Tôi ngồi đối diện với Sơn đen, quan sát thật kĩ thái độ của thằng bạn:
- Vậy, thằng Huy cũng mời mày đi sinh nhật nó?
- Ừm, thiệp đây! – Sơn đen chìa tấm thiệp mời ra.
- Tốt, tao còn định phải dẫn mày theo, mà vậy thì lộ bài sớm quá!
- Trước sau gì cũng lộ thôi!
- Càng lâu càng tốt, đúng thời điểm thích hợp thì cơ hội càng cao!
- Ờ, biết!
- Thế chuẩn bị tinh thần chưa?
- Rồi, lúc đó tao tới mời nước mày chứ gì!
- Ừ, lúc gặp tao cố cho thật tự nhiên vào!
Rồi tôi quay sang A Lý vỗ vai nó:
- Mày vừa vào lại mà tao lại kéo mày dính thêm vụ này nữa!
- Gì chứ, đằng nào tao cũng nhúng sâu vào rồi, mày nói gì vậy??!! – Nó chưng hửng.
- Ừ, lần này sinh nhật nó, bọn tao mò tới thì chưa biết có phải là vào hang cọp hay không, nhưng mày phải ở nhà không được đi, bởi tụi nó chưa biết mặt mày! – Tôi trầm giọng nói.
- Chưa biết tao thì tao càng phải đi chứ sao? – A Lý ngạc nhiên.
- Không hẳn, vì nội gián và thích khách mũ đen, tao sẽ làm cho cả hai là một!
- Tại sao?
- Vì phải giữ bí mật về mày đến phút chót!
Bàn bạc kế hoạch thêm một hồi nữa rồi tôi nhìn hai thằng bạn của mình:
- Anh em, dù vụ này có ra sao thì tụi mày cũng đã là huynh đệ, tao cảm ơn tụi mày rất nhiều!
- Hê, mày dạo này ăn nói văn vẻ quá nhỉ! – Sơn đen lắc đầu cười khổ.
- Ừ, nghe ngượng kinh khủng, ha ha! – A Lý phá ra cười ha hả.
- Không… thì tao thật muốn nói vậy mà! – Tôi ngắc ngứ.
- Được rồi, về đi, tối còn chiến đấu với nó! – A Lý vỗ vai tôi.
- Ừ, vậy tối tao đi với tụi thằng Khang, còn Xẻng mày đi trước đúng không? – Tôi gật đầu.
- Thì tao đánh bi-da với bọn nó mà, đến chiều qua thẳng nhà nó luôn! – Sơn đen trả lời.
- Vậy tối gặp! – Tôi nhún vai cười.
- Ừm, chúc may mắn! – A Lý đưa tay ôm quyền xá lệ.
Rời nhà Sơn đen, tôi về đến nhà mình rồi bước vào phòng khoá trái cửa lại bởi tôi muốn được yên tĩnh mà xác định tư tưởng một mình.
- “ Tối nay dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng phải thật bình tĩnh, vọng động trước là thua, mà nóng nảy cũng thua, phải nhớ, cực kì bình tĩnh! “
Rồi tôi trèo lên sân thường dợt qua một lần nữa mấy đường võ của mình, dù biết rằng tối nay khả năng giao tranh tại trận là khá thấp, thế nhưng vẫn phải đề phòng, hơn nữa lúc tập võ cũng là lúc tôi được bình tĩnh nhất.
- “ Nhất thốn kình, lần này xem ra phải dụng liên tục rồi! “ – Tôi im lặng nhìn bàn tay phải của mình một hồi lâu.
Đến tầm khoảng 7 giờ tối, tắm rửa xong xuôi rồi tôi mới dắt xe ra khỏi nhà mà chạy đến điểm hẹn với tụi bạn:
- Đi nào! – Tôi hít một hơi thật sâu.
Đường phố vào những ngày giáp Tết không khí nhộn nhịp hẳn lên với những hàng chợ hoa bày dọc theo bờ sông, những cơn gió khá lạnh thổi vụt vào người tôi nhưng vẫn không làm dịu đi cảm giác nóng bừng trên mặt lúc này, một cảm giác sắp chạm trán trực tiếp với kẻ đối địch không thể đội trời chung.
Đến trước cổng trường, tôi đã thấy hội bàn tròn 7 thằng tụ họp đông đủ, lẽ dĩ nhiên là có cả thành viên mới tên Xung:
- Trễ vậy mậy? – Tuấn rách càu nhàu.
- Chắc nó sợ rồi, he he, còn tưởng trốn luôn không đến! – Thằng Quý cười toét cả mang tai.
- Ừ, thì sợ tí nữa tụi mày bị chụp đầu lôi vô tra tấn đấy! – Tôi cũng cà khịa phản pháo.
- Thôi không giỡn nữa, anh em chuẩn bị tinh thần hết chưa? – Khang mập xua tay.
- Rồi mới tập trung chứ mậy! – Luân khùng nhún vai.
- Vậy đi, tí nữa bọn tao chỉ ngồi xem, thằng Nam tự xử đúng không? – Nó hỏi tiếp.
- Ừm, lần này nó mời bất ngờ, nên để tao tuỳ cơ ứng biến! – Tôi trả lời.
- Rồi, xuất phát anh em! – Khang mập vung tay về phía trước.
Sau 15 phút chạy thong thả, bọn tôi dừng xe trước một căn nhà to đùng xây theo lối phương Tây, sang trọng và có vẻ kín cổng cao tường. Cổng nhà đã được mở sẵn, nhìn vào trong sân là các hàng xe đạp được xếp ngay ngắn, có vẻ như đối tượng khách mời của thằng Huy hôm nay không chỉ riêng mỗi 11A1 lớp tôi.
- Tới nhà nó rồi, vô chứ? – Dũng xoắn đắn đo suy nghĩ.
- Thì vô chứ sao! – Tôi hất đầu đáp.
Dắt xe vào trong sân vườn nhà thằng Huy, tôi đưa tay nhìn đồng hồ:
- “ 7 giờ 30 tối, vậy là tụi mình tới trễ gần 45 phút, tốt thôi! “
- Ê, quà gì tặng nó đấy mậy? – Thằng Luân trờ tới đi cạnh tôi hỏi.
- Một cái mô hình để bàn! – Tôi trả lời.
- Mô hình? – Nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Ừ, mô hình một chiếc xe đạp, vì thằng này chỉ toàn phá xe với đạp xe người khác, có lúc cũng tự sửa luôn chiếc xe nó phá, hiểu không? – Tôi nháy mắt.
- Độc chiêu, hi vọng là nó hiểu! – Luân khùng búng tay cái chóc.
- Nó đủ thông minh mà, hê! – Tôi gật gù.
Nhà thằng Huy khá rộng, có một sân trước để hai hồ non bộ nhỏ xen giữa các lối đi được trồng cỏ kiểng xanh mướt, đến cả các chậu cây cảnh trong sân hôm nay cũng được gia đình nó trang trí các dải đèn màu lấp lánh. Và nội thất bên trong thì khỏi phải bàn về độ sang trọng, toàn bộ từ ghế bàn đến ti-vi tranh ảnh đều là hàng hiệu giá cả đắt đỏ, vượt hẳn nhà tôi mấy bậc, và cũng có thể hơn cả nhà bé Trân nếu so sánh về độ giàu có.
Khi đám bọn tôi bước vào bên trong nhà thì tiệc sinh nhật của thằng Huy đã vừa vặn bắt đầu diễn ra, thằng Minh Huy đang đứng giữa bàn tiệc trải khăn trắng muốt, trên bàn là một chiếc bánh kem to tổ tướng y chang bánh cưới, và bạn bè lớp tôi thì đang tranh nhau cắm nến lên trên bánh. Tôi để ý thấy họ hàng người quen của nó cũng tới khá đông, trong số đó có cả thằng tóc vàng đang ngồi ở bàn bên cạnh chung nhóm với tụi bè lũ của thằng Huy.
- Tụi nó kìa! – Thằng Chiến đẩy vai tôi nói khẽ.
- Ừ, thấy rồi! – Tôi gật đầu đáp.
Trông thấy đám tụi tôi bước vô, thằng Huy vội “ niềm nở “ đi nhanh ra ngoài tiếp đón:
- Ái chà, bạn tôi sao đến trễ vậy, may là vừa kịp đấy! – Nó nheo mắt cười nham hiểm.
- Hì, bận tập trung đông đủ ấy mà! – Tôi cũng cười xã giao lại với nó, bước lên phía trước đứng chắn cả nhóm.
- Chắc là tại bạn Khang chơi giờ dây thun nè, phải không? – Thằng Huy tranh thủ đâm thọt ngay.
- Không đâu, tại còn chọn quà nữa, chúc mừng sinh nhật nhé! – Tôi vội đáp thay cho thằng Khang bởi nhìn mặt nó có vẻ chuẩn bị đổ quạu đến nơi, tay chìa hộp quà ra trước mặt.
- Hây dà, chỗ bạn bè với nhau quà cáp làm gì chứ, mày đến là tao mừng rồi! – Thằng Huy nói rồi vỗ vai tôi. – Đây, để tao giới thiệu nhé!
Rồi trước mặt bạn bè của lớp, thằng Huy khoác vai tôi bằng một điệu bộ rất trịch thượng, nó cười ngạo nghễ:
- Mọi người, bạn thân của mình tới rồi đây! – Nó cười to.
Ngay sau khi nó nói ra câu đó, người ngạc nhiên đầu tiên là Tiểu Mai, nàng đang đứng cạnh nhỏ Huyền ở tại bàn trong cùng, rồi tiếp theo là Khả Vy nhíu mày vẻ thắc mắc, còn lại thì gần như đám bạn lớp tôi chẳng lấy làm khó hiểu gì lắm, chỉ cười nói vỗ tay hùa theo.
- Tụi đang ngồi bên kia toàn là chiến hữu tao đó, để giới thiệu ày biết nhé! – Thằng Huy nói rồi kéo tôi sang bàn của bè lũ tụi nó.
- Đây, Trí Nam, bạn tao đó! – Nó cười đểu cáng. - Thằng này là Beo, em họ tao, hai thằng Bin và Bon thì chắc mày biết rồi nhỉ, tụi kia cũng là hay chơi với tao luôn!
Tôi biết là thằng đầu sỏ Minh Huy đang cho đám đàn em của nó nhận mặt thủ lĩnh hội bàn tròn là tôi, thế nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh mà cười lạnh bắt tay với từng thằng trong nhóm:
- Ừm, chào!
- Ừ!
Tôi thoáng lừ mắt lại khi bắt tay thằng Beo, nó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm rồi hừ nhạt quay đi, đến khi tôi bắt tay thằng Bin thì thằng này hất ra, hẳn là nó vẫn còn cay cú tôi về cú đấm bật máu hồi trước. Nhưng tôi mặc kệ, chỉ quan tâm đến nhân vật mà tôi cần phải “ tỉnh rụi “ làm quen nhất trong buổi tối hôm nay:
- Thằng này là Sơn, cũng chiến hữu của tao! – Thằng Huy đưa mắt nhìn về phía Sơn đen đang ngồi nhấp nháp hạt dưa.
- Chào! – Tôi thoáng mỉm cười khi bắt tay Sơn đen.
- Ờ! – Nó cũng hừ mũi chẳng thèm nhìn tôi bằng một nửa con mắt.
- Vậy làm quen được rồi, giờ bắt đầu tiệc thôi, tí nữa còn bất ngờ của mày nữa chứ! – Thằng Minh Huy tiếp tục cười đểu cáng rồi khoác vai tôi đi lại bàn tiệc.
- Chà, mày cứ nhắc bất ngờ mãi, tao cũng đang chờ xem đây! – Tôi nhún vai đáp.
- Mày sẽ biết nhanh thôi, hê! – Nó trả lời rồi đi về phía bàn chính.
Riêng tôi nãy giờ đang chú ý trong bè lũ tụi đệ thằng Huy, đang có một thằng nhãi nhìn có vẻ tinh ranh nhưng cố tỏ ra là giang hồ, cũng bắt chước đeo khuyên tai với nhuộm tóc, thằng này đang ngồi chơi với một cô bé con nhỏ xíu tầm khoảng 7 -8 tuổi ước chừng.
- “ Thằng Huy có một đứa em gái, nó cưng em nó lắm! “ – Tôi nhớ lại lời của thằng Đóm.
Đang ngẫm nghĩ xem liệu chi tiết này có giúp ích gì được cho tôi không thì bất giác tôi chợt thấy Tiểu Mai thoáng nhìn về phía tôi đứng:
- ……! – Tôi gật đầu chào nàng.
- ………..! – Thoáng mỉm cười, nàng cũng khẽ chào tôi rồi quay đi.
Tiểu Mai hôm nay ăn mặc giản dị, vẫn là áo sơ mi sọc xanh trắng cùng với quần jeans, thế nhưng tôi trông nàng lúc nào cũng đẹp một cách khác hẳn mọi người xung quanh. Ấy vậy mà…
Tôi đần mặt ra khi đang ngắm Tiểu Mai xinh đẹp thì bất chợt nàng đi sang chỗ một người phụ nữ trung niên sang trọng đang ngồi, và cười nói bắt chuyện như đã quen từ trước. Để rồi ít phút sau, tôi điếng hồn khi nghe thằng Huy gọi người phụ nữ này bằng mẹ:
- Mẹ, bắt đầu được rồi, tắt đèn nha!
- “ Vậy là sao? Tiểu Mai thật sự có quen biết với gia đình thằng Huy à? “
Thế nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ, vì ngay sau đó đèn nhà vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ những ngọn nến đang cắm trên chiếc bánh kem tại bàn. Và mọi người đồng loạt vỗ tay hát bài “ Happy birthday “ quen thuộc.
Trong khi thằng Huy đang lim dim mắt để ước nguyện thì thầm gì đó trong ánh mắt hồi hộp của mọi người xung quanh, tôi lại đưa tay liếc nhìn vào đồng hồ của mình.
20 giờ ngày 7 tháng 2 năm 2007, Hồng Môn Yến chính thức bắt đầu!