Thành thật mà nói, con nhỏ này nếu nhìn theo một góc độ nào đó thì cũng đẹp ngang ngửa Minh Châu chứ chẳng đùa, nếu không phải cuộc đời tôi chỉ say đắm mỗi nét đẹp yêu kiều tiểu thư của Tiểu Mai thì tôi đã xếp con nhỏ ở bậc thứ hai trên cả Minh Châu trong bảng Beauty Note rồi. Nhưng do ánh mắt lạnh lẽo của con nhỏ nhìn tôi mà tôi cảm giác như… cô nàng Minh Châu dù có đanh đá cũng xem ra dễ gần hơn là con nhỏ giỏi bắn CS này.
Con nhỏ chỉ đẹp, không dễ thương… nhưng lại có gì đó rất thu hút tôi lúc này. Từ trước đến giờ, chỉ có vẻ đẹp của Tiểu Mai là khiến tôi mê mẩn, chỉ có nét dễ thương của Khả Vy làm tôi động lòng, còn xinh xắn như Dạ Minh Châu, dễ thương như bé Trân, kiêu kỳ như Thu Sương cũng không khiến tôi chao đảo như bây giờ. Con nhỏ này là người thứ ba khiến tim tôi phải đập thình thịch vì rung động.
Nhưng liệu nhỏ có phải là người thứ ba? Hay là thứ hai? Hay là… đầu tiên?
Mặc kệ vẻ ngẩn ngơ của tôi lúc này, con nhỏ lừ mắt hỏi lại:
-Tui hỏi bạn đang nhìn cái gì? Hay là muốn gây sự?
Và lại một lần nữa tôi cũng không thể nào trả lời được câu hỏi, bởi… tận trong trí óc tôi lúc này đang dậy lên một cảm giác mãnh liệt rằng con nhỏ rất quen, rõ ràng là tôi đã gặp ở đâu rồi. Thế nhưng làm quái gì có chuyện tôi quên một người xinh đẹp như vậy cơ chứ? Vả lại cái kiểu đẹp mà hung tợn như này rất là quen, không thể nhầm lẫn vào đâu được.
-Muốn gây sự với chị đúng không, nhóc? – Con nhỏ hừ mũi, tay đã rời bàn phím như chuẩn bị động thủ.
Giật mình choàng tỉnh trước bộ dạng hầm hố của nhỏ, tôi vội xua tay cuống quýt:
-Ấy ấy… đâu có… chỉ là tui ngạc nhiên thôi!
-Ngạc nhiên gì? – Nhỏ đưa đôi mắt xanh lục nhìn tôi.
-Vì… bạn bắn CS hay quá, con gái mà chơi được vậy thì tui không ngờ đó! – Tôi cười giả lả.
-Hừ, con gái thì không được chơi game hay sao, kì thị à? – Con nhỏ gằn giọng.
-Bậy… con gái mà chơi game bắn súng thì… đích thực là bậc nữ lưu anh hùng, tui đây… rất là nể trọng!
-Ha ha, ăn nói cái kiểu gì vậy, lậm phim à, đồ khùng!
-Hì... quen miệng ấy mà!
Đưa mắt nhìn tôi vài giây từ trên xuống dưới, con nhỏ lại hỏi:
-Vô đây làm gì?
-À… lướt net, nghe nhạc! – Tôi gãi đầu thú thật, vì đúng thực là đã bỏ game từ đầu năm nên bây giờ tôi cũng chả biết phải chơi game nào nữa.
-Biết chơi CS không? – Nhỏ tò mò.
-Tàm.. tạm…! – Tôi thì thào, chợt cảm thấy hơi dại mồm vì trình độ CS của tôi đâu phải là tàm tạm, phải gọi là siêu thần nhập hóa, một phát chết luôn.
-Vậy vào chơi với tui đi, tui làm host cho! – Con nhỏ hất hàm.
-Host….? – Tôi đần mặt ra.
-Là máy chủ đó cha nội, tiếng Anh gọi là host, rõ khổ! – Nhỏ lắc đầu ngao ngán, nhìn tôi đầy tội nghiệp như thương hại cho thằng trai mù chữ.
-À…à… để tui vào! – Tôi hơi quê nhưng cũng ráng muối mặt chịu nhục.
-“ Dám chửi ông, được lắm, đừng tưởng là con gái mà làm tàng, ông cho biết tay!“ – Tôi nghiến răng ken két, định bụng vào game sẽ nã liền chục ván ăn trắng cho con nhỏ này hết phen bố láo bố lếu.
Dù đã lâu không đụng tới game CS kể từ sau hồi cấp II còn ham hố, nhưng tôi vẫn tâm đắc với câu nói của sir Alex Ferguson rằng “Phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi”. Thì đúng vậy rồi còn gì nữa, trình AWM của tôi là xếp hàng đẳng cấp rồi cơ mà.
Ấy chết tía, game CS mới vào chỉ cho có 800 đồng, lấy tiền quái đâu ra mua cây AWM tới 16000 lận??
-Bạn ơi! – Tôi khều khều.
-Gì? Vào game đi, tui phe Counter, bạn phe Terrorist! – Con nhỏ đáp không nhìn nhau.
-Chỉnh mã tiền nhé, tui… tui biết bắn mỗi cây súng ngắm thôi! – Tôi nhục mặt thú nhận.
-Ờ, càng dễ chứ sao! – Nào ngờ nhỏ này chỉ nhún vai tự tin trả lời.
Vậy là vào trận ở màn Mansion, tôi được đặc cách ở phe trong nhà giam giữ con tin, nhỏ kia thì ở phe Counter bên ngoài cửa ra vào. Mà vậy thì thiên thời, địa lợi, nhân hòa quá rồi còn gì nữa, ở trong nhà cầm súng ngắm tỉa ra thì ai mà chịu cho nổi? Nghĩ bụng thế nên tôi cười nhạt tự tin, nhanh tay gõ phím B45 mua ngay cây súng AWM thần thánh.
Phóng ra cửa nhà êm ru, tôi đổi sang vũ khí phụ rồi vũ khí chính, lắng nghe bước chân và…
-Đoành…..!
Nhân vật của con nhỏ bật ngửa ra ăn ngay quả headshot của tôi, 1-0 cho Trí Nam siêu việt!
-“Hê hê, phải thế chứ, vẫn còn chưa lục nghề! “ – Tôi cười khẩy lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của con nhỏ đang nhìn mình.
Bị tôi đáp trả bằng nụ cười nửa miệng khiêu khích, con nhỏ dùng lửa giận mà nộ lên hỏa khí, cháy bùng ánh mắt xanh lục tuyệt đẹp của mình mà nhanh tay tậu ngay cây AWM giống với tôi.
Áà… cũng tập tành làm Sniper cơ đấy, còn khuya mới….
-Oành….! – Tôi té bật ngửa ra đất vì chết mà chưa kịp biết mình bị bắn từ đâu và từ khi nào.
-Ơ cái đệch…! – Tôi buột miệng định chửi thề.
-Hi hi! – Con nhỏ cười khúc khích bên cạnh.
Đâu thể nào ngờ được tiếng cười hàm tiếu đó lại khiến tim tôi đập bình bình đến vậy, máu nóng dồn lên não, tôi quyết tâm giở hết tuyệt kỹ trong người ra để trả hận.
-Lịch bịch… đoàng…!
-Ầm… ăn gian chơi bom khói…!
-Kệ tui, có cứ dùng ai cấm!
-Hừ….!
Trước đến giờ trong game CS, tôi tự tin rằng mình là đại nhân vật bá khí bất phàm, sinh mệnh bất tử, ấy thế mà hôm nay gặp con nhỏ mắt xanh này tôi mới biết rằng nó có lẽ… ngang ngửa với tôi, hay nói trắng ra là nhỉnh hơn tôi nửa bậc. Bằng hành tung bất định, tâm tính bất thường, tinh thần bất biến mà con nhỏ đó đã phá tan… thành tích bất bại của tôi kể từ hồi học cấp II đến giờ. Tôi bắn một mạng thì nó đòi lại hai, tôi ăn ba bàn thì nó đòi lại bốn, cứ thế hai đứa giằng co nhau một thế trận chỉ bằng AWM suốt gần 2 tiếng đồng hồ mà không hay biết.
-Tiêu chưa…hà hà!
-Hứ, chưa biết mèo cắn mỉu nào đâu cưng ạ!
-Cứ thử xem, bản vương chấp tuốt!
-Ê ê… không chơi đem con tin ra dọa… that’s not fair!
Thời gian trôi nhanh như tên bắn, trong khi đang đến cao trào tôi chuẩn bị xuất ra viên đạn tuyệt diệu từ góc khuất của mình thì…
-Reng….!
Chuông điện thoại di động để trên bàn con nhỏ vang lên:
-Alô… tới rồi hở Daddy? Đợi con chút!
-……! – Tôi đần mặt ra ngơ ngác.
-Thôi tui về nha, khi khác chơi tiếp, mà… oh my god, 10 giờ rồi, mình chơi lâu dữ! – Con nhỏ đứng dậy cười cười.
-Ừ… à này….! – Tôi sững sờ vì đang vui thì đứt dây đàn, kịp nhận ra con nhỏ mặc luôn quần short khoe chân dài mà đi giữa thiên hạ, thật là một phong cách rất…ngoại quốc.
Nhưng chưa kịp níu kéo hỏi han thêm thì con nhỏ đã đặt trên bàn máy tính ông chủ tờ 50 nghìn đồng rồi tất tả chạy ra ngoài quán, không thèm lấy tiền thối lại.
-Nó giàu dữ ta… xài điện thoại luôn! – Ông chủ quán tấm tắc khen ngợi, không giấu được vẻ mặt hí hửng vì gặp vị khách sộp.
Thế là trận so tài giữa hai xạ thủ AWM đã bị hoãn lại khi mà tôi còn chưa kịp có cơ hội gỡ lại tỉ số 49-50 cho cân bằng với con nhỏ đó. Hơi tiếc nuối vì lần gặp mặt đột ngột mà rời đi cũng đột ngột này giữa mình với con nhỏ, tôi tặc lưỡi đứng dậy tính tiền rồi cũng lững thững dắt xe ra về.
-“Chậc… mắt màu xanh lục ư…? Trông quen lắm! “
Đang thẫn thờ đạp xe, trí óc vẫn còn bay bổng ở trận CS ngang tài ngang sức mà đã lâu lắm rồi mới được tận hưởng, cộng thêm ánh mắt màu xanh kia cứ ám ảnh khiến tôi dù đang chạy trên đường mà cứ nhìn lơ ngơ ở đâu đâu.
Nhưng dù có lờ đờ khờ khạo đến cỡ nào thì tôi cũng có thể nhận ra người quan trọng nhất của đời mình, đó là… tôi bất chợt gặp Tiểu Mai đang đi về hướng ngược lại ở trên đường, vẻ đẹp quý phái ấy không lẫn vào đâu được dù là ở nơi chốn đâu người.. Kịp nhận ra là mình đang ở trước đường vào nhà nàng do nãy giờ chơi tại tiệm net quen thuộc, tôi còn chưa cất tiếng gọi thì Tiểu Mai đã trông thấy:
-Ơ… anh đi đâu giờ này vậy?
-À… đi dạo lòng vòng ấy mà! – Tôi dừng xe gãi đầu nói láo, vì biết nếu chuyện tôi chơi game khi mùa thi sắp đến lúc này thì Tiểu Mai treo cổ tôi là cái chắc.
Người ta nói phái nữ có giác quan thứ sáu đố có sai, Tiểu Mai thoáng nheo mắt nhìn tôi:
-Thật không đó?
-Ừ… thật mà…sao em lại hỏi vậy? – Tôi giật thót người.
-Đi dạo mà không rủ em…! – Nàng tủm tỉm cười.
-Vậy… giờ đi ha! – Tôi nhẹ nhõm đề nghị.
-Thôi, em đùa mà, ra ngoài mua ít đồ cho Leo cưng thôi, anh chở em về nhà nhé!
-Lại… mèo đần…!
-Không dám đần đâu, Leo thông minh lắm!
-Ờ... em lên xe đi!
Từ đầu đường vào đến nhà Tiểu Mai không xa, tôi đạp xe vài bước đã tới, định bụng đợi Tiểu Mai lưu luyến chào tạm biệt mình như mọi khi mới chạy về. Nhưng hôm nay lại khác, nàng chỉ xuống xe rồi bước vào nhà, lại còn lục tục đóng cổng lại.
-Ờ… anh về nhé! – Tôi lớ ngớ.
-Ừa, anh ngủ ngon… ah Leo… sao cưng chạy ra đây?!! – Tiểu Mai đang nhìn tôi thì bị con mèo đần kia chạy ra thu hút sự quan tâm của nàng về lại nó.
Trông cái cục bông tròn lẳng màu trắng kia cứ quấn chân Tiểu Mai mà thấy ghét, tôi đành hậm hực nói:
-Ừm, anh về!
-À.. anh nhớ học bài nhé, gần thi rồi đấy! – Tiểu Mai dặn dò, mắt vẫn không nhìn về phía tôi mà chỉ đang nhẹ nhàng bế mèo đần Leo lên.
-Anh vẫn học hôm giờ đấy thôi! – Tôi hơi ấm ức, vì rõ là bữa giờ đâu đợi nàng nhắc nhở, tôi cũng tự giác ôn thi đấy chứ.
-Anh ở xa, sao em biết được, thôi vào nhé, mai sáng nhớ đón em!
Nói rồi Tiểu Mai đóng cổng nhà lại, phía sau cánh cửa sắt màu đen, tôi nghe tiếng cười khúc khích trong trẻo của nàng hòa cùng tiếng meo meo đáng ghét của con mèo đần mà thấy lòng mình ức chế không thể tả. Đồng ý là tôi với Tiểu Mai không ở chung, nhưng nàng đâu cần phải nói hàm ý rằng tôi nãy giờ đang nói xạo về vụ học bài đâu chứ.
-Hừ… về thì về! – Đưa tay nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm, tôi bực bội quay xe.
Trên đường về nhà, tôi vừa chạy vừa lầm bầm rủa thầm, thiếu điều muốn triệu hồi luôn phong thần lôi thần hiển linh mà hủy thiên diệt địa luôn đi cho rồi. Đang bực tức trong bụng, ngước mắt lên để còn thấy đường mà chạy xe chứ không dám cúi gằm mặt nguyền rủa lâu hơn, tôi trông thấy một nhỏ con gái đang dắt xe đi bộ phía trước. Phải nói là tôi rất nhạy cảm với gái xinh, chỉ cần nhìn dáng đi với mái tóc phía sau là tôi đã lờ mờ tưởng tượng ra được phía trước như thế nào rồi. Con nhỏ tóc dài, chiếc áo ôm sát vòng tiếu yêu nhỏ nhắn, đôi tay trắng muốt mượt mà đang mệt nhọc ghì trên hai tay lái xe đạp.
- “Sao đi cà nhắc thế kia nhỉ? Chắc người đẹp té xe đây mà! “ - Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Mẩn mê ngắm nghía từ lúc phát hiện mục tiêu ở trước mặt, đến lúc chuẩn bị đạp xe chạy ngang qua con nhỏ đang dắt bộ thì tôi vờ vô tình quay mặt ngó sang hòng diện kiến dung nhan người đẹp thì....
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy Minh Châu, và chắc chắn một trăm phần trăm là cô nàng cũng nhìn thấy tôi. Hai đứa thoáng sững sờ, tôi thì đần mặt ra vì hổng dè người đẹp tôi nghía nãy giờ lại là cô bạn thời tôi còn tập tễnh tán gái, và Minh Châu thì nhìn tôi bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa như.... hi vọng vào sự giúp đỡ từ người đi đường duy nhất mà có quen biết lúc này.
Theo phản xạ đã được mặc định, trong đầu tôi hiện lên là vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Mai đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc sảo nếu như tôi có ý định tòm tem với người khác, vậy nên trước ánh mắt cầu cứu của Minh Châu đang khập khiễng dắt xe, tôi... chạy xe vọt qua luôn trong sự sửng sốt của cô nàng.
Lí trí tôi mách bảo rằng tôi đã làm đúng nếu không muốn dính vào rắc rối không đáng có, nhưng trái tim tôi lại bảo khác:
- “Đáng mặt đàn ông không, cu Nam?”
Hình ảnh Minh Châu trong thoáng chốc từ lúc còn là cô bé xa nhà khi gặp tôi ở nha sĩ, đến lúc cô nàng trách móc tôi vì lời hứa năm nào bỗng vụt đến rất nhanh. Và không kịp ngần ngại thêm nữa, tôi quay xe trở lại nơi Minh Châu đang khập khiễng dắt xe.
-Sao vậy… Minh Châu…? – Tôi ái ngại hỏi.
-Ừ… té xe….! – Cô nàng bối rối đáp.
-Rồi… có sao không? – Tôi lại hỏi, và nhìn xuống dưới.
-Hơi đau… chân..! – Mình Châu trả lời và khẽ chìa bàn chân đỏ tấy bị trầy xước của mình ra.
Theo lẽ bình thường thì Minh Châu hận tôi còn chưa hết thì nói gì đến tiếp chuyện, nhưng có lẽ do hoàn cảnh đẩy đưa, đang hư xe giữa đường mà lại bị đau chân thế này nên cô nàng có vẻ dễ tạo lòng cảm thông cho tôi hơn.
-Ngồi nghỉ đi, để… mình sửa xe cho rồi về! – Tôi gãi đầu nói.
-Sửa lâu không…? – Cô nàng lại lo lắng.
-Chưa biết được, để xem đã! – Nói rồi tôi ngồi xuống, xắn tay áo lên.
Hồi cấp II tôi phải gọi là cũng máu lửa lắm, rất ham lái xe đạp chạy lòng vòng mà tưởng tượng mình đang đua xe thể thức một, cũng không ít lần té lăn quay, thế nên tay nghề sửa xe đạp của tôi cũng gọi là đủ dùng. Nhưng chỉ ở trong mức độ trật sên gì đó thì còn sửa được, chứ nặng hơn là bó tay.
Và sau một hồi quan sát, tôi lắc đầu tặc lưỡi:
-Té gì nặng quá vậy... méo cả cổ xe rồi, sao mà lái được? Sên xe trật thì Nam sửa xong rồi, chứ cổ xe thì phải tìm chỗ thôi…!
-……! – Minh Châu thở dài buồn bã.
-Còn đi được không? Hai đứa… mình dắt xe đi tìm chỗ sửa, mai còn đi học! – Tôi ngượng ngập hỏi.
-Đi bộ được… nhưng sợ sửa lâu, mẹ tôi sẽ lo lắm…, bình thường 9 giờ hơn là tôi học về rồi! – Cô nàng nói, vẻ mặt như mếu.
-Trời đất, 9 giờ học xong mà dắt bộ gì đến tận hơn 10 giờ chưa về nhà vậy?
-Ừm…..!
-Học ở đâu lận?
-Gần… cầu Sở Muối!
-Toán cô Nhi à?
-Không, thầy Sĩ!
-Dào ôi, thầy Sĩ chồng cô Nhi, chung nhà thì cũng vậy thôi!
-Ừ… không biết ai ném gạch ra đường nên bị vấp, lúc đó đau chân nên ngồi nghỉ, rồi mới dắt xe về! – Minh Châu lại lắc đầu, đưa bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa chỗ chân đau.
Bất giác tôi lại đâm ra mủi lòng vô hạn, trông cái cảnh cô nàng xinh xắn thế này mà giờ trán ướt đẫm mồ hôi, tóc dính bết cả vào má, chân lại bị đau, thân gái dặm trường giữa đêm dắt bộ thế này thì đúng là gay go thiệt. Không biết phải tính làm sao vì quả thật chỗ sửa xe đạp lề đường ở Phan Thiết không có nhiều, hay ít nhất tôi nhẩm tính theo đoạn đường Minh Châu dắt bộ nãy giờ thì sẽ không có chỗ sửa xe nào theo tôi biết.
-Vậy giờ sao? – Tôi hỏi mà như không hỏi.
-…..! – Minh Châu cũng không biết phải nói gì hơn, cô nàng mệt nhọc ngồi xuống luôn bên vệ đường.
Nếu tôi chở Minh Châu về nhà thì cũng được, nhưng vấn đề là xe cô nàng phải gửi ở đâu khi nhà cũng còn xa, còn nếu tôi bảo cô nàng ngồi đợi để tôi dắt đi tìm chỗ sửa thì cũng như không, và bỏ mặc Minh Châu ở lại còn tôi thì về nhà là chuyện không thể có rồi. Vậy là… chỉ còn một cách duy nhất, cứu cánh cuối cùng!
Hít một hơi dài rồi tôi đưa mắt nhìn cô bạn đến từ hôm qua của mình, khẽ nói:
-Thôi, lấy xe của Nam về nhà trước đi, kẻo ba mẹ lo!
Tròn mắt ngạc nhiên với quyết định tôi vừa nói ra, Minh Châu ấp úng:
-Nhưng… vậy còn Nam thì sao?
-Mình sửa xe giùm cho, dắt một tí là đến chỗ quen ấy mà! – Tôi xua tay phớt lờ. – Về nhanh đi, ở nhà đợi đấy!
-……!
Đưa mắt nhìn tôi và gửi gắm một ánh nhìn cảm kích đầy ý nhị và sâu lắng, Minh Châu gượng đứng dậy và nhận xe từ tay tôi.
-Đạp được không? – Tôi hơi lo cho chân phải của cô nàng.
-Chắc là được…! – Minh Châu khẽ gật đầu.
-Ừ, về đi, mai sửa xe xong Nam đem lên trường trả cho! – Tôi gật đầu nói.
-……….!
Mất vài giây không nói gì, cuối cùng Minh Châu như thì thào qua hơi thở, khẽ mím môi:
-Cảm.. cảm ơn…!
Rồi cô nàng đạp xe đi, tuy lúc đầu có hơi loạng choạng vì chưa quen nhưng hồi sau thì đã có thể gọi là khả dĩ đạp về đến nhà được. Nhưng không biết có phải tôi nhìn lầm hay không mà như thấy Minh Châu hãy còn quay lại thoáng nhìn tôi rồi lại quay đi. Bất đắc dĩ, tôi đành cười trừ gật đầu cho chắc ăn.
Còn lại một mình trên cung đường vắng với chiếc xe đạp … màu hồng bị trẹo cổ, tôi lắc đầu thở dài khi đồng hồ đã điểm 10 giờ 30 tối, và chỗ sửa xe gần nhất mà tôi biết cũng cách đây một cây cầu.
-Trời ơi… vì đâu nên nỗi… ớ ơ….!!!!