Không riêng gì tôi, mà cả Tiểu Mai, bé Trân, Khả Vy lẫn Minh Châu đều bất ngờ trước cuộc gặp gỡ hiếm có này, một phần có lẽ ai trong số bốn người bọn họ đều ghen tị trước vẻ xinh đẹp của đối phương, phần còn lại có lẽ là “mối thù trong mơ “ nào đó.
Đứng trước tình cảnh này, đừng nói là thánh thần thiên địa gì đó hiển linh, mà ngay cả tận thế đến nơi thì cả bốn nàng cũng đều mảy may không biết. Phần tôi thì tôi thấy lạ lùng là đầu tiên, khi mà bé Trân trước giờ chưa hề gặp Minh Châu, còn Khả Vy thì chỉ mới một lần nhưng con bé đã có vẻ thù sâu hận nặng. Còn Minh Châu, chỉ mới gặp qua Tiểu Mai vài lần, chưa hề biết đến bé Trân, thế nhưng cô nàng lúc này lại có vẻ chả ưa gì luôn con bé răng khểnh đang nhìn mình nhất mực từ đầu đến chân này.
Mà Tiểu Mai với Khả Vy lại biết nhau, thế nên tôi đồ rằng… chỉ có một lẽ, đó là chị hai Tiểu Mai thường tâm sự với em gái là Trân, còn cô nàng Khả Vy thì chắc họa hoằn sao đó lại kể tất tần tật cho Minh Châu nghe, nên lí do mà cả bốn người vừa gặp mặt đã kình nhau quyết liệt, điện xẹt ầm ầm cũng chỉ có thế.
Cũng cần phải nói ở trường cấp III tôi đang theo học hiện giờ, thì tính chung cả 3 khối lớp, Tiểu Mai được đánh giá là đại mỹ nhân chưa từng có tiền lệ trong suốt các thế hệ học sinh ở đây, lạnh lùng kiêu sa, thông minh học giỏi cả trường đều biết tiếng. Khả Vy thì chẳng thua gì, em ấy nổi tiếng từ hồi trường tôi còn dạy cấp II, lại là bí thư suốt mấy năm liền, xinh xắn hoạt bát, là niềm mơ ước của nguyên đám con trai từ khối trên cho đến từng lớp dưới. Minh Châu thì khỏi phải bàn, cô nàng này nét đẹp chẳng hề kém cạnh Tiểu Mai là bao, lại có tình tình kiểu như người có hai nhân cách, lúc thì hậu đậu vụng về, lúc lại bá đạo không kém, thế nên hồi trước tôi có nghe ngóng bên A2 cũng có một người đẹp thì háo hức lắm, dè đâu lúc bị chuyển lớp sợ vãi mật ra nên quên mất hóng hớt là gì. Đối với phái nam, nhất là những thằng còn độc thân, thì chinh phục Minh Châu là mục tiêu hàng đầu trên cả học tập, bởi so với Tiểu Mai lạnh lùng, Khả Vy nổi tiếng thì việc tán tỉnh Minh Châu có vẻ dễ hơn, vì cô nàng này khá là bí ẩn và thu hút.
Thế nhưng ác một nỗi, con bé Trân vừa chân ướt chân ráo bước vào trường cũng đã nổi tiếng không kém gì chị hai Tiểu Mai của mình. Sở hữu nét đẹp tự nhiên xinh xắn, tính tình dễ thương hòa nhã, lại thông minh lém lỉnh, thêm nụ cười răng khểnh đã làm hớp hồn bao thằng con trai lớp dưới, thiếu điều lôi luôn các ông mãnh lớp trên, điển hình là Sơn đen vừa gặp Trân đã gãy rụm cái một. Cá nhân tôi đánh giá thì bé Trân là một kết quả tổng hợp được lấy từ hai hình mẫu Tiểu Mai và Khả Vy, vì Trân thường ngày nói cười luôn miệng, nhưng cũng có lúc lại lạnh lùng khó hiểu một cách ngẩn ngơ.
Và lúc này đây, tứ đại mỹ nhân cùng nhau tụ họp giữa sân trường cũng đã và đang thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là khi… tôi đang đứng ở giữa, cầu thủ nổi bật với tiếng tăm đang lên chứ chưa lên hẳn.
- Chà chà… chuyện lạ có thiệt!
- Xinh quá cha ông nội người ta rồi, hốt được một em trong đó là phước ba đời, hức!
- Tao kết em Mai đó giờ, người đâu mà đẹp quá chừng, thằng oắt kia hên thiệt mà!
- Cái thằng ba lăng nhăng đó hở, hồi trước nó quen em Vy mà, chắc vài bữa lại bỏ Mai nhảy sang con nhỏ kế nó cho xem!
Phải lúc bình thường thì tôi đã phóng tới táng cho đám con trai nhiều chuyện đang đứng bàn tán bên ngoài kia mỗi thằng một tát vỡ mặt cắm đầu xuống đất rồi. Thế nhưng may phước cho tụi nó là lúc này tình hình nội chiến đang căng thẳng, tôi chả có thể nào mà nhúc nhích được mảy may tí ti ông cụ nào.
Lúc đầu là tôi bảo Tiểu Mai với bé Trân đứng đợi, để tôi dạo một vòng quanh căn-tin kiếm bàn trống rồi mới tới ngồi, dè đâu lại gặp Khả Vy đang đi với Minh Châu, mà Khả Vy lại vừa rủ tôi tới ngồi chung mới ác chớ, thêm cả “mụ “ Minh Châu khó ưa nữa, không biết Tiểu Mai có đoán ra được không đây?
Bối rối gãi đầu, tôi phá tan bầu không khí im lặng bằng cách:
- Ừm… giới thiệu… đây là…..!
Nhưng tôi còn chưa kịp nói tên ai thì đã bị Trân và Minh Châu cắt lời:
- Khỏi giới thiệu!
- ……….! – Và tôi im re luôn từ đó.
May phước thay có người như đã quá quen với thảm cảnh luôn bị con gái kê tủ đứng vào miệng của tôi, Khả Vy ngần ngừ nói:
- Vậy... Nam có bận gì không? Mình bàn chuyện đá banh một chút, vụ trích quỹ lớp cho trận bóng chủ nhật tuần này ấy, mọi người còn thiếu những gì?
Ở cạnh tôi, bé Trân vặc lại ngay:
- Hay nhỉ, tôi mời anh Nam trước mà, hơn nữa đây là giờ ra chơi, sao cứ phải bàn với bạc?
Sắc sảo trong giao tiếp như Khả Vy cũng nhất thời không biết phải nói gì trước lời công kích của bé Trân, tôi còn đang lúng búng gãi đầu định đứng ra hòa giải thì phía đối diện, Dạ Minh Châu đã lừ mắt nhìn Trân:
- Trẻ con vô lối, biết gì về công tác lớp mà trả treo chị Vy!
Vẫn nét mặt bướng bỉnh, Trân nhướn đôi hàng mi, cười mỉa mai:
- Chị hơn tôi có một tuổi chứ mấy mà bảo tôi trẻ con!
Minh Châu cũng không vừa, hừ nhạt đáp trả:
- Hơn một tuổi thì vẫn là lớn hơn, bé ạ!
Bị bà chị xinh đẹp diễm lệ này phản đòn sắc như dao cạo, bé Trân cũng thoáng lúng túng, nhưng vẫn hếch mũi định đổ thêm dầu vô lửa. Tôi đang đứng chôn chân giữa trời như thằng bù nhìn giữ ruộng dưa, còn chưa kịp tằng hắng để không là người thừa thì từ sau lưng, đã cảm nhận luồng hàn khí quen thuộc hôm nào từ cô người yêu của mình.
Tiểu Mai lãnh đạm ôn nhu từ đầu đến cuối, giờ mới ra mặt đỡ lời cho cô em gái yêu quý của nàng:
- Hơn tuổi chưa chắc đã lớn hơn đâu, bạn Minh Châu à!
Vâng, mỗi nàng đều đã cất giọng hát như thanh âm phụng hoàng từ trong ngọn lửa, và tôi nghe như có sấm chớp ầm ầm, mây đen vần vũ bên trên đầu mình.
Minh Châu khá bất ngờ trước tình huống này, đưa mắt nhìn Tiểu Mai:
- Ai bảo bạn thế? Đừng có nói tầm phào như vậy!
- Đâu cần ai bảo, mình nhìn bạn là đã biết rồi! - Tiểu Mai nhún vai thản nhiên đáp.
Phải nói Tiểu Mai trả đòn câu này hơi bị… hiểm hóc, thế này thì có khác nào chỉ thẳng mặt bảo rằng Minh Châu là tính tình trẻ con. Minh Châu hiểu điều đó, bình tĩnh gằn giọng:
- Xem ra bạn không chỉ giỏi bênh bạn trai, mà đến cả cô- em- ngổ- ngáo cũng rất là thương yêu đấy nhỉ! – Minh Châu cố ý nhấn nhá từng tiếng cô em ngổ ngáo, vừa nói vừa nhìn bé Trân qua khóe mắt.
- Tôi mà ngổ ngáo thì chị là ngổ…hành, chỉ đáng nấu canh ăn! – Trân tỏ vẻ bức xúc, đã bắt đầu cãi cùn.
- Hê, sao chưa chi mà đã sửng cồ rồi vậy, cô em? – Minh Châu cười nhạt.
- Tôi không có! – Trân cự lại ngay, dù rõ ràng là nét mặt con bé đang phản bác lại điều vừa nói.
Tôi hiểu, Tiểu Mai lúc này im lặng là vì nàng không muốn sự thể trở nên to tát hơn, nhưng cả bé Trân với Minh Châu như thủy hỏa bất dung, cứ kình nhau quyết liệt. May thay Khả Vy đã kịp thời lên tiếng khi nhận thấy tình hình đang dần chuyển sang chiều hướng xấu:
- Thôi… hai người đừng cãi nhau nữa, chuyện có gì đâu, mình qua kia ngồi đi Minh Châu! - Khả Vy kéo tay Minh Châu, ra sức giảng hòa.
- Ừ… đúng, qua kia ngồi đi! – Tôi vội hùa theo để làm người hòa giải, mà quên mất là mình đang đứng với ai.
Gần như ngay lập tức, bé Trân tròn mắt nhìn tôi hỏi ngay:
- Anh đi đâu?
Ở bên cạnh, Tiểu Mai cũng nhìn tôi với ý hỏi tương tự như vậy. Nhận ra là mình bị hớ, tôi vội vàng đính chính:
- À… ý là Vy với bạn Châu qua đó ngồi, còn… tụi mình kiếm chỗ khác ngồi!
- Ừm, vừa nghe anh nói gì mà? – Trân nheo mắt.
- Có đâu…! – Tôi bối rối.
Không muốn làm khó tôi thêm nữa, Khả Vy nhoẻn miệng cười:
- Vậy bọn này đi trước đây, chuyện kia có gì bàn sau Nam hén!
- Ừ….! – Tôi gật đầu, nhìn Vy với ánh mắt cảm kích.
Thế là thế quái nào nhỉ? Tôi nhớ là trong quá khứ, Khả Vy cũng nào có bao giờ chịu thua ai trong mấy vụ này đâu, ấy thế mà giờ đây em ấy lại là người đứng ra hòa giải cho Minh Châu với bé Trân, mặc dù trước đó vừa bị Trân công kích tới tấp. Không lẽ, sau khi đá tôi thì Vy đã trưởng thành hơn rồi hay sao vậy kìa?!
- Anh còn nhìn làm gì nữa, người ta chiếm hết bàn rồi kìa! – Bé Trân giãy nảy làm cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
- À… để anh đi kiếm! – Tôi giật thót người.
- Kiếm, kiếm hoài, xui gì đâu, đã không có chỗ lại còn gặp phải hai bà khó ưa! – Trân nhăn mặt.
- Đừng nói vậy, vừa nãy là em sai đó! - Tiểu Mai nhíu mày vẻ không vừa ý, nàng nhẹ nhàng nói.
- ……….! – Trân im lặng, cụp mắt xuống vẻ biết lỗi.
Ngạc nhiên chưa, tuy tôi không biết mối quan hệ chị em kết nghĩa giữa Tiểu Mai với bé Trân ra sao, nhưng Trân bướng bỉnh là thế mà giờ Tiểu Mai chỉ trách khẽ một câu là Trân nín khe, chả dám hó hé nửa lời.
- Không có bàn trống thì mình mua nước rồi ra ghế đá ngồi cũng được, anh à! - Tiểu Mai quay sang nhìn tôi mỉm cười.
- Ừ, chắc vậy! – Tôi đồng ý rồi đi về phía căn-tin.
- Cho ba chai Sting dâu cô ơi! – Tôi nói với người bán hàng.
Trong lúc đang chờ nước thì tôi có đưa mắt nhìn về phía Tiểu Mai và bé Trân, thì thấy nàng đang mấp máy môi nói gì đó, Trân ở cạnh bên ra chiều hối hận, mặt rầu rĩ cắn môi như ăn năn lắm. Nhưng tôi trông Tiểu Mai vẫn rất nhỏ nhẹ, chả hề gì là đang tức giận, ấy vậy thì cớ sao mà Trân lại sợ nàng một phép thế nhỉ? Không lẽ… Tiểu Mai bình thường dịu hiền là thế, nhưng ẩn sau đó là cả một… quý bà sư tử hung hăng dữ tợn hay sao vậy kìa?
Đang toát mồ hôi hột tưởng tượng đến cảnh sau này tôi về làm rể nhà nàng và bị vợ mình mắng té tát, còn tôi thì thê thảm hệt như bé Trân lúc này thì người bán nước đã gọi giật:
- Nước nè!
- À…dạ, bao nhiêu vậy cô? – Tôi giật bắn người.
Bê nước đến chỗ Tiểu Mai và Trân, tôi chỉ tay về băng ghế đá trống gần đó rồi cả ba đứa ngồi xuống.
- Của em nè! – Tôi chìa chai nước về phía Tiểu Mai.
- Hì, cảm ơn anh! – Nàng cười nhận lấy.
- Của bé con nè, sao đấy? – Tôi hỏi Trân.
- Không… đâu có! – Trân lắc đầu nguầy nguậy.
Quái lạ, suốt từ lúc đó cho đến khi vào chuông reng vào lớp thì tôi cũng chả hề thấy Trân nói thêm câu nào nữa, mà im lặng ngồi ngoan ngoãn hệt như một cô em gái vừa bị chỉ mắng. Và cuộc gặp gỡ tanh bành nhá lửa của tứ đại mỹ nhân vào ngày hôm đó cũng kết thúc mà chả ai bị tổn hại gì, à quên, có mỗi bé Trân là vừa bị chị hai Tiểu Mai nạt ột trận vì cái tội vô phép với người lớn mà thôi.
- Hê hê, mày thấy chưa con, vợ tao nạt một tiếng là em Trân của mày sợ một phép, run bần bật! – Tôi hí hửng nói qua điện thoại.
- Hừ, Trân hiền thôi, gặp tao thì tao cự lại ngay! – Sơn đen hậm hực đáp lại.
- Điên, con bé Trân mà hiền mới sợ đó con, mà mày cự lại vợ tao thì tao cho vỡ mồm nhá! – Tôi cười ha hả.
- Bố thằng bệnh, mà tập tành sao rồi? Ngày mai chủ nhật rồi đó! – Nó hỏi.
- Bình thường, chả biết mấy ông 12A17 ra sao mà mùa trước đứng nhì ghê nhỉ?
- Dào ôi, có gì đâu, cứ tưởng tượng đá với tụi yếu hơn là quất tuốt!
- Ờ, quất tuốt thì què giò con ạ, mày hổ báo thế!
- Hề hề, mà đã thử cách sút của tao nói chưa?
- Cái vụ tưởng tượng ấy hả, thôi đi bây, đầu óc tao không phong phú thế đâu!
- Mày ngu, mày mà biết sút là thành tiền đạo rồi con, lúc đó khả năng ghi bàn của mày sẽ tăng lên đáng kể!
- Hơ, thôi cha, làm như dễ ăn của ngoại lắm, mà chiều mai có tới xem tụi tao đá không? Nếu thắng xong là cả bọn đi ăn mừng đó!
Dè đâu Sơn đen là cái thằng ham sắc bỏ bạn, nó từ chối ngay:
- Thôi, buổi sáng tao chạy xe ra Mũi Né mua mấy cái hạt đá quý rồi, về kết thành dây, tối đem tặng cho em yêu, hé hé!
- Ờ, khốn…nạn, anh em trước gái sau mà nó thế đấy! – Tôi phì cười.
- Hê hê, ráng đi, bữa sau anh dạy cho chú sút “lá vàng rơi “, đảm bảo chất chơi vô đối! – Nó hứa hẹn cho qua chuyện.
- Ờ, rồi, thế bye, thắng trận này thì mày sẽ được vinh hạnh dạy cho tao! – Tôi nhún vai nói.
- Okie, chúc may mắn! – Nói rồi Sơn đen cúp máy ngay.
Tôi cũng gác điện thoại theo nó rồi tót lên phòng, nằm phịch xuống giường gác tay lên trán nghĩ ngợi đủ điều. Chậc, chả biết trận kế có thắng nổi không đây, dù gì 12A17 cũng từng là á quân mùa giải trước, chắc cũng không dễ đâu. Mà còn cái vụ sút theo tưởng tượng mà Sơn đen bày ra nữa chứ, đúng là tôi cũng ham ghi bàn lắm chứ, nhưng hình như ông trời cho tôi cái tài khéo léo dẫn bóng nhưng lại lấy mất khả năng ghi bàn hay sao ấy. Rồi còn cú “lá vàng rơi “ nữa, công nhận là sút kiểu đó thì đỉnh thật, ghi bàn rồi là bảnh phải biết à nha!
Mải nghĩ ngợi mà tôi ngủ luôn lúc nào không hay biết, sang ngày hôm sau mãi đến khi mặt trời lên quá nửa ngọn sào thì tôi mới lồm cồm bò dậy.
- Ủa? Chủ nhật mà con bé Trân đi đâu rồi mẹ? – Tôi dụi mắt lò dò đi xuống nhà dưới, thắc mắc sao sáng nay Trân không gọi mình dậy sớm như mọi ngày.
- Nó qua nhà bé Mai chơi rồi, bảo con trưa tranh thủ ăn cơm, chiều còn đá banh đó, phải không? - Mẹ tôi trả lời.
- Dạ, chiều nay trận quan trọng, thắng thì đá tiếp, thua thì… nghỉ luôn! – Tôi gật đầu đáp.
- Bóng với bánh, học thì không lo, thua cho khỏe con ạ, lỡ có gì gãy tay gãy chân thì khổ! – Mẹ tôi giở chiêu bàn lùi quen thuộc.
- Uầy…..!
Và hành động nhảy vô phòng tắm rồi im lặng đóng cửa lại chính là câu trả lời của tôi trước nước cờ dụ hàng của mẹ. Lúc nào cũng vậy, sao người lớn toàn cứ phải lo chuyện gì đâu không thôi, hình như họ không biết lứa tuổi lúc này là lứa tuổi đang phát triển tâm sinh lí, trọng danh dự nhất hay sao chứ nhỉ? Một trận bóng đâu chỉ đơn thuần là vô sân rồi sút chân vào bóng thôi đâu, mà còn là những phút giây hòa mình cùng đồng đội, căng thẳng đối địch với đội bạn, những tiếng hò reo trên khán đài, những ánh mắt thán phục của khán giả, và cả những lời xuýt xoa bàn tán của các em gái xinh tươi nữa chứ bộ, nhiều vấn đề lắm chứ không đơn giản đâu à nha!