- Này, có vài người lại thích mình nữa đấy!
- Vậy à? Sao không từ chối luôn?
- Kệ, cứ để cho họ tưởng, ha ha!
Tại sao lại dẫn đến tình cảnh như thế này chứ? Phải chăng những gì tôi đối với Vy suốt 1 năm qua lại không bằng một người khác chỉ trong 1 tháng? Ừ, em xinh xắn dễ thương, nói chuyện có duyên, tôi biết em hoạt động Đoàn thể, tính tình em hướng ngoại, và em đón nhận mọi sự tấn công của bọn con trai khác về phía mình. Những ai có tình ý với em thì em cũng đều không tỏ rõ thái độ dứt khoát, vẫn vui cười tiếp chuyện, thậm chí em lại có những hành động lẫn thái độ khiến mỗi ai trong số họ đều lầm tưởng là em đã đáp lại bọn họ.
- Nè, thấy tên đó không?
- Mặc áo trắng à? Ừ, sao?
- Hồi trước thích Vy đó!
- Ừm…..!
Thế nhưng tôi không hề ghen, tôi không muốn làm em khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện đó. Có lẽ, tôi cũng đã từng nghĩ rằng em vẫn chưa là gì của tôi, và tôi không có quyền giữ lấy em ở riết một chỗ. Vậy nên tôi để em tự do với những mối quan hệ bên ngoài mà không hề hỏi lấy một câu, tôi chỉ cần biết khi ở cạnh tôi, em lại là Khả Vy lém lỉnh và dễ thương. Như vậy, không lẽ tôi đã sai chỉ vì không quan tâm rõ ràng với em?
- Tối nay đi chơi nhé Vy!
- Thôi, mới tối qua rồi còn gì nữa, bữa nay bận đi với mấy bạn rồi!
- À, ừ….thôi vậy!
Hay có lẽ tôi sai vì ngày nào tôi cũng sang nhà em chơi, để rồi một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng việc tôi xuất hiện trước mặt em là một việc hết sức bình thường và không có gì thú vị, hoặc thậm chí tệ hơn tôi có thể là một cái đuôi khó chịu cứ bám lấy em. Ừ, điểm này thì có lẽ tôi sai thật rồi, tôi biết điều gì nhiều quá cũng sẽ thành không tốt, việc tôi luôn ở cạnh em khiến mình vô tình đánh mất đi sự nhớ nhung của những khoảng trống được tạo ra khi vắng nhau, Vy nhỉ?
- Nè, qua đó rồi, xa mặt đừng cách lòng nha!
- Ừm, dĩ nhiên rồi, toàn lo gì đâu!
- Hì hì, phải lo chứ!
- Yên tâm đi, Nam này chung thuỷ lắm!
Nếu là vậy, thì ước gì ngày ấy tôi đừng về lại A1 nữa, mà tốt nhất là cứ ở lại bên A2, thì dù có xa mặt, chỉ cần tôi đừng cách lòng thì có lẽ bây giờ chúng ta đã không như thế này rồi, em nhỉ? Mà có lẽ cũng sai rồi, vì chỉ mình tôi không cách lòng thì vẫn không đủ, bởi chính em cũng đâu giữ được lời em nói, em bảo tôi xa mặt đừng cách lòng, và giờ 1 tháng xa nhau em đã đổi thay rồi đấy thôi!
Và có lẽ, bởi vì tôi thể hiện quá rõ tình cảm của mình, nên giữa hai đứa thì Vy đã là người nắm đằng đuôi rồi. Trong khi Vy vẫn giữ thái độ quân bình lập lờ, để tôi thỉnh thoảng vẫn phải lo ngay ngáy vì những thái độ bất thường của em ấy. Vy biết tôi chỉ thích mỗi mình em ấy, ngược lại tôi chẳng biết Vy ra sao, chẳng biết là em ấy thích bao nhiêu người nữa. Để mỗi ngày qua, dự cảm về một ngày không may của tương lai gần cứ lớn dần trong tôi, khi mà tôi cảm thấy em dần phai nhạt. Nhưng dự cảm ấy không lớn bằng niềm tin, và tôi hoàn toàn tin em, vậy nên dù có ai nói gì về những mối quan hệ của em, tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ cho qua chuyện.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi đặt niềm tin không đúng chỗ vào một người mà tôi chẳng bao giờ ngờ được là có ngày người ấy phũ tôi một cách không thể tàn nhẫn hơn được.
Tôi ngồi lặng yên nơi góc phòng, thẫn thờ nhìn những mẩu xốp trắng, những cành dương xỉ và hạt châu còn dư khi lần đầu làm món quà giáng sinh tặng Vy. Tôi không thể nào quên được niềm vui khi ấy, dẫu có vất vả nhưng mỗi lần như vậy tôi lại hình dung nụ cười rạng ngời của em, và tôi lại có thêm động lực để hoàn thành món quà mà có thể suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được nó được thêm lần nào nữa. Chính em là nguồn cảm hứng để tôi nảy ra ý tưởng ấy, cũng chính em là lí do tôi chạy đôn chạy đáo suốt 1 tuần lễ trời. Thế nhưng, cành dương xỉ bây giờ đã vàng úa, hẳn là những cây thông nhỏ nhắn trong hộp quà của em cũng đã héo tàn như thế, như chính tình cảm của đôi mình bây giờ vậy.
- “ Tôi để cành dương xỉ úa tàn theo lẽ tự nhiên, vậy thì cớ sao em lại cố công tô thêm chất màu ngọt ngào lên cái từ “ bạn đặc biệt “ dành cho tôi chứ? “
Những mẩu giấy của bản nháp hai bài thơ tôi tặng em vẫn còn đó, đầy những nét chữ tôi cố viết thật ngay ngắn và những đường gạch nguệch ngoạc khi không đồng ý. Tôi nhớ lầ tôi tặng em bài thơ đầu tiên của mình, em đọc rồi lại cười phá lên:
- Ha ha, thơ gì thế này hả ông?
- Thì… thì là thơ chứ sao?
- Chẳng vần chẳng điệu, ôi đầu đá của tui ơi!
- ………!
Và ngay đêm hôm ấy, tôi đặt bút làm lại bài thơ thứ hai, nó chỉ có một bản nháp duy nhất. Trong khi viết, ý tưởng cứ tuôn trào không ngớt, khiến tôi còn sợ rằng mình sẽ bỏ quên bất kì ý tưởng hay ho nào. Tôi viết một mạch, có vần có điệu, tự mỉm cười một mình mặc cho ông anh cười chế giễu cạnh bên. Và chắc chắn, suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được một bài thơ thứ hai nào nữa, bởi nụ cười nửa vui nửa hạnh phúc của em đã làm tôi cảm thấy mình không cần thiết phải làm thêm bài thơ nào nữa. Rồi bây giờ, hẳn là tôi cũng không còn cần phải làm thơ nữa rồi!
Một vài thỏi kẹo Sugus tôi mua mà chưa kịp đưa em vẫn còn trên bàn, tính tôi từ nhỏ đã không hảo ngọt, tôi không thích kẹo bánh, chỉ thích mỗi khô bò. Nhưng từ khi gặp Vy, tôi đã biết thế nào là kẹo Sugus ngọt ngào, và nó lại càng ngọt ngào hơn khi tôi chạy xe đằng trước, em lột vỏ kẹo và đưa vào miệng tôi từ đằng sau, rồi lại cười thật tình tứ đầy quyến rũ.
- Kẹo này ngon thiệt ta ơi!
- Hi hi, biết sao ngon không?
- Sao?
- Vì Vy chỉ mà, hì hì!
Tôi lúc này cũng bất giác đưa tay lấy một viên kẹo cho vào miệng, Sugus vẫn ngọt, nhưng lần này nó có kèm cả vị đắng. Và lạ lùng thay, dù vị ngọt gắt hơn nhưng ta vẫn cảm nhận rõ vị đắng trên đầu lưỡi và đắng đến tận tâm can. Có lẽ, Sugus lần này đã không còn đi cùng nụ cười toả nắng của em nữa rồi.
Nhìn tấm thiệp mừng Tết của em trong hộc bàn, tôi chợt nhớ đến khoảnh khắc mình nhận được con số 15. Chẳng hiểu sao lúc cho tay vào hộp thăm, tôi lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ là người có trong tay tấm thiệp mừng của em vậy. Và quả thật đúng là vậy, tôi sững sờ nhận ra trong tay mình là thiệp của em, còn em tròn mắt ngạc nhiên và tủm tỉm cười:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi Nam ơi, hi!
- Ừ, bất ngờ ghê!
Nhìn vẻ mặt rầu rầu của em lúc nhận ra thiệp em được nhận chẳng phải là của tôi, dù cho không biết rằng rốt cuộc tấm thiệp mừng của tôi đã về tay ai, nhưng tôi vẫn vui và cảm thấy ấm lòng, vì em buồn một nỗi buồn hạnh phúc.
- Ấm lắm rồi, hi!
- Ừ, ngủ đi ha!
Tôi nhớ dáng vẻ ngủ thật dễ thương của em, như một cô mèo con đang cuộn tròn trong chăn ấm, làn môi đỏ hồng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.
Em chữa thẹn cho tôi những lần tôi còn đang lúng búng chưa biết chữa thẹn làm sao:
- Thằng Nam đánh bài dở ẹc, đúng là nhà từ thiện hảo tâm, hề hề!
- Dẹp tụi mày đi!
- Đâu có sao, đen bạc đỏ tình, Nam ha?
Và em bên cạnh tôi khi tôi khó khăn:
- Ngày mai sang nhà tui học Anh văn đấy nha!
- Phải không trời?
- Học xong mới được đi chơi!
Rồi em hấp háy mắt mỉm cười khi thấy tôi đến lớp sau một tuần nằm viện vì bệnh:
- Khoẻ rồi ha, vở mình chép bài hết rồi nè!
Mọi thứ như quay lại chầm chậm trong đầu, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn như ngược thời gian đưa tôi trở lại những ngày ấy, và, tôi cuối cùng sau bao ngày qua, cũng đã có thể mỉm cười thật sự:
- Mình tên Khả Vy, hì, làm quen nha!
Càng giận càng ghét, càng tìm mọi lí do để nhớ lại mọi chuyện thì tôi lại càng nhận ra mình yêu em ấy đến nhường nào. Ừ, bây giờ tôi sẽ không trách gì em nữa đâu Khả Vy à, tôi biết những gì em dành cho tôi là thật lòng, tôi biết tình cảm chúng ta nhẹ nhàng như gió thoảng vậy. Suốt thời gian qua, tôi chưa hề một lần thật sự tỏ tình với Vy, thì lấy tư cách gì để giận em ấy khi em chọn một người con trai khác không phải là tôi chứ. Có lẽ, suốt năm rồi tình cảm giữa cả hai chỉ là do tôi ngộ nhận mà thôi, ừ tôi yêu em thật, nhưng em đối với tôi chỉ là rung động nhất thời, và em chọn cách rút lui nhẹ nhàng như vậy. Và mọi sự, chỉ là do tôi cả nghĩ mà thôi, cũng phải, điều gì dễ đến thì cũng dễ đi thôi mà!
Tôi sẽ chúc phúc cho em cùng người ấy, tôi sẽ không còn trách gì em nữa đâu, mãi hạnh phúc nhé, vì em đẹp nhất khi em cười đấy, Khả Vy!
Thật sự tôi chẳng cao thượng hay có lòng vị tha gì đâu, chỉ vì lúc này đây tôi đã nhận ra một điều rất đơn giản. Trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai, không phải bạn làm đúng để nhận được gì và làm sai thì sẽ bị gì, mà chỉ là một ngày nào đó, hai con tim không còn đập cùng chung một nhịp nữa mà thôi!