Quả thật trông như Minh Châu không có vẻ gì là đùa giỡn, câu trách móc pha lẫn giận dữ vừa rồi có thể cảm giác như đó là một lời nói thật tình và xuất phát từ một thời điểm bất ngờ không có sự chuẩn bị trước.
Tuấn rách ú ớ như không tin vào mắt mình:
- Sướng… sướng vậy mày?
Với nó thì đó là sướng, nhưng với tôi thì lại là khổ, vì cạnh bên tôi lúc này là Tiểu Mai, và tôi thì chẳng còn lòng dạ nào để ý đến bất cứ điều gì nữa, bởi tôi vừa bị một nhỏ khác mắng là thằng phản bội ngay trước mặt người yêu tôi:
- Không… không hiểu! – Tôi lắp bắp không thành ý.
Tiểu Mai không nói gì, nàng chỉ lặng lẽ quan sát thái độ của tôi rồi suy nghĩ thêm một hồi nữa, mới thở hắt ra nói:
- Đi vào lớp!
Tôi không dám hó hé nửa lời, vội cúi đầu lẳng lặng đi sau lưng Tiểu Mai mà vào lại phòng học, bỏ luôn giờ giải lao uống nước vui vẻ mà lí ra tôi phải được tận hưởng. Thằng Tuấn rách vẻ như mặc kệ những chuyện đó, nó bá vai tôi nói vào tai:
- Ê tao nhờ mày vụ này cái!
- Gì? – Tôi hỏi như sừng sộ.
- Chiều nay rảnh không? Tao hỏi mày cái này! – Nó cười cầu tài.
- Hỏi gì? – Tôi thắc mắc.
- Ra về gặp tao ở cổng trường rồi nói chuyện, vụ này quan trọng lắm! – Nó úp mở một câu rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Phần tôi lúc này thì thừ người ra như thằng đần, ai nói gì tôi cũng gật đầu, thế nên chuyện chấp nhận vụ nhờ vả của thằng Tuấn cũng không ngoại lệ, tôi đồng ý ngay tắp lự. Bởi tôi chỉ lo một nỗi lúc này, đó là tại làm sao mà tôi lại bị nhỏ Minh Châu gọi là đồ phản bội, trong khi chỉ trước đó hơn một tuần tôi còn tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ làm Tiểu Mai phải buồn, ấy vậy mà… bây giờ vẻ như tôi lại lòi chành ra thêm một chuyện tình ái động trời nữa.
Thế nhưng tôi thì nào có quen biết gì nhỏ Minh Châu kia chứ, thật sự trong trí óc tôi còn chả có ấn tượng gì với nhỏ này nữa là, ngoại trừ một điều là… nhỏ này khá đẹp.
Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, ừ có thể người giống người, hoặc tên trùng tên chẳng hạn, rất có khả năng nhỏ kia chỉ nhầm tôi với một ai đó.
Nhưng sao tôi cứ có một cảm giác bất an thế nhỉ? Bởi nếu như thật sự là nhầm người thì tôi đâu cần phải lo lắng đến vậy chứ?
Đúng rồi, tôi lo lắng chỉ là sợ Tiểu Mai sẽ nghĩ rằng tôi đã thích ai đó trước khi yêu nàng, vậy nên tranh thủ lúc giải lao giữa hai tiết học, tôi vội phóng sang chỗ nàng giải thích ngay:
- Anh nói thật, anh không quen biết gì với nhỏ đó cả!
- Ừm! – Tiểu Mai thản nhiên gật đầu.
- Thật mà, anh không nói dối đâu! – Tôi gần như chết đứng khi thấy Tiểu Mai lạnh lùng trả lời.
- Em biết, em cũng không nghĩ là anh dám nói dối trước mặt em! – Nàng nhún vai đáp.
Đến đây thì tôi hơi lạnh người khi nghe Tiểu Mai nói vậy, vì cứ như tôi bây giờ… hoàn toàn nằm trong quyền sinh sát của nàng rồi ấy.
- Thật mà, anh không hề biết Minh Châu! – Tôi thở vắn than dài.
- Nhưng có thể Minh Châu quen biết với anh! – Tiểu Mai nhìn thẳng vào tôi.
- Là sao? – Tôi ngỡ ngàng thắc mắc.
- Rất có thể anh quen Minh Châu từ trước đây, nhưng vì lí do nào đó mà anh đã quên mất bạn này rồi! – Nàng lắc đầu đáp.
- Không, anh không có quen thật mà!
- Ra về nói chuyện sau, anh về chỗ đi!
- Ừm…..!
Suốt từ lúc đó đến tận giờ ra về, tôi cứ căng óc nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra rằng Minh Châu là ai, và tôi đã quen nhỏ này như thế nào. Tuyệt đối không có chuyện tôi quên… một cô gái xinh đẹp như thế này được, bởi ngay từ nhỏ là tôi đã động lòng phàm và thích đơn phương không biết bao nhiêu đứa con gái rồi. Thế nên nếu tôi đã từng gặp Minh Châu thì tôi phải nhớ ra nhỏ này là ai chứ, chưa kể nhỏ này lại đang học 11A2 trường tôi, và nói thế thì có rất nhiều điểm vô lí đầy khúc mắc trong tình huống này.
Giờ ra về, khi tôi còn định dắt xe ra cổng trong bộ dạng thiểu não thì thằng Tuấn rách đã trờ tới:
- Ê Nam, ngày mai mày rảnh không? Đi với tao!
- Đi đâu? – Tôi nhăn nhó hỏi lại.
- Đi học Thái cực quyền! – Nó tỉnh bơ đáp.
Tôi gần như không tin vào tai mình, trố mắt ngạc nhiên rồi há hốc mồm:
- Mày điên à?
- Sao điên? – Tuấn rách chưng hửng.
- Đang yên đang lành tự nhiên lại đi học võ? Rồi võ gì không học, lại đi học Thái cực quyền? – Tôi nói giọng chế giễu.
- Thì tao thích… học chứ sao, có gì đâu! – Nó ấp úng.
- Haizz, Thái cực quyền nói thật mày chứ hiếm có dòng nào chiến đấu lắm, toàn tập theo trường phái dưỡng sinh thôi! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Là sao? – Tuấn rách ngạc nhiên hỏi lại.
- Là võ dưỡng sinh tập múa may bay uốn dẻo ấy, mày hiểu không? Còn mấy vụ Thái cực dụng lực đả lực thì chỉ có trong phim thôi, mày giỏi như Trương Tam Phong thì hoạ may!
- Ơ… chứ sao Vịnh Xuân của mày cũng có dụng lực đả lực đó thôi?
- Vịnh Xuân khác, là võ công cận chiến tốc độ cao đã qua thực tiễn, còn Thái Cực quyền ngày nay thì chủ yếu dành cho các vị lão thành tập dưỡng sinh để khoẻ người thôi!
Mặc cho tôi nói nát cả nước, Tuấn rách vẫn khăng khăng giữ ý định của nó:
- Kệ… tao muốn học đấy!
- Bố thằng bệnh, học ra chả đánh lại ai đâu! – Tôi nói giọng chế giễu.
- Tao học đâu phải để đánh nhau! – Nó khoát tay phớt lờ tôi.
- Chứ để làm gì? – Tôi sửng sốt.
Và rồi trong vài giây ngắn ngủi, tôi ngớ người ra, à lên một tiếng rồi phán đoán:
- Mày học vì… gái? Đúng không?
- Ặc… sao mày biết hay vậy? – Thằng Tuấn giật mình ngạc nhiên.
- Vậy là đúng rồi, đang tính học lấy le với nhỏ nào chứ gì, anh hùng cứu mỹ nhân à? – Tôi châm chọc.
- Không… tao học vì… chỗ học có gái! – Nó thật thà thú nhận.
- Là sao?
- Là… tháng trước có nhỏ kia đến học thêm Hoá ở chỗ anh tao… thấy nó xinh quá nên tao bắt đầu dò la thông tin!
- Rồi sao nữa?
- Thì biết được em nó học chuyên Hoá, nên mới qua nhà tao học phụ đạo!
- Khác trường thì tán làm quái gì mày ơi!
- Nhưng… nhà em nó dạy võ, nên… tao định đi học!
- Bố thằng bệnh, học võ để tán gái thì chỉ có mày thôi đấy, thế rủ tao đi làm gì?
- Tao đi một mình… ngại lắm, có mày đi chung cho đỡ quê!
- Ơ hay, tao cần gì học võ nữa, tự thân vận động đi mày!
- Á à nhớ nhé, vụ thằng Huy tao giúp mày rồi bây giờ qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát phải không? - Tuấn rách trề môi phì phèo văng cả nước bọt.
Thằng Tuấn chốt một câu quá hiểm hóc, đánh trúng vào yếu điểm của tôi ngay tắp lự, đó là nợ ơn thì phải trả ơn, quyết không nuốt lời. Thế là dù muốn dù không tôi cũng đành rầu rĩ gật đầu đồng ý với nó:
- Cũng… được, nhưng một tuần học mấy ngày? Tao bận lắm, không phải ngày nào cũng đi được đâu!
- Một tuần chỉ học tối thứ 4 với tối thứ 6 thôi, không nhiều! – Nó hớn hở ra mặt.
- Ờm… thế mai bắt đầu học luôn à? – Tôi hỏi tiếp.
- Chứ sao, sẵn đầu tháng mà, tối mai qua nhà em nó ghi danh luôn là vừa! – Tuấn rách vui vẻ đáp.
- Cơ mà.. em nó dạy hay sao mà mày ham hố thế? – Tôi thắc mắc.
- Không, ba của nhỏ đó dạy, còn nhỏ này nghe đồn cũng giỏi võ lắm, con nhà võ được học từ nhỏ mà lị! – Nó giải thích.
- Hê, con gái mà tập võ thì chắc… thuộc dạng vũ thê rồi mày ơi, lạng quạng em nó đấm cho vỡ mồm ấy chứ! – Tôi cười mỉa mai.
- Rồi mày xem, tao nhất định sẽ tán đổ em nó, không thì… em nó đừng hỏi tại sao bị cho nghỉ lớp Hoá của anh tao, he he, thế hẹn mày tối mai tại đây nhé, tao tới dẫn đi! – Tuấn rách cười nham hiểm rồi giao hẹn.
- Ừm, có gì mai tao báo, về đi mày! – Tôi thở hắt ra.
Vậy là chưa xếp được lịch học tiếng Anh ở nhà Tiểu Mai thì tôi đã vướng mất hai ngày quý giá trong tuần để đi học Thái Cực quyền với Tuấn rách, rõ là vớ vẩn gì đâu khi thằng này học võ chỉ để tán gái mới hài chứ.
- Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy? – Tiểu Mai thắc mắc hỏi khi tôi đang đạp xe đưa nàng về nhà.
- Nó nhờ anh đi tập võ chung với nó ấy mà! – Tôi nhún vai đáp.
- Anh… biết võ sao không dạy luôn, lại phải đi học? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì… nó thích học môn khác, nên rủ anh đi chung cho vui! – Tôi nói trớ sang lí do khác, vì chẳng hiểu sao tự dưng cảm thấy rằng không nên nói lí do thằng Tuấn đi học võ vì tán gái, bởi khéo chừng có khi Tiểu Mai chẳng cho tôi đi thì mất mặt dám lắm chứ.
- Cũng được…! – Nàng đồng ý với thái độ không vừa ý lắm.
Tôi thì lại đoán rằng lí do Tiểu Mai nhíu mày khó chịu như vậy là do vụ Minh Châu khi nãy, thế nên bèn xuống nước giải thích:
- Anh nói thật là anh chả nhớ nhỏ Minh Châu là ai cả, thiệt đó!
- Anh không nhớ, tức là chỉ tạm thời quên thôi, đúng không? – Nàng đáp lại ngay.
- Không… ý anh là anh chưa gặp nhỏ này bao giờ kìa! – Tôi hoảng vía chối liền tức thì.
- Thật chứ? – Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi dò xét.
- Thật… anh việc gì phải giấu em chứ!
- Ừm, được rồi, em sẽ suy nghĩ!
- Suy nghĩ gì nữa? Nhỏ đó nhận nhầm người thôi, hiểu lầm đó!
- Không, nếu là nhầm người thì đã nhầm từ lần trước anh bị tạt nước rồi, việc ngày hôm nay rất không bình thường!
- Sao không bình thường? Anh thấy thiếu gì người giống người, tên trùng tên đâu chứ!
- Em cần thời gian để suy nghĩ! – Tiểu Mai hờ hững đáp.
- Rồi… nhưng nói trước là anh chẳng biết gì đâu! – Tôi thở hắt ra vì sự bướng bỉnh của cô nàng.
- Trước đó, em cần phải hỏi anh một câu! – Nàng bất ngờ gọi giật lại.
- Gì nữa? – Tôi ngớ người thắc mắc.
Con gái trước và sau khi yêu ai, muôn thuở không thay đổi đều có một câu hỏi duy nhất muốn hỏi con trai, đó là….
- Trước khi quen em, anh đã thích ai rồi chưa?
Tôi ngớ người ra trước câu hỏi bất ngờ này của Tiểu Mai, rồi bằng một động tác ấp úng gãi đầu đầy ngập ngừng, tôi khổ sở nhắc lại:
- Thì em biết rồi còn hỏi nữa… trước em là… Vy chứ ai!
- Vy thì em biết, nhưng ý em là trước đó nữa kìa, anh đã từng thích mấy cô rồi? – Tiểu Mai kiên nhẫn hỏi tiếp.
- HẢ? Cái gì? Làm gì mà đến mấy cô? – Tôi điếng hồn rú lên.
- Em biết… anh thích con gái đẹp lắm, mà là từ nhỏ nữa kìa, nói thật đi! – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Sao nữa? Ai nói với em vậy? - Tôi đần mặt ra lắp bắp.
- Anh Phúc kể em biết, vậy được chưa? – Nàng nhún vai trả lời.
Quả này thì đúng là bị bán đứng thật rồi, ông anh bá đạo hại tôi mấy phen chưa đã hay sao lại còn đem chuyện tôi… trăng hoa hồi nhỏ ra mà kể tùm lum từa lưa vầy nè hở trời??!!
- Thì…….! – Tôi nhăn nhó nói không thành câu.
- Nói thật đi, em không giận đâu, chỉ là cần biết để xác minh xem Minh Châu là ai thôi! – Tiểu Mai tiếp lời.
- Sao nữa? Anh đã nói là trước đó anh chưa có gặp Minh Châu bao giờ! – Tôi khổ sở phản bác một cách yếu ớt.
- Anh chỉ là đang không nhớ ra thôi, không có lửa sao có khói chứ, kể em nghe xem nào! – Nàng nhíu mày vẻ không vừa ý, nhìn thẳng vào tôi đầy uy lực.
- Thì… trước đây… cũng có…..! - Thế là dù muốn dù không, tôi cũng đành phải kể lại quá khứ tán gái… oai hùng nhưng đầy thất bại của tôi kể từ mùa giải những năm lớp 2 cho đến tận bây giờ dù không lấy làm gì vinh quang cho lắm.
Tôi kể đến đâu thì Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên đến đấy, dù rằng lúc ban đầu nàng đã cố giữ vẻ bình tĩnh, thế nhưng đến khi tôi chấm dứt “ thiên tình sử “ đơn phương của mình với gần chục nhỏ con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ thì Tiểu Mai lắc đầu ngao ngán, rồi bằng một động tác vuốt tóc uể oải pha lẫn thất vọng, nàng thở dài buông một câu mà tôi chẳng hề muốn nghe chút nào:
- Anh cũng hay thật, em chưa từng thích ai trước khi gặp anh, còn anh thì… thích cả tá những cô gái khác từ đó đến giờ!
- Lúc đó… anh còn nhỏ mà, đã biết gì đâu!
- Ừ, còn nhỏ mà vậy, lớn lên chắc phải ghê hơn nữa!
- ……….!
- Anh về đi, chiều mai tập võ với Tuấn thì chiều mốt qua nhà em, mình tiếp tục làm rõ chuyện này!
- Sao… nữa…?
- Em không chấp nhận chuyện người khác nói bạn trai em là đồ phản bội, được không?
Tiểu Mai nhướn mắt nhìn tôi đầy bướng bỉnh và cương nghị, thế là cuối cùng tôi đành phải quyết định trao tiểu sử của mình cho cô điều tra viên này toàn quyền khai thác:
- Ừ… sao cũng được, ngày mốt, em hỏi gì anh nói đó, được chưa?
- Vậy được rồi, giờ anh về nghỉ trưa rồi ôn bài đi, ngày mai có thể kiểm tra 15 phút anh ngữ!
- Ừm, nhớ mà!
Trưa hôm đó, tôi đạp xe về nhà bằng một tâm trạng chán chường trái ngược hoàn toàn với lúc sáng đầy vui vẻ, trong đầu lầm bầm rủa thầm con nhỏ Minh Châu đáng ghét tự dưng đang yên đang lành lại bày trò gây sự. Và tôi lại càng rầu rĩ không kém khi nhớ lại câu trách móc nhẹ nhàng mà rõ là có ý hờn dỗi khi nãy của Tiểu Mai, bởi đúng thật là Tiểu Mai trước giờ chỉ yêu mỗi mình tôi, còn tôi thì ngược lại, đem lòng… thích cả quá trời người!