Lần đầu tiên tôi gặp Sơn đen là một buổi chiều mùa hè nắng gắt, bầu trời xanh trong không một gợn mây. Hôm đó, tôi chính thức kết thúc bậc tiểu học và hoàn thành tốt kì thi chuyển cấp, không đợi mẹ đồng ý, tôi nhào đầu ra đường để chơi cho thỏa thích những tháng ngày học tập.
Nghe thằng Nhí hàng xóm bảo rằng ở bên xóm nhà Lạc Đạo chiều nào cũng có đá banh tại sân nhà thờ, vừa rộng lại vừa đông người, tôi khoái lắm. Nên vừa được chính thức nghỉ hè là tôi vội nhắm ngay địa điểm hấp dẫn đó làm nơi đầu tiên trong hè mà tôi phải đến. Vừa chạy vừa tưởng tượng đủ điều thích thú, chẳng mấy chốc trước mắt tôi đã là nhà thờ Lạc Đạo, và quả nhiên lúc ấy đã có khá nhiều đứa con trai đang quần thảo quanh quả bóng tròn, lớn có, nhỏ có, con nít đủ cả. Tôi thì chỉ vừa mới học xong lớp 5, nên cũng tự biết thân mình là thuộc hàng con nít, vậy nên tôi liền lảng sang phần sân nhỏ hơn, nơi có mấy ông nhóc tì tầm cỡ tôi đang chạy lon ton theo bóng. Nhìn mà thiệt tức cười hết sức, vì tụi nó đá dở ẹc, ai đời dẫn bóng lại đi gặp bóng đến chân là sút, thế thì bị cướp mất là phải rồi.
Nghĩ bụng ức không chịu được, thế là tôi liền phóng tới giành bóng ngay. Tuy là còn nhỏ nhưng tài không đợi tuổi, từ bé tôi đã lộ ra là một cầu thủ loi choi có đôi chân tiềm năng rồi, nên việc cướp bóng từ trong chân mấy thằng nhóc còn thò lò mũi xanh kia là chuyện dễ như ăn cháo.
- Ê… sao bạn cướp banh của mình? - Một thằng nhóc ngơ ngác hỏi.
- Tao thích, tụi bây đá dở ẹc hà, coi tao đá còn hơn! – Tôi vênh mặt làm phách.
- Không… trả banh cho bạn đi, bạn này muốn đá thì chút nữa đã! - Thằng nhóc khác chen vào.
- Muốn trả thì lại lấy banh của tao nè, hi hi! – Tôi cười khoái chí, liên tục đảo bóng vẽ mấy đường trong sân khiến tụi nhóc tì chạy theo cuống quýt.
Đang lừa bóng điên cuồng, vừa vờn vừa cù nhây với mấy đứa nhóc loi choi này thì tôi chợt vấp chân té cái oạch. Lồm cồm bò dậy, nhăn nhó xuýt xoa chỗ đau thì tôi mới phát hiện ra mình té là do bị ngáng chân, và cái thằng ngáng chân tôi là một thằng cao to hơn hết thảy cả đám đang có trong sân “dành cho trẻ em “ lúc này. Thằng con trai đó nước da rám nắng, cởi trần quấn áo quanh bụng, khoanh tay ra dáng một đại ca giang hồ xuất thiếu niên, bằng chứng là nó vừa xuất hiện thì mấy thằng nhóc kia chạy lại núp ngay sau nó, và mồm mép bắt đầu líu lo:
- Anh Sơn, nó giựt banh của tụi em đó! - Thằng nhóc tì chun mũi chỉ tay về phía tôi.
- Không sao, để anh lấy lại cho cu Rế nhá! - Thằng đại ca xoa đầu nó.
Tôi, là anh hùng mà, dám làm dám nhận, bèn đứng dậy phủi bụi rồi cũng vênh mặt thách thức:
- Tao giành banh là muốn được đá chung với tụi mày, bộ hông được sao?
Thằng đại ca đen thui này mới hất hàm:
- Được thì được, còn xem mày có đủ tư cách không đã!
- Tư cách gì? – Tôi thắc mắc.
- Muốn đá thì xì tiền ra đây! – Nó cười cười.
- Xì cái… mông tao nè, ngửi không? – Tôi vừa nói vừa trề môi, quay mông về phía nó mà vỗ bôm bốp ra chiều miệt thị.
- Á cha… thằng này được! – Nó bẻ tay răng rắc, cười gằn bước tới.
- Tao sợ mày hả? Chơi mày luôn! – Tôi hổ báo cũng bật lại ngay.
Dù thằng kia có to cao hơn tôi nhưng quả tình là lúc đó tôi chả có ngán nó tí ti ông cụ nào, vì nghé mới sinh không sợ hổ, với cả tôi đã học Vịnh Xuân một năm rồi cơ mà, thế là bay vào quất ngay. Vừa nhập cuộc, tôi đã lừa thế vả chan chát vào mặt nó:
- Này thì xì hả con? Hả mậy? Xì nè… xì nè….! – Tôi đấm đá nó túi bụi mặc dù chả ra cái võ vẽ gì ráo.
Thằng kia to con hơn tôi, nên mặc dù bị đánh đến tối tăm mặt mày, nó vẫn lì đòn cố thủ, đợi đến khi tôi đuối sức do thể lực yếu thì nó mới hất chân nhảy đè lên người tôi mà trả đũa:
- Cái thằng ròm này…. Mày tưởng mày ngon hả… Này thì…. bốp!
- Ái… ui da…chơi …chơi đè mậy… ui da…! – Tôi la oai oái.
Bọn nhóc con xung quanh thừa thắng la lên tíu tít:
- Cố lên đại ca, quất nó đi, quất nó đi, ya…hu….!
Nghe thế thì tôi lại càng nóng gáy, dù bị đánh đến chả còn thấy trời trăng mây gió gì, tôi cũng dùng hết sức bình sinh mà… sử dụng võ cắn, há mồm táp ngay một phát vô nắm tay thằng oắt đang đè lên người mình:
- Au..daaaaa….! – Nó đau đớn bật ngược người ra rồi ôm tay nhảy lò cò.
- Hê….! – Tôi ngồi dậy, đưa tay vuốt mặt mình, nhổ toẹt một bãi ra đất.
- Chơi… chơi mất dạy mậy… con trai mà chơi… chơi cắn..! - Thằng đó la lên.
- Kệ tao… ai kêu mày chơi… núm tóc, đồ con gái! – Tôi bặm môi cự ngay.
Thằng đen thui kia vẻ như đau quá nên nó hết ham đánh nữa, mếu máo bỏ đi, kéo theo sau là nguyên dàn đệ tử của nó:
- Mày nhớ nha con… chiều mai ngon tới đây coi tao! – Nó đe dọa.
- Tao sợ mày hả… ha ha, thằng con gái, thằng bỏ chạy! – Tôi nhảy đổng lên khích đểu.
- Chiều mai nha con… mày coi đó! – Nó chỉ tay vô mặt tôi.
- Ờ… mai tao không quất mày ra bã, tao bị kiến cắn sưng mông! – Tôi cũng chỉ vô mặt nó.
- Đợi đó! – Nó lừ mắt.
- Hê hê, đừng có nhầy với cu Nam! – Tôi cười vênh váo.
Thế là ngay hôm đầu xuất trận, tôi đã chiến thẳng vẻ vang trở về nhà, mặc dù đón tôi là bộ mặt hầm hầm như rồng phun lửa của ba, và những câu hỏi lo lắng của mẹ. Tối hôm đó, tôi nằm trên giường đưa tay xoa xoa cái mông ê ẩm của mình vì vừa bị ba tọng ấy roi, nhưng cũng bật cười vì nhớ lại trận chiến hồi chiều. Không biết tại vì lí do làm sao, nhưng cứ nghĩ về nó là tôi lại thấy mắc cười đến vậy.
Chiều hôm sau, y hẹn lại đến, tôi đứng nghênh ngang trước mặt thằng đen thui đó:
- Dzô mày, bữa nay tao đập mày nát bét!
- Cấm chơi cắn nha con! – Nó giao hẹn trước.
- Vậy cấm mày chơi núm tóc! – Tôi cũng tranh thủ đặt luật ngay.
- Quất đi… quất đi…! - Mấy ông mãnh lóc chóc hò hét um sùm, đứng tụm lại xung quanh thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn đó có thằng đại ca đen thui to cao của tụi nó, và một thằng oắt cỏm rỏm còm ròm như que tăm là tôi.
Chiều nay vẫn như chiều hôm qua, khởi trận tôi đánh thằng đó như cha đánh con, tí nữa tôi đuối sức, nó đánh lại tôi như ông nội đánh cha.
- Tổ… sư mày… chơi mà.. ha ha ha… thọc…lét… ha ha ha…. thả ra…! - Thằng đại ca cười như điên, nó đè lên người tôi không nổi nữa mà lăn đùng sang một bên.
- Ặc… mày… mày đâu có cấm… thọc lét…! – Tôi nhăn nhó ôm cổ thở phì phò.
- Thằng tráo trở… ma lanh…..! – Nó thở hổn hển, ôm bụng sau trận cười điên dại vừa rồi.
- Thằng… thằng… đen thui….! – Tôi chống chế.
Rồi tôi phủi quần ngồi dậy, nhìn nó cũng lồm cồm đứng lên:
- Không quất tiếp à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Hông, bữa nay tao về sớm phụ mẹ tao! – Nó nhún vai đáp, với tay lụm lại cái áo trên sân cát.
- Phụ gì, đánh lộn hông vui hơn à? – Tôi ngẩn mặt ra.
- Chiều mai mày có gan, thì tới đây, cấm cắn, cấm thọc lét! – Nó hừ mũi.
- Được, ngày mai tao lại tới! – Tôi gật đầu cái rụp rồi cũng bỏ về khi sân bóng chỉ còn lại một mình mình.
Nhưng lúc nào cũng vậy, bao nhiêu trận đánh nhau là bao nhiêu trận thằng đó đều phải bỏ giữa chừng mà la quang quác như gà mắc đẻ, vì tôi lúc nào cũng tìm ra cách phá luật, không thọc lét thì cũng phun nước dãi, không chơi dơ nữa thì tôi chuyển sang hét vào tai nó, không cho phá bằng sóng âm thì tôi… đá vô giữa hai chân nó. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn là thằng oắt con lém lỉnh hay pha trò, nó luôn là thằng đại ca bỏ dở trận đấu với lí do về phụ mẹ.
Cứ thế, hai đứa tôi mỗi buổi chiều nào cũng gặp mặt nhau chỉ để so tài cao thấp trước sự chứng kiến của cả một lô mấy đứa nhóc tì toàn phường Lạc Đạo. Dần dà, trong mắt những đứa nhóc đó, tôi cũng đã trở thành một thành viên không thể thiếu được của băng, vì thiếu tôi, tụi nó sẽ thiếu những trận cười nắc nẻ đến đau ruột, thiếu tôi, thằng đại ca đen thui của tụi nó cũng không biết phải đánh nhau với ai. Và tôi, nếu thiếu nó, cũng chẳng biết phải làm gì cho hết ba tháng hè vô vị mà dài đằng đẵng thế này.
Buổi chiều của một tháng sau, khi đã đập nhau mệt mỏi và ngồi tựa vào gốc cây thở hổn hển, tôi đưa mắt nhìn bầu trời đỏ rực của ráng chiều, quay sang nhìn nó mà hỏi:
- Ê, tụi mình lập băng đi!
- Băng gì? – Nó cũng quay lại hỏi tôi.
- Ngu quá, thì lập băng đi đánh lộn mấy xóm khác, chứ tao với mầy đánh mãi chán rồi! – Tôi nhăn mặt.
- Ừ, được đó! – Nó đồng ý ngay, mắt sáng rỡ.
- Tên băng là… “ trẻ ranh đường phố “ nha, hê hê! – Tôi nhấn nhá, nhủ thầm vừa may mình mới nghe ba nhắc đến trong bữa cơm hôm qua, cái gì mà “ trẻ em đường phố “ gì đó.
- Hay á! – Nó cười tít mắt.
- Thế ai làm đại ca? – Tôi nheo mắt nhìn nó.
- Thì… mày làm đi, tao làm phó tướng cho, mày đánh giỏi quá chừng mà, lại có võ nữa! – Nó gãi đầu.
Trước lời tán dương của một đứa mà trước đó vài tiếng đồng hồ còn là địch thủ của mình, tôi nghe như nở từng khúc ruột, vui sướng toét miệng cười, nhưng vẫn cố ra vẻ đạo mạo:
- Không, mày làm đại ca đi, mày có uy hơn tao, tao sẽ làm… sát thủ bịt mặt, vậy oai hơn, he he!
- Cũng.. được…! – Nó nhìn tôi thắc mắc vì chả hiểu sao tôi lại từ chối cái vị trí vinh dự này.
- Mà bữa nay mày không về phụ mẹ à? – Tôi thắc mắc.
- Chết… tao quên, về lẹ…! - Giật thót người, nó cuống cuồng bật dậy tìm dép. – Thôi tao về nha, chiều mai gặp lại!
Sực nhớ ra, tôi vội gọi với theo khi nó đã tháo chạy được một đoạn:
- Ê…ê…. Mày tên gì….?
- Tao tên Sơn! – Nó đứng lại hét lên.
- Vậy tao kêu mày Sơn đen nha… thằng đen thuiiiiiiii….! – Tôi rống lên.
- Âu kê….. còn mày tên gì? – Nó cũng rống ngược lại.
- Tao tên Nam……! – Tôi la to hết cỡ.
- Tao về đây, thằng Nam, mai gặp…..!
- Về đi con… coi chừng má mày oánh…. Ha ha!
Tôi hét theo, vừa hét vừa cười, nhìn thằng Sơn đen đang cuống cuồng chạy cho kịp giờ về nhà phụ mẹ nó. Chiều hôm ấy, hai đứa tôi chính thức biết tên nhau, chính thức là bạn bè. Chiều hôm ấy là một buổi chiều tà, ráng trời ửng đỏ thật đẹp của buổi hoàng hôn nơi phố biển, có hai thằng nhóc tì đang ôm giấc mộng lập băng đảng “ trẻ ranh đường phố “.
Một năm sau, Sơn đen không còn là đối thủ của tôi nữa, vì tôi đã được sư phụ dạy Vịnh Xuân đến nơi đến chốn. Thế nhưng thay vào đó, hai thằng tôi thống lãnh băng “trẻ ranh đường phố “ của xóm Lạc Đạo đánh đông dẹp bắc suốt mấy tháng trời, không trẻ con xóm nào là không biết tiếng tụi tôi.
- Ha ha, chạy đi mấy đứa, nhớ chưa… đừng có nhầy với cu Nam! – Tôi chống nạnh cười ha hả, nhìn mấy thằng bại trận của xóm khác lóp ngóp bỏ chạy.
- Nhớ cái mặt tao nè, hê hê! – Sơn đen cũng cười thống khoái.
- Lại thắng rồi hai anh ơi…..! - Thằng Rế lon ton chạy theo, sau lưng nó là thằng Bờm với thằng Đóm, và nguyên băng trẻ ranh lóc chóc.
- Chứ sao, chỉ cần còn tao với thằng Sơn thì tụi mình là vô địch thiên hạ! – Tôi vỗ vai nó, cười cười mặc dù cái miệng tôi đang sưng chù vù một bên.
- Chuyện, giờ mình đã là vô địch rồi, thôi đi uống nước mía đê…! – Sơn đen hỉnh mũi phấn khích, tôi trông nó cũng bị u một cục ngay trán.
Một năm sau đó, đội bóng “trẻ ranh đường phố “ được tách ra từ băng đảng cùng tên, đã gây náo động cả làng bóng đá thiếu niên khi mà hết vô địch ở các phường, lại chuyển sang đá tanh bành té bứa tụi ở khu 36 hecta. Vẫn là bộ đôi Sơn đen- công thủ toàn diện và cu Nam- kĩ thuật thần sầu đã gây khiếp vía biết bao nhiêu tụi con nít.
Hai năm sau, Sơn đen và tôi ngồi ôm trái banh trên bờ biển, nó bùi ngùi nhìn sóng vỗ rì rào rồi chép miệng nói:
- Chắc thi xong cấp hai, tao nghỉ học mày à!
- Gì? Sao nghỉ? – Tôi chưng hửng.
- Tao ở nhà phụ gia đình, ba tao chạy xe hàng quanh năm suốt tháng, mẹ tao thì mới vay mượn tùm lum mở được một tiệm trò chơi nhỏ. Tao nghỉ học để ở nhà trông cái xe nước mía đằng trước! – Nó rầu rĩ nói.
- Điên, thì cứ đi học đi, rảnh về nhà phụ, cùng lắm là không đi chơi nữa! – Tôi sửng sốt nói.
- Thôi, một mình mẹ tao làm không nổi đâu! – Nó lắc đầu đáp.
- Bét quá tao qua phụ mẹ mày, tao với mày học về cùng phụ, được hông? Tao cũng không đi chơi nữa, vừa phụ vừa uống nước ủng hộ nhà mày!
- Thằng điên, ngày nào cũng uống nước mía bể bụng chết nha con!
- Kệ, chứ mày nghỉ học rồi tao chơi với ai?
- Thì mày học về lại qua tao chơi, vẫn vậy thôi!
- …….!
Trông thấy vẻ mặt cương quyết của nó, tôi đâm ra tắc tị không biết phải nói gì, bởi lẽ trong mắt một thằng con nít như tôi lúc ấy, việc nghỉ học là một chuyện động trời kinh khủng ghê lắm. Tôi đâu biết trong khi tôi ăn sung mặc sướng, cơm ngày ba bữa thì nhà thằng Sơn đen lại khổ hơn tôi nhiều. Ba nó vì gia cảnh phải chạy xe hàng suốt ngày đêm, mẹ nó lúc đầu quẩy gánh bán rau ngoài chợ, sau vì mắc bệnh đau lưng nên phải về nhà, vay mượn tiền mọi người để mở một tiệm game xẻng nhỏ, thêm xe nước mía đằng trước.
Sơn đen tặc lưỡi:
- Tao nghỉ học phụ mẹ, cho thằng em tao đi học tử tế, vậy cũng được rồi!
- Ừm…..! – Tôi ủ rũ gật đầu.
- Hề, mày buồn cái gì, học xong lại qua nhà tao chơi, có gì đâu! – Nó vỗ vai tôi cười cười.
- Ừ… có gì học xong, tao qua rủ mày đi đá banh! – Tôi lúng búng nói.
- Thế nhé, anh em tao mày còn chơi nhau tới già mà, lo gì chứ! – Sơn đen an ủi tôi.
Lạ lùng, trong khi nó là thằng phải hi sinh nghỉ học ở nhà giúp đỡ gia đình thì tôi mới phải là thằng đi an ủi nó mới đúng, đằng này nó lại vỗ vai an ủi tôi.
Ôm trái banh, tôi vỗ mân mê vào đó, đưa mắt nhìn ra đại dương mênh mông phía trước, gió thổi mát lồng lộng, mặt trời đỏ rực dần khuất sau đường chân trời, hắt cả những tia nắng vàng vọt cuối ngày lên khuôn mặt Sơn đen. Đó là lần đầu tiên tôi thấy thằng bạn chí cốt của mình… ra dáng trưởng thành đến như vậy, dù cùng tuổi nhưng so với nó, mãi mãi tôi chỉ là một thằng oắt con vô lo mà thôi.
Mùa hè năm đó, khi tôi trở về từ quê nội Phan Rang, đang nghĩ ngợi vẩn vơ về lời hẹn quyết đấu với A Lý thì Sơn đen ôm banh đạp xe phóng đến trước cửa nhà và réo lên inh ỏi. Chính nhờ nó, mà tôi mới gặp được Tiểu Mai, người yêu xinh đẹp của tôi hiện giờ.
Giáng Sinh của một năm sau, tôi dẫn Tiểu Mai đến ra mắt nó, và nó nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ vì thằng bạn mình giờ đã biết yêu, biết đến tình cảm trai gái lứa đôi. Nhưng tôi biết, nó cũng buồn, vì nó đầu tắt mặt tối phụ gia đình cả ngày, thì lấy đâu ra thời gian mà tìm kiếm bạn gái. Và, liệu có nhỏ con gái nào đồng ý làm bạn với một thằng con trai đã nghỉ học hay không? Dù cho nó rất tốt, và tôi biết điều đó!
Lại một năm sau nữa, khi tôi đang suy sụp vì bị Khả Vy bỏ rơi, thì cũng chính Sơn đen đã bước đến vực tôi đứng dậy sau cú ngã quỵ tinh thần nặng nề đó. Nó cho tôi biết đâu là tình yêu đích thực của tôi, nó giúp tôi đến với Tiểu Mai. Nó là người quan trọng nhất, nó không ngần ngại gì khi chấp nhận làm “viên đạn bạc “ trong chiến dịch tiễu trừ Minh Huy.
Để rồi khi thằng Minh Huy sợ mất mật mà trốn biệt sang Mỹ, thì Sơn đen mới gặp bé Trân tại buổi tiệc mừng ở nhà Tiểu Mai. Tôi biết nó thích Trân chứ, cái cách nó tiếp cận, làm trò khôi hài rồi trò chuyện, tôi biết thằng bạn của mình rồi cũng đã tìm được nửa kia của mình. Và tôi rất vui vẻ khi làm tay trong giúp nó tiếp cận bé Trân, liên tục tuồn thông tin tình báo về sở thích của Trân cho nó, giúp nó sắp đặt những cuộc hẹn mà chỉ có thể xảy ra vào những ngày mà nó và bé Trân đều rảnh.
Hai thằng tôi đã chơi với nhau được hơn 6 năm trời, bao nhiêu buồn vui giận hờn đều có, lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc. Tôi đi học, nó đi làm, tôi đá bóng, nó yểm trợ, tôi có bạn gái, nó đi làm, tôi đi chơi với bạn gái, nó đi làm…. Đến lúc nó đã sắp có được bạn gái thì…. Tôi lại đứng ở đây, nhìn nó… chỉ biết nhìn….
Vài ngày trước, nó còn hứa với tôi, và tôi cũng hứa với nó, nhiều, rất nhiều…
Ê Nam, ráng đá thắng đi, rồi tao dạy mày sút “lá vàng rơi “, đảm bảo cực kì chất chơi, hê hê!
Ê Nam, tối nay tao rảnh, mày rủ bé Trân dùm tao đi!
À, vậy là cả 3 đứa cùng đi, xong mày giả vờ là em Trúc Mai của mày gọi gấp nên bỏ về giữa chừng, để tao ở lại với Trân hả? He he, bạn tốt, bạn tốt!
Nam, giờ nhé, mày thử tưởng tượng là đồng đội mày ở trong khung thành đối phương đi, cứ chuyền vào là sẽ thành sút thôi! Không thì mày tưởng tượng tao đang ở trong đó cũng được mà, hê hê!
Ê Nam, chiều mai nhớ đá thắng nha mậy, vô tứ kết lận đó!
Tao hả? Tao đi Mũi Né lấy đá về kết vòng cho bé Trân, đảm bảo em thích mê ly luôn!
Ok, có gì tối mai gặp lại nha, ê mà mày phải thắng trận thì mới gặp được tao chứ, he he!
Chứ còn sao nữa, vài bữa tao với Trân thành cặp rồi, lúc đó mày muốn gặp tao đâu có dễ mậy Nam, sợ còn khó hơn lên trời nữa ấy chứ!
………………..
Ừ, đúng vậy, bây giờ gặp mày đối với tao, còn khó hơn lên trời nữa, Sơn à!
Mày còn trẻ mà…. Sơn ơi……!
……………….
Tôi đứng đó, nhìn Sơn đen nằm bất động trên giường. Gương mặt mỉm cười như đang ngủ, không hề có một vết xước hay xây xát nào, tôi còn nghĩ là nó đang ngủ ấy chứ!
Tôi có thể sẽ vẫn còn nghĩ là nó đang ngủ nướng, làm biếng không chịu dậy phụ gia đình ấy chứ, tôi muốn đến đá đầu nó dậy như mọi khi lắm….
Tôi muốn nó sẽ vươn vai ngồi dậy, rồi ngáp dài ngớ người sực nhớ ra là nó còn phụ mẹ…
Tôi cứ tưởng là nó đang ngủ thật kìa, chỉ là ngủ thôi…
Và tôi sẽ vẫn nghĩ là như vậy, nếu không có tấm giấy cáo phó ngoài kia, và những vòng hoa tang trắng xóa, bi thương và đầy ảm đạm….
Bạn thân nhất của tôi, đã chết thật rồi…….!