Edit: Vũ Quân
Sau khi về nhà Giang Giang đặt bó chocolate bubbles ở đầu giường, click vào khung thoại của Wechat, avatar và tên của đối phương đều không liên quan đến hoa, Giang Giang cảm thấy ngoài dự kiến, đây giống như tài khoản cá nhân hơn.
Hôm nay hơn 8 giờ Bùi Kính đã đóng cửa hàng, ban đêm Hàng Châu ướt đẫm sương, cơn gió mang theo sự lạnh lẽo hiu quạnh. Anh dựa vào gốc cây ở ven đường châm một điếu thuốc, hút được hai ngụm anh ngẩng đầu lên, bên cạnh là một tòa chung cư thương mại, từ các ban công có thể nhìn thấy ánh sao và ánh đèn.
Lúc đến Chu Khiếu nhìn thấy hình ảnh như vậy, một người đàn ông cao lớn dựa vào gốc cây hút thuốc, anh hít mây nhả khói, góc nghiêng sắc bén ẩn hiện trong làn sương khói, bóng đèn trên đầu chiếu lên lông mi mảnh dài của anh, tạo nên một cái bóng, khó khăn lắm mới che giấu được ánh mắt lười biếng.
Chu Khiếu chửi thầm trong lòng, nhóm bạn xung quanh đều đã qua 30, nhưng chỉ có Bùi Kính vẫn đẹp trai như vậy, là vẻ đẹp được các cô bé mê mệt.
"Đi thôi anh đẹp trai ơi." Chu Khiếu lái xe lại gần, một tay gác lên cửa xe, gọi với ra ngoài.
Bùi Kính quay đầu lại, anh dập tắt điếu thuốc vứt ra đằng sau, nhìn chiếc McLaren GT đỗ ở ven đường: "Mới mua à?"
"Sao? Ngốn không ít tiền của ông đây đâu, đánh giá chút đi?" Chu Khiếu bấm còi, nhìn Bùi Kính đầy mong đợi. Trong nhóm bọn họ Bùi Kính là người am hiểu về xe nhất, trong gara nhà anh có đến vài chiếc, ngày thường đi chơi cùng bọn họ anh lái chiếc Aston Martin kia luôn chiếm hết sự nổi bật.
"Cũng được, để dỗ mấy cô gái nhỏ thì vậy là đủ rồi." Bùi Kính duỗi tay gõ lên thân xe, đưa ra lời nhận xét.
"Mẹ kiếp, được rồi, em biết Bùi đại công tử chướng mắt, lên xe đi, bên kia đang nóng lắm rồi."
Nơi bọn họ muốn đến là club ở trung tâm thành phố Hàng Châu, nơi đó không giống các quán bar ngư long hỗn tạp khác mà chỉ có hội viên mới được vào, giá mở thẻ cao ngất ngưởng, chuyên giành cho các tiểu thư công tử có gia thế hiển hách đến vui chơi. Nhưng mọi ngày quán bar vẫn sẽ sàng lọc một ít khách thường để cho vào, nếu có diện mạo phù hợp thì có thể được vào miễn phí.
Bên ngoài cổng câu lạc bộ này không ồn ào như những quán bar khác, chỉ có một hàng dài lặng lẽ xếp hàng, phần lớn là nam và nữ ăn mặc gợi cảm, mọi người yên tĩnh đứng đó, chờ bảo vệ kiểm tra, giống như những món hàng tinh tế bày trong tủ kính để người ta lựa chọn.
Chu Khiếu dừng xe lại, mới vừa xuống xe đã có hai người chờ ở ven đường: "Anh Bùi, anh Chu, mời hai anh đi bên này."
Phục vụ dẫn hai người đi về phía bên cạnh, nơi đó trải tấm thảm màu đen khiêm tốn, không có bất kì vật cản nào, dẫn thẳng vào bên trong.
Hôm nay Chu Khiếu đã bao một bàn lớn nằm ở vị trí VIP của tầng hai, cách tấm kính trong suốt, bên dưới là sân khấu, từ đây có thể quan sát toàn bộ quán bar. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người đám nam lẫn nữ đang vặn vẹo trên sàn nhảy, thậm chí có thể nhìn rõ những di chuyển nhỏ ở trong góc.
Bùi Kính tìm chỗ dựa vào trong, mọi người xung quanh nhìn thấy anh tới đều nâng chén về phía anh.
"Bùi Kính, cửa hàng bán hoa của cậu thế nào?Trước đó mấy ngày bạn gái tôi còn ồn ào muốn đến đó chụp ảnh, kéo theo một đống bạn thân đi cả buổi chiều, hại tôi chờ mọt kiếp." Trần Chi Vinh ngồi bên cạnh, chạm cốc cùng Bùi Kính, trong ngực anh ta còn ôm một cô gái, khi nói đến bạn gái, cô gái kia định đứng dậy nhưng lại bị Trần Chi Vinh đánh vào mông, sau đó mới chịu yên phận.
"Cửa hàng kinh doanh không tồi." Bùi Kính nhìn gương mặt xa lạ kia, rõ ràng không phải cô gái đến chụp ảnh hôm nọ, anh nhấp một ngụm rượu, trong giọng nói mang theo sự trêu chọc: "Cậu nói bạn gái nào cơ?"
"Tên nhóc nhà cậu!" Trần Chi Vinh cười lớn đẩy Bùi Kính, hai người lại chạm ly rồi Trần Chi Vinh tập trung nói chuyện với người trong lòng.
Ánh đèn trong quán bar rất mập mờ, buổi tối muốn đi uống rượu nên lúc chiều Bùi Kính đã thay quần áo, chiếc áo len cao cổ màu đen bao lấy đường cong lạnh lẽo của hầu hết, đi xuống là vòm ngực rộng lớn và vòng eo thon chắc, chiếc quần tây tối màu vẽ ra hình dáng cặp mông hoàn mỹ, anh dựa vào sô pha phía sau, cầm chén rượu lên lắc nhẹ từng vòng.
Đã một thời gian Bùi Kính không tới đây, việc khai trương cửa hàng hoa rất bận rộn, từ trang trí cho đến lựa chọn hoa đều đến tay anh, sau hai tháng đầu, cuối cùng anh cũng thanh nhàn hơn đôi chút.
Anh đi xuống chơi cùng mọi người. Trong lúc cụng ly ở quầy bar, Bùi Kính đã uống một lượt với đám bạn, men say dâng lên, anh đặt ly xuống xoa bóp lông mày, Chu Khiếu thấy anh như vậy, thò qua ngồi bên cạnh.
"Anh, trong thời gian này vất vả lắm đúng không?"
"Ừ." Bùi Kính nhắm hai mắt lại, ngón trỏ day ấn huyệt Thái Dương.
"Đêm nay hãy thoải mái thả lỏng đi, anh nói xem đã bao lâu anh chưa đi chơi rồi." Chu Khiếu nghiêng đầu nhìn Bùi Kính, đột nhiên cậu ta hắng giọng.
"Anh nhìn dưới tầng kìa, chiếc bàn ở khu A ấy, cô gái mặc váy hồng nhạt." Chu Khiếu duỗi tay chỉ qua bên đó, ánh sáng rất yếu ớt nên anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng búi tóc mơ hồ.
Bùi Kính vừa nhìn xuống, người ở bên dưới cũng như có cảm ứng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô ta che miệng cười, bưng chén rượu nâng lên với anh.
"Đó là một người mẫu nhỏ em quen biết hai ngày trước, còn trẻ lắm vừa mới vào đại học, thế nào, đúng gu ngây thơ của anh chưa?" Chu Khiếu huýt sáo, dùng khuỷu tay huých anh.
Bùi Kính nhàn nhạt nhìn cậu ta, không biết tên này đang định làm gì. 𝖳hử thách tìm trang gốc, géc gô ﹟ 𝖳 𝘙 𝗨 M 𝖳 𝘙 𝗨 Y Ệ 𝑁.𝘝𝑁 ﹟
"Vừa rồi tiểu mỹ nữ kia nhắn Wechat cho em, hỏi anh đẹp trai ngồi bên cạnh em là ai?" Chu Khiếu nháy mắt với Bùi Kính, cậu ta tiến lại gần: "Thế nào anh đẹp trai? Con gái nhà người ta đã chủ động như vậy rồi."
"Nói xong chưa?" Bùi Kính liếc xéo cậu ta.
Ở đây chỉ có hai loại người, một là tới chơi, một là tới bán. Hàng dài người xếp hàng trước cửa đều muốn đâm đầu vào trong đây. Sau khi tiến vào cầm một ly rượu, đi lung tung, nếu may mắn thì sẽ được chọn trong một thời gian ngắn, còn kém hơn thì ra ngoài qua đêm, tính tiền theo gói.
Nói là quen biết nhưng thật ra đều được định giá rõ ràng, lúc này Bùi Kính mới nhìn thấy cô gái dưới kia, đúng là khá thuần khiết, cô ta trang điểm nhạt, có vẻ nổi bật trong đám đông.
Bùi Kính cầm một điếu xì gà ngậm trong miệng, anh híp mắt suy nghĩ, cũng đã hơn một tháng không 'ăn thịt', trong thời gian này anh bận đến mức vừa dính giường là ngủ. Bây giờ Chu Khiếu nhắc tới như vậy trong lòng mới có cảm giác, cô gái dưới tầng cũng vừa vặn hợp khẩu vị của anh.
Chu Khiếu thấy anh như vậy, dứt khoát châm lửa: "Lão gia à, đi thôi! Em đã thanh toán rồi, đêm nay anh cứ mặc sức mà hưởng thụ." nói xong cậu ta vỗ vai Bùi Kính, anh lập tức đứng lên.
"Được, cậu bảo cô ta đi lên trước chờ tôi." Bùi Kính châm điếu xì gà, áp lên môi, rít một hơi thật sâu.