Tầm chiều tôi đang phụ ba ôm chậu mai xuống giữa nhà thì có điện thoại, dự là có biến từ em Vy, tôi bay xuống nhà chộp điện thoại liền.
- A nô! – Tôi nói giọng ngọt xớt.
- Ai đấy? – Quái, gọi mình lại hỏi là ai đấy.
- Ơ…thế đang gọi cho ai đấy? – Tôi thấy chả phải giọng em Vy, nên hỏi lại.
- Thì đang gọi, mà ai đấy? – À bực rồi nghen, được lắm.
- Đây là số trại hòm, cưng đặt mấy cái? – Tôi đâm quạu.
- Ơ, thế nhầm số! – Rồi cúp máy cái rụp.
“ Con điên, tết nhất còn chọc bố “, tôi dập điện thoại cái ầm, làu bàu đi lên treo mấy dây trang trí lên cành mai, chưa được 2 phút lại có điện thoại.
- Cái gì nữa đây? – Tôi gắt gỏng.
- Ơ…N à? – Giọng em Vy bên kia đầu dây.
- À…à…N đây, gì Vy? – Tôi giật mình, cứ nhầm tưởng con điên lúc nãy gọi.
- Ừ, tối khoảng 7h N qua nhà Vy nha! – Em ấy ra cái hẹn.
- Ừm, đúng 7h có mặt! – Tôi hí hứng đồng ý.
Đúng 7h, tôi áo quần chỉnh tề, chào ba má một lượt con đi, rồi dông thẳng, đường phố lúc này sạch như li như lau chẳng một miếng rác, ko tưởng tượng ra mới chỉ cách một buổi chiều khu này vẫn còn là một vùng rác dày cộm dưới chân. Đèn đuốc thành phố sáng trưng, các băng rôn biểu ngữ mừng xuân được treo trên cao, cầu LHP hôm nay bị chặn 2 đầu để giao thừa sẽ bắn pháo hoa mừng xuân, thế nên tôi phải vòng sang cầu THD.
Sang đến nhà em Vy, tôi thấy có sự chẳng lành, sao mà đông đúc thế nhỉ, xe dựng đằng trước 1 đống, nhưng kệ cứ bước vào.
- Ah, chúc mừng năm mới! – K mập thấy tôi đầu tiên.
- Thánh N lên rồi này Vy ơi! - Thằng D đang cầm dĩa bánh mứt.
- Sao tập trung ở đây đông thế? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Ừ, thì ngồi chơi hát kara, rồi chút đi xem pháo hoa luôn chứ sao! – Nhỏ H đáp.
- Ngồi đi N! – Em Vy cười cười bảo tôi.
Tôi ngồi xuống kế bên thằng T, cảm thấy hơi bị hụt hẫng, tưởng em nó rủ mình qua 2 đứa đi vi vu lãng mạn đêm giao thừa, dè đâu tập trung nguyên cả tụ điểm thế này thì còn làm ăn gì được nữa, uống công nãy giờ tôi nặn óc nghĩ ra vài câu tình tứ đầy yêu đương hoa lá xuân nồng.
- Năm mới, lì xì cho em đi anh N! – Thằng L láu táu.
- Thích lì “ xì “ à, ừ đợi chút, để tao ăn thêm khoai lang đã! – Tôi phản đòn ngay.
- Thô bỉ ổi! – Nhỏ P nhăn mặt.
- Hề hề, ai bảo ngồi gần bọn tui làm chi! – K mập cười đểu.
- Sao tết nhất mà cái mặt mày thảm thế T? Bồ đá à? – Thằng C ngạc nhiên hỏi.
- Mầy cứ nói thế, tội bạn, nó đã có bồ đâu mà bị đá! – Thằng Q chơi đê tiện.
Mà tôi trông cái bộ thằng T thảm thiệt, nhìn mặt rầu rầu chẳng thèm ừ hử một câu, cứ ngồi hớp nước như…hớp rượu để giải sầu, khốn nỗi uống mãi mà chẳng say.
- Sao thế? Có gì nói anh em nghe xem nào? – Tôi vỗ vai nó hỏi vẻ quan tâm.
- Ừm….nói ra đừng sốc! – Thằng T cũng đã chịu mở miệng.
- Có gì mà sốc? – K mập trố mắt.
- Lúc nãy…tao thấy…Trúc Mai đi với bạn trai.., ngồi sau xe mà tình tứ với thằng trước mặt lắm! – Nó rầu rĩ thổ lộ.
- Hoang đường! – Chả hiểu sao tôi lại phản ứng gay gắt như thế.
- Để T nói hết đi N! – Em Vy nheo mắt nhìn tôi.
- Thì có gì đâu, người ta xinh đẹp thì con trai theo thôi, chuyện bình thường! – Thằng L khoát tay, như tưởng có gì ghê gớm lắm.
- À…ra là anh T nhà mình có ý với Mai, hì hì! – Nhỏ Y ù cười hiểm.
- Mà sao mày biết là Mai đi với bạn trai? Lỡ anh em trong nhà thì sao? – Hổng dè thằng C cũng gay gắt không kém.
Tôi cũng muốn thốt lên rằng Tiểu Mai làm gì có anh em, có mỗi ông anh họ thôi mà ông này thì đi làm rồi, cũng lập gia đình luôn rồi, hồi trong bệnh viện tôi biết vậy. Thế này thì chắc là nàng có bạn trai thật rồi, cũng phải, xinh xắn giỏi giang thế kia thì có bạn trai cũng đâu có gì làm lạ, nghĩ thế nên tôi tặc lưỡi cho qua, cũng chẳng phải chuyện của mình.
- Sao mày chắc đó là bạn trai Trúc Mai? – Thằng C hỏi gặng.
- Ờ, tao nhìn tao biết, chả thể nào sai được! – Thằng T hớp nước sầu đời.
- Nhìn là nhìn thế nào? – Thằng D liếm môi tò mò.
- Hôm nào tụi mày nhìn rồi thấy, hỏi lắm thế! – Thằng T sẵng giọng.
- Ơ cái thằng này….! – L đội trưởng ngơ ngác.
- Thôi, chuyện có gì đâu, năm mới các chú, bỏ qua hết đi, sang năm chú T sẽ có bạn gái, cái cũ ko đi sao cái mới nó tới! – K mập nói cầu tài.
- Ừ, mà tao thấy cái cũ của mày vẫn còn ngồi đây kìa! – Thằng D ti hí mắt nhìn.
- Ông nói bậy bạ cái gì đấy? – Nhỏ H biết ý nên sừng sộ.
- Ây dà, tự nhận đấy nhá! – Thằng D hụp người né cái véo của nhỏ H ngay tức thì.
Bọn tôi cười giỡn thoải mái, chỉ mỗi thằng T là vẫn âu sầu như vậy, à có khá hơn một chút vì nó có đồng mình, thằng C đã gia nhập luôn hội sầu đời cuối năm, 2 ông ngồi tâm sự chén chú chén anh ra chiều đau khổ lắm.
Tôi thì tôi chẳng tin là Tiểu Mai có bạn trai, cũng ko biết sao tôi lại tin như vậy, nhưng cứ như là một điều gì đó hiển nhiên, có lẽ là vì chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Mai đi với người con trai nào khác ngoài tôi ra, vậy nên bây giờ nghe thằng T kể tôi thấy cứ như chuyện chỉ xảy ra trong mơ ở tận đâu đâu.
11h30, cả đám bọn tôi bắt đầu đề-pa đi hướng bờ sông để xem pháo hoa, đường phố đông hẳn lên, mọi người chở nhau đi dạo, coffee sân vườn, đi lễ chùa, nhưng chủ yếu nhất là đi xem pháo hoa. Vậy nên khu vực tập trung đông người nhất là dọc hết bờ sông Cà Ty, 3 cây cầu bắc ngang sông thì hết 2 cây đã chật kín những người, chỉ có cây cầu LHP ở giữa là bị chặn lại, vì đó là nơi đặt các ụ pháo. Bọn tôi chen chúc mãi mới được 1 chỗ tạm gọi là xem được pháo tầm trung và tầm cao, chứ tầm thấp thì chịu vì chen đông quá, chỗ được chỗ mất. Mà thật ra chỉ có năm nay vì đi với em Vy nên giờ này tôi mới lết thân ra xem, chứ bình thường những năm khác là cả nhà tôi lại ngồi trên sân thượng, vì hướng nhà tôi chỉ cách bờ sông có vài dãy nhà cắt ngang mặt tiền, thế nên gọi vị trí mà tôi hay xem pháo bông là ghế first class cũng ko sai, 3 pháo tầm thấp – trung – cao thì nhà tôi đều được mãn nhãn, mà lại chẳng phải chen chúc như thế này.
Đồng hồ điểm 12h, tiếng còi trong tháp nước PT gần đó vang lên khắp thành phố, và từ các ụ pháo hướng cầu LHP đồng loạt phát pháo.
- Bục…bục…víu….đùng!
- Woa……đẹp quá…!
- Hú……clap clap clap….!
Sau tầm thấp là các tháp pháo bắn tầm trung, xen kẽ là tầm cao, các bông hoa đủ hình dạng và màu sắc nở ra sáng rực cả một vùng trời, kéo theo đó là những làn khói trắng chưa tản đi hết lẫn vào những đám mây. Bản nhạc Happy New Year bất hủ của nhóm ABBA vang lên từ các loa phát thanh phía bên trên cao, đây là giây phút mà tất cả mọi người đều chung một niềm vui, chung một xúc cảm mừng một năm mới an khang thịnh vượng cho tất cả mọi nhà.
Tôi bất giác nắm tay Vy lại:
- Cho khỏi lạc nhau! – Tôi cười hì hì.
Khoảnh khắc đó tôi trông đôi má em ấy đỏ lựng lên, cũng có lẽ vì do ánh sáng màu hồng của đợt pháo hoa vừa được bắn lên, cũng có lẽ là do….là gì thì các bạn tự hiểu ^^!.
Khung cảnh một vùng trời đêm sáng rực rỡ, đẹp rạng ngời vì hoa cỏ nở ra tự không trung, đủ màu sắc và hình dạng, xen lẫn đó là bài nhạc nền đang reo vang trông không khí xuân nồng, tiếng pháo được phát ra từ các ụ súng, tiếng người xem nói cười và vỗ tay lốp bốp, thành phố và cả mọi người như hoà chung 1 nhịp trong giây phút này đây, cả một năm bận rộn với những vất vả lo toan, và giờ năm cũ khép lại bằng hình ảnh hoành tráng này, cũng chào đón một năm mới đang đến trên khắp mọi miền đất nước, và trong lòng của mỗi con người.
Kéo dài khoảng 15 phút, màn pháo hoa mừng xuân kết thúc, và nổi trội lên ngay sau đó là tiếng trống của các đoàn lân sư rồng sẽ biểu diễn suốt đêm giao thừa và kéo đến cả sáng mồng 1, và cả đến 2 mồng Tết sau đó, tôi dù đã đón hơn 14 cái Tết nhưng chưa lần nào là tôi thấy nó cũ, vẫn một niềm vui hân hoan như lúc còn tí hon lon ton theo mẹ.
- Giờ đi đâu? – K mập quệt mũi hỏi.
- Hay đi chùa? – Nhỏ Y đề nghị.
- Thôi, giờ ai cũng tập trung trong chùa đông lắm, chen chúc chứ làm gì! – Thằng L nhăn mặt lắc đầu.
- Nãy giờ cũng chen thôi! – Nhỏ H cãi.
- Chen mà được xem pháo hoa, giờ vô chùa xem gì? – Thằng D hỏi ác.
- Vậy giờ đi dạo chút rồi về, mai tính tiếp! – K mập thể hiện tài lãnh đạo, chốt lại.
- Thế các bạn đi dạo vui vẻ, tớ dông trước nhá! – Tôi vẫy tay mà như xua đuổi.
- Ơ...thế mày đi đâu? – Thằng C ngơ ngác.
- Đi đâu kệ tao, thế nhá!
Rồi tôi đạp xe chở em Vy dông thẳng, ở lại lâu cho bọn nó chèo kéo lại chẳng được gì, chứ đi dạo mà kéo cả đàn cả đống còn gì là vui. Tôi chở em Vy vòng xuống biển 1 vòng rồi lại dạo lên đường NTT.
- Này, N chưa mừng tuổi Vy nhé! – Em Vy ngồi sau nghiêng mái đầu nói.
- Để xem, 15 tuổi, được rồi, 15k nhá? – Tôi liếm môi.
- Xấu, nhân 10 lên đi! – Em ấy cười cười đập vai tôi.
- Ây dà, vậy là tại hạ ko đủ khả năng chi trả rồi! – Tôi vờ thở dài.
- Vậy tính làm sao đây? – Em nó hấp háy mắt.
- Chỉ còn tấm thân này thôi, chịu ko? – Tôi giả giọng thê lương.
- Hì hì, ai mà thèm! – Vy cười khúc khích.
- Èo, coi vậy chứ nhiều người thích lắm đấy! – Tôi hểnh mũi, nổ văng trời.
- Xạo, kể nghe ai thích! – Em ấy bĩu môi.
- Để xem…..ưm…! – Tôi vờ suy nghĩ.
- Trúc Mai! – Vy nói gọn lỏn mà tôi nghe như pháo hoa vừa bắn sát bên tai.
- Bậy bạ….! – Tôi chối ngay.
- Hì, giỡn thôi! – Em nó cười tủm tỉm.
- Giỡn lạ! – Tôi lắc đầu lia lịa.
- Chứ sao lúc nãy ông T nói Mai có bạn trai, N bảo ko phải, vậy là ý gì? – Em ấy nheo mắt dò xét.
- Thì ý là…là nói thằng T nhảm nhí, chuyện đó đâu có gì phải buồn ấy! – Tôi toát mồ hôi đáp bừa cho qua chuyện.
- Vậy à? Hay là lại mồm miệng khéo léo đấy? – Vy cười cười.
- Hừ, ko tin thì thôi! – Tôi vờ giận.
- Em nào dám chứ, tin chàng hết mực, hì hì! – Em nó cười tình, nhưng chả biết sao tôi thấy cứ như là đang cười lạnh.
Tầm 1h30 thì đường phố đã vãn người dần, chỉ có những quán coffee là vẫn đông nghẹt những người là người. Hai đứa tôi đã bắt đầu thấy lạnh, tôi thì còn thêm buồn ngủ, 2 mắt cứ díu lại mà quờ quạng, chốc chốc lại đưa tay che miệng ngáp.
- Tới nhà Vy rồi này, dừng lại đi N! – May em Vy nhắc kịp, ko là tôi chạy lố qua luôn.
- À…ừ! – Tôi thắng xe cái kít.
- Thế về nhé, ngủ ngon hen, mai gặp! – Em ấy vẫy nhẹ mấy ngón tay.
- Ừ, mai gặp! – Rồi đợi em ấy khuất sau cổng nhà, tôi mới lẩn thẩn đạp về.
Trên đường về tôi cứ thở dài ra chiều bi ai, đầu năm đầu tháng đã bị em Vy quay như quay dế thế này, chắc cả năm sau bị vậy hoài luôn quá!