng, hắn đè xuống cảm xúc chua xót ở đáy lòng, "Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi làm chút việc vì cậu cũng đâu có sao đâu chứ."
Tạ Hà vẫn cứ từ chối.
Giản Tử Hàm liền sừng cồ lên, "Cậu như vậy là không coi tôi là bạn bè!"
Lời này quả thật làm khó cho Tạ Hà, cậu do dự một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mở miệng ra, bị Giản Tử Hàm bắt uống hết hai bát mới chịu thôi.
Giản Tử Hàm kéo cẩn thận drap giường lại, sờ sờ trán Tạ Hà, nói: "Ngủ một lát đi, bị thương thì phải cần nghỉ ngơi thật nhiều."
Tạ Hà quả thật rất mệt mỏi, liền nhắm hai mắt lại.
Giản Tử Hàm nhìn chăm chú gương mặt lúc ngủ của Tạ Hà, mãi tới khi xác nhận cậu đã ngủ say, mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ở trên trán của cậu hạ xuống một nụ hôn. Xin lỗi... Nếu không phải vì tôi, thì Dịch Trạch cũng sẽ không tổn thương cậu đến như vậy...
Sau này hãy để tôi yêu cậu có được không.
Giản Tử Hàm không hề rời đi mà ở lại chăm sóc cho Tạ Hà, không chỉ phụ trách một ngày ba bữa cho cậu, mà phần lớn thời gian đều ở lại trong bệnh viện, đồng thời cũng cho trợ lý của Tạ Hà nghỉ phép. Bởi vì Tạ Hà bị thương, đoàn kịch cũng không thể quay tiếp, tổn thất cũng không hề nhỏ chút nào, Vi Chương Cần cũng có tới thăm Tạ Hà, nhìn thấy Giản Tử Hàm ở bên cạnh hết mực chăm sóc cho cậu mà tâm tình của gã cũng rất phức tạp.
Ngày hôm sau Phó Viễn cũng ghé qua, hỏi han Tạ Hà rất ân cần, bất quá nhìn thấy Giản Tử Hàm ở đây, cũng không có biểu hiện rõ như trước kia, chỉ là hỏi thăm như những người bạn bình thường.
Từ ngày Dịch Trạch rời đi, cũng chưa bao giờ thấy y xuất hiện ở trong bệnh viện nữa.
Giản Tử Hàm cực kì vui vẻ vì Dịch Trạch không xuất hiện, thế nhưng đáy mắt của Tạ Hà lại dần dần hiện lên sự uất ức, cậu ấy vẫn rất là thương tâm, biết rõ Dịch Trạch không coi cậu ra gì, nhưng vào những lúc yếu đuối nhất vẫn muốn được gặp cái người kia.
Thương thế của cậu đã thành ra như vậy... Vậy mà Dịch Trạch cũng không gửi lấy một tin nhắn hỏi thăm.
Giản Tử Hàm nhìn thấy mà đau lòng, nhưng hắn lại không đành lòng nói với cậu rằng kỳ thật Dịch Trạch đã tới, chỉ là không phải tới gặp cậu ấy, cuối cùng còn giận dữ bỏ đi mất...
Có một ngày, hắn cân nhắc một chút, nói với Tạ Hà: "Cậu có từng nghĩ, rời khỏi người kia bắt đầu lại từ đầu chưa?"
Tạ Hà nghe vậy sắc mặt liền tái nhợt, đáy mắt đều là một mảnh âm u.
Giản Tử Hàm vô cùng đau lòng thế nhưng hắn không có cách nào nhìn thấy Tạ Hà cứ tiếp tục như vậy mãi được, người như Dịch Trạch, căn bản không hiểu được tình yêu, cũng sẽ không quý trọng cậu ấy. Vì vậy hắn lại nói: "Lúc trước tôi đã từng nói, tôi đang thích một người."
Tạ Hà hốt hoảng ngước mắt lên nhìn hắn.
Giản Tử Hàm bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ậu, "Người mà tôi thích, chính là cậu, tôi thích cậu."
"Anh..." Tạ Hà khiếp sợ nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin.
Giản Tử Hàm khẽ mỉm cười, "Trước kia tôi không nói ra, là vì tôi không muốn cho cậu thêm phiền nhiễu, thế nhưng hiện tại... Tôi không muốn giấu nữa, tôi thích cậu, hơn nữa tôi cũng sẽ theo đuổi cậu."
Đôi môi Tạ Hà run lên nói, "Anh đừng như vậy... Tôi không đáng để anh thích..."
Trong mắt của cậu đều là thần sắc bi ai, nếu như anh biết rõ thân phận thật của tôi, anh sẽ không thích tôi nữa... Nhưng cậu hoàn toàn không có mặt mũi nào để nói ra, chỉ có thể xấu hổ tránh né tầm mắt của Giản Tử Hàm.
Giản Tử Hàm biết Tạ Hà đang lo lắng cái gì, chỉ là hắn cũng không tính vạch trần cậu, mà là dùng ngữ khí như không có chuyện gì nói: "Tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của tôi, có đáng hay không thì tôi tự biết, cậu chỉ cần biết tôi thích cậu là được rồi." Hắn cong khóe môi lên, ánh mắt sáng rực, mang theo ý cười ôn hòa: "Tôi vẫn luôn khuyên cậu, nếu thích thì cứ dũng cảm theo đuổi đi, không lẽ tới phiên tôi lại không thể làm được hay sao chứ?"
Đôi môi Tạ Hà giật giật, cuối cùng cũng không nói gì, đối mặt với một Giản Tử Hàm như vậy, cậu không có dũng khí để thẳng thắn.
Giản Tử Hàm từ sau khi tỏ tình xong, lại càng thêm ân cần chăm sóc cho Tạ Hà, hắn vốn là người ân cần, rất biết chăm sóc cho người khác, khiến Tạ Hà cảm thấy rất thoải mái, mà càng như vậy, Tạ Hà lại càng tự trách, Giản Tử Hàm là người mà Dịch Trạch thích... Tại sao có thể thích cậu được?
Đến một ngày cậu thật sự không nhịn được mà nói với Giản Tử Hàm: "Tôi, tôi thích người khác rồi, anh đừng như vậy nữa, anh không cần phải thích tôi."
Giản Tử Hàm hoàn toàn không tức giận, trêu chọc nói: "Chuyện thích hay không thích ngay cả bản thân tôi cũng không khống chế được, thì cậu làm thế nào mà khống chế đây? Đừng nghĩ nhiều." Hắn cúi đầu xuống hôn trộm một cái lên mặt của Tạ Hà, nhìn ánh mắt khiếp đảm của Tạ Hà mà nở nụ cười, "Cậu có muốn thử thích một người khác không? Cậu còn trẻ tuổi, cần gì phải treo cổ trên một cái cây chứ? Hửm?"
Tạ Hà xấu hổ đến gương mặt cũng đỏ au, căn bản không dám nhìn thẳng hắn.
Lúc này Giản Tử Hàm mới cười nói: "Được rồi tôi không chọc cậu nữa, hôm nay tôi có chút việc, cơm tối sẽ nhờ y tá chuẩn bị cho cậu, cậu phải ngoan ngoãn ăn cơm có biết không?"
Cẩn thận dặn dò một phen xong, mới giúp Tạ Hà đắp kín mền rồi rời đi.
【 Tạ Hà: Hàm Hàm rốt cuộc cũng đi rồi. 】
【444: hình như ngài rất mong đợi hắn rời đi? 】
【 Tạ Hà: nếu hắn không rời đi, thì Trạch Trạch làm sao có thể không biết xấu hổ mà lộ diện được? Có Hàm Hàm ở đây, cho y tiền y cũng không dám tới, vậy thì cỗ uất ức kia khỏi nói cũng biết có bao nhiêu chua chát a, đương nhiên không có khả năng tự tìm xui xẻo cho mình được.】
【444: (⊙o⊙) à thì ra là như vậy ạ. . . . . . 】
【 Tạ Hà: con người ấy mà. . . . . . Chính là chết vì bệnh sĩ : )】
【444: . . . . . . 】
Tạ Hà nhàn nhã ăn xong cơm tối rồi bảo 444 mở phim cho cậu xem, cực kì vui vẻ, sau đó liền nghe thấy tiếng 444 nhắc nhở.
【444: kí chủ đại đại. . . . . . 】
【 Tạ Hà: hửm? 】
【444: Dịch Trạch tới rồi. . . . . . 】
【 Tạ Hà: mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Mỉm cười ~ ing.】
Mấy ngày nay Dịch Trạch không có trở lại bệnh viện, sau ngày hôm đó y có cho người hỏi thăm một chút về thương thế của Tạ Hà, tuy rằng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng có nhiều chỗ bị gãy xương rất nặng, nghe đâu nếu lúc đó không cẩn thận một chút là có thể không cứu được nữa... Y nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Giản Tử Hàm nhìn mình, cùng với Tạ Hà suy yếu nằm ở trên giường bệnh, tâm tình phiền muộn, đau lòng, phẫn nộ ở trong lòng chồng chéo lên nhau, không biết là đau lòng cho Tạ Hà, hay là tức giận cậu ta lừa gạt mình! Y có rất nhiều vấn đề muốn chất vấn cậu ta, thế nhưng nếu có Giản Tử Hàm ở đó, nhất định sẽ bị chen ngang vào, cho nên y vẫn luôn đợi Giản Tử Hàm rời đi mới tới đây.
Dịch Trạch vừa vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Tạ Hà nhắm mắt nằm ở trên giường, bởi vì bị thương, trên người thanh niên hoàn toàn không còn tinh thần như ngày xưa, mặt mũi cũng xanh xao tái nhợt không khỏi khiến cho người khác cảm thấy thương tiếc... Dịch Trạch không biết tại sao bản thân mình lại đau lòng cho một món đồ chơi, có lẽ... Là vì cậu ta là người ở lại bên cạnh y lâu nhất, khó tránh khỏi lưu ý một chút.
Thời gian tám năm, y thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ giữ lại một người ở bên cạnh lâu như vậy.
Người này chưa bao giờ khiến cho y phải bận tâm, cũng chưa bao giờ chọc cho y tức giận, chưa bao giờ đề cập đến một yêu cầu nào quá phận, mọi chuyện đều toàn tâm toàn ý thuận theo y, càng sẽ không vì một chút chuyện vặt vãnh mà kiêu căng ồn ào, trước giờ cậu ta đều biết điều. Vốn Dịch Trạch còn tưởng sẽ cứ mãi như vậy... Thế nhưng gần đây có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cho y cao hứng không nổi.
Cái người mà gần như chưa bao giờ làm trái ý y, lại bắt đầu không thành thật đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn muốn đánh chủ ý lên người của Giản Tử Hàm... Thật không ngờ được, thì ra cái người thoạt nhìn làm cho người khác an tâm nhất lại chính là người tâm cơ thâm trầm như vậy, loại hành vi này đã chạm vào vảy ngược của Dịch Trạch, y ghét nhất là có người làm bậy ở sau lưng y, nhớ đến điều này, ánh mắt Dịch Trạch lạnh xuống.
Ngay lúc này, Tạ Hà nhẹ nhàng cử động một cái, có lẽ là vì đau mà tỉnh lại, lông mi cậu run lên, từ từ mở mắt ra. Đợi cho cậu nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Dịch Trạch, trong mắt cũng nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, phát ra âm thanh yếu ớt: "Dịch ca..."
Rốt cuộc anh... Cũng tới gặp em rồi sao? Có phải em đang nằm mơ không?
Ánh mắt Dịch Trạch trầm như nước, bình tĩnh nhìn Tạ Hà, lại còn giả bộ... Y nhếch đôi môi mỏng của mình lên, ý tứ sâu xa nhìn Tạ Hà, bỗng nhiên nói: "Cậu quen Giản Tử Hàm." Đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc khẩn trương, không được tự nhiên mà nói: "Đúng vậy... Hai tụi em ở chung một đoàn kịch."
Dịch Trạch vươn tay ra nâng cằm Tạ Hà lên, nở nụ cười giễu: "Còn gì nữa không?"
Tạ Hà đối với chuyện tiếp cận Giản Tử Hàm vô cùng chột dạ, giờ khắc này nhìn thấy lạnh lùng trong mắt của Dịch Trạch, càng thêm bất an, nơm nớp lo sợ nói: "Không, không có, chỉ có như vậy thôi."
Dịch Trạch nhìn khủng hoảng trong mắt của Tạ Hà, phẫn nộ dần dần tích tụ ở trong lòng, chẳng lẽ cậu ta không biết gương mặt của mình đã bán đứng cậu ta rồi hay sao?! Không ngờ còn cố gắng lừa dối y! Có ý đồ riêng còn chưa nói, đã vậy còn không biết hối cải! Đáy mắt Dịch Trạch u ám...
Y bỗng nhiên giơ tay ra bóp cổ Tạ Hà! Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, không ngờ lại hết lần này tới lần khác khiêu khích sự nhẫn nại của y!
"Cậu không nên tiếp cận cậu ấy." Dịch Trạch cúi đầu, ở khoảng cách rất gần mà nhìn thẳng vào hai mắt của Tạ Hà, âm thanh lạnh thấu xương, "Đây là cậu muốn chết!"
Tạ Hà chỉ có một tay còn hoạt động được, bị y bóp đến nghẹt thở, vươn tay kéo tay Dịch Trạch ra, nhưng với khí lực yếu ớt này lại tựa như lấy trứng chọi đá... Cậu nhìn Dịch Trạch, trong mắt đều là một mảnh bi ai, thật nực cười, vừa nãy cậu mới mong chờ điều gì vậy? Mong chờ Dịch Trạch tới đây là vì quan tâm cậu sao? Mong chờ Dịch Trạch có để ý một chút đến an nguy của cậu sao?
Cậu làm sao còn chưa rõ chứ... Bản thân ở trong mắt Dịch Trạch chẳng là cái thá gì... Tám năm làm bạn, chẳng là cái thá gì!
Dịch Trạch tới đây... Chỉ là muốn chất vấn cậu, tại sao lại muốn tiếp cận Giản Tử Hàm!
Tại sao... Lại không chịu để lại cho cậu một chút ảo tưởng nho nhỏ chứ.
Tạ Hà cảm thấy viền mắt mình chua xót, trong lòng đều lạnh buốt... Cậu kinh ngạc nhìn Dịch Trạch, trong đôi con ngươi màu đen chỉ có vô vàn tuyệt vọng, cậu gian nan mở miệng: "Xin lỗi, là em không nên tiếp cận anh ta, xin anh buông tha em."
Nhưng Tạ Hà xin tha không một chút do dự như vậy lại khiến cho Dịch Trạch càng thêm phẫn nộ nữa! Tại sao cậu ta không giải thích! Cho nên nói những suy đoán kia của y đều không sai có đúng không? Những cái kia căn bản không phải là trùng hợp, mà là do cậu ta đã tính kế tỉ mỉ!
Chỉ cần Tạ Hà chủ động thừa nhận sai lầm hoặc đưa ra lời giải thích, y có lẽ sẽ nguyện ý cho cậu ta thêm một cơ hội nữa để chứng minh.
Nhưng không có, từ đầu tới cuối đều không có.
Tay Dịch Trạch từng chút dùng sức... Đã như vậy, thẳng thắn gϊếŧ chết người này là được rồi, như vậy thì cậu ta sẽ không còn chọc giận y! Sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của y nữa!
Tạ Hà cảm thấy bản thân gần như không còn thở nổi nữa, theo bản năng mà giằng co, vết thương nứt toạc, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, cậu sẽ chết... Đồng tử Tạ Hà tan rã nhìn Dịch Trạch, bỗng nhiên cậu nở nụ cười, không phản kháng nữa.
Cứ chết như vậy cũng tốt, nếu không có Dịch Trạch, có lẽ cậu đã chết từ lâu rồi, hoặc là sống không bằng chết.
Nếu Dịch Trạch muốn lấy đi cái mạng này của cậu, vậy thì cứ lấy đi...
Chỉ cần Dịch Trạch có thể vui vẻ là được.
Giản Tử Hàm trở lại bệnh viện, liền nhìn thấy một màn như vậy! Hai mắt hắn nhất thời phun ra lửa!
Hắn chỉ mới có rời khỏi một chút! Đã xảy ra chuyện như vậy rồi! Giản Tử Hàm đột nhiên nhào tới đẩy Dịch Trạch ra! Cẩn thận từng chút mà ôm Tạ Hà vào lòng mình, âm thanh run rẩy: "Không cần sợ, không có chuyện gì, là tôi không tốt, không để ý tới cậu..." Hắn vừa an ủi Tạ Hà, vừa nhấn chuông gọi bác sĩ tới.
Tạ Hà phải qua một hồi lâu, mới nhìn rõ người trước mặt, phát ra âm thanh khàn khàn: "Anh về rồi..."
Giản Tử Hàm ôm cậu, "Đúng vậy, anh về rồi."
Tạ Hà miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng cậu căn bản không cười nổi, nụ cười này so với khóc còn khó xem hơn.
Cậu thật sự rất khổ sở, có lẽ cậu sẽ không thể tiếp tục kiên trì được nữa rồi.
Dịch Trạch không nghĩ tới Giản Tử Hàm lại đột nhiên trở về như vậy, vốn còn có chút bất ngờ hoang mang, thế nhưng giờ phút này nhìn thấy Giản Tử Hàm một lòng vì Tạ Hà, còn làm bộ dáng không thấy y, càng thêm giận dữ, lạnh lẽo nói: "Cậu quý trọng cậu ta như thế, vậy cậu có biết chuyện cậu ta đã sớm biết rõ thân phận thật của cậu, rồi cố tình tiếp cận cậu hay không! Đừng có bị bộ dáng đáng thương của cậu ta lừa gạt!"
Giản Tử Hàm không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cút."
Dịch Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Cậu ta là vì tôi nên mới tính mưu hại cậu, cậu rốt cuộc có hiểu hay không!"
Giản Tử Hàm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay hắn siết chặt răng rắc, lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh cút ra ngoài! Anh không nghe à!"
Dịch Trạch kéo căng gương mặt, lửa giận trong lòng cũng bốc lên! Giản Tử Hàm bị trúng tà sao? Coi như hắn không thích y đi chăng nữa, cũng không cần phải móc tim gan ra cho một tên lừa đảo như vậy chứ?!
Lúc này bác sĩ cũng đã chạy tới, nhìn thấy tình huống ở trong phòng liền cảm thấy rất khó xử.
Giản Tử Hàm tỉnh táo lại trước, hắn không muốn Dịch Trạch ở lại ảnh hưởng đến các bác sĩ, xoay người đi ra ngoài trước, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, thế nào?"
Trong mắt Dịch Trạch quay cuồng, y kéo cà vạt một cái, đi theo Giản Tử Hàm ra ngoài.
Hai người đứng ở trên hành lang, bỗng nhiên Giản Tử Hàm vươn tay ra tóm lấy cổ áo của Dịch Trạch, nhìn chằm chằm vào mắt y, gằn từng chữ nói: "Tôi hi vọng sau này anh đừng xuất hiện ở trước mặt Minh Huy nữa."
Lửa giận của Dịch Trạch cũng bốc lên, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa, rũ mắt nhìn hắn, cười xì một tiếng: "Cậu ta dùng là dùng của tôi, tiền là do tôi bỏ ra, còn bắt tôi không được xuất hiện ở trước mặt cậu ta, dựa vào cái gì? Ngày hôm nay tôi cũng chẳng ngại nói cho cậu biết, cậu ta chính là món đồ chơi bị tôi bao dưỡng, chỉ cần trả tiền thì cái gì cậu ta cũng dám làm, ở trên giường thì khỏi phải nói có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, tôi còn tưởng mắt nhìn người của cậu cao lắm, thì ra nhiều năm như vậy, lại coi trọng cái thứ như vậy!"
Giản Tử Hàm tức đến trán cũng nổi gân, "Tiền tiền tiền, trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có tiền thôi sao?"
Dịch Trạch nhíu mày lại: "Là trong mắt cậu ta chỉ có tiền thì có, những lời này cậu nói nhầm người rồi."
Giản Tử Hàm nhìn Dịch Trạch, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, người như vậy sẽ không bao giờ chịu lắng nghe người khác nói cái gì, căn bản không biết gì về tình cảm, y dùng tiền để đong đếm tất cả, dĩ nhiên không nhìn thấy rõ được chân tâm, cũng không hề hay biết vấn đề là ở chỗ nào.
Giản Tử Hàm mất hứng buông tay ra, lạnh lùng nhìn Dịch Trạch, nói: "Cho là vậy đi, vậy vừa nãy anh mới làm cái gì vậy? Tiền của anh khi nào thì có thể mua được mạng người vậy? Không thích cậu ấy thì cũng thôi đi, cần gì phải động thủ hại người như thế, vậy không khỏi có chút quá đáng đi."
Dịch Trạch nghe vậy ánh mắt trầm xuống, thật ra sau khi tỉnh táo lại y cũng có chút hối hận... Tuy rằng y không phải là người tốt tình gì cho cam, nhưng tự mình động thủ như vậy vẫn rất là hiếm, chỉ là Tạ Hà... Hình như luôn có bản lĩnh chọc tức y... Chỉ cần nghĩ tới Tạ Hà có thể phản bội mình! Dịch Trạch liền không khống chế được tâm tình của bản thân!
Không cho phép! Sẽ phẫn nộ đến muốn gϊếŧ người!
"Nếu cậu ta đã dám làm ra chuyện như vậy, thì phải chuẩn bị tâm lý gánh lấy hậu quả đó." Dịch Trạch lạnh lẽo nói.
Giản Tử Hàm hít sâu một hơi, nhìn Dịch Trạch chậm chậm nói: "Cậu ấy làm chuyện gì? Là không nên quen tôi sao... Hay là không nên yêu anh? Hay là không nên liều mạng cứu tôi hả? Nếu như không có cậu ấy, ngày hôm nay người nằm ở đó chính là tôi."
"Cậu nói cái gì?!" Sắc mặt của Dịch Trạch rốt cuộc cũng thay đổi.
Đáy mắt Giản Tử Hàm lộ ra đau đớn sâu sắc, còn có một tia đố kị, "Tôi căn bản không cần anh phải nhắc nhở tôi... Tôi biết cậu ấy vì sao lại muốn tiếp cận tôi, nhưng mà cho dù là như vậy đi chăng nữa, thì lúc đối mặt với nguy hiểm, cậu ấy vẫn chọn cứu lấy tôi... Nếu tôi chết không phải cậu ấy sẽ có lợi sao? Dù sao một kẻ đã chết sẽ không còn uy hiếp đối với cậu ấy nữa, cậu ấy có thể an tâm ở lại bên cạnh anh, nhưng cậu ấy không làm như vậy. Cho dù không có liên quan tới anh, thì lúc đó cậu ấy cũng sẽ chọn cứu tôi, vì cậu ấy chính là người như thế, nhưng sau đó tôi đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì cậu ấy biết tôi là người mà anh thích, cho nên mới không muốn nhìn thấy tôi bị thương..."
Dịch Trạch có chút thất thần, tựa như còn đang vướng bận vấn đề kia: "Thật sự là cậu ta cứu cậu sao...?"
Giản Tử Hàm thất vọng nhìn y, "Anh không tin thì thôi, tôi chỉ hi vọng sau này anh đừng thương tổn đến cậu ấy nữa, vì anh cũng đâu có để tâm gì đến cậu ấy."
Dịch Trạch giật giật đôi môi, không biết nên nói cái gì.
Giản Tử Hàm xoay người, chợt nhớ tới chuyện gì đó, lại quay đầu lại nói với Dịch Trạch: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa anh nhất định phải biết, từ đầu tới cuối cậu ấy không hề có ý gì với tôi, người có ý đồ riêng chính là tôi, là tôi thích cậu ấy trước, tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi cậu ấy. Anh... Tự lo lấy đi."
Dịch Trạch không có đuổi theo, nhưng cũng không có rời đi, mà là bình tĩnh đứng ở đó, hình như còn đang đắm chìm vào trong câu nói kia của Giản Tử Hàm.
Là Tạ Hà cứu Giản Tử Hàm... Sao có thể được chứ...
Thế nhưng Giản Tử Hàm cũng đâu có lý do gì lừa gạt y? Lúc đó hai người đều bị thương, Giản Tử Hàm là bị thương nhẹ, nhưng Tạ Hà lại bị đưa vào phòng phẫu thuật, tình huống lúc đó cũng chỉ có hai người họ biết, những lời mà Giản Tử Hàm nói rất có thể là sự thật, bởi vì hắn căn bản không cần phải gạt y để làm gì.
Dịch Trạch cúi đầu nhìn đôi tay mình, lần đầu tiên trong mắt hiện lên sự phức tạp, vừa nãy y, thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết cậu ấy...
Danh Sách Chương: