Edit: Vũ Quân
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên hành lang uống trà một lát, tiếng mua rơi tí tách, Giang Giang nhìn ra bên ngoài, trên vai cô đột nhiên được khoác thêm một chiếc áo, ban đêm hơi lạnh, hai người dựa sát vào nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ người anh: "Cô mặc đi, đêm lạnh đấy."
Giang Giang thu áo khoác lại, cô ngửi thấy mùi tuyết tùng ấm áp và hương thuốc lá nhàn nhạt trên áo, cô nói cảm ơn.
Ra khỏi nhà hàng Bùi Kính lái xe đưa cô về, mưa phùn kéo dài, đánh lên cửa kính, phản chiếu đêm thu của Hàng Châu, ánh sáng êm dịu chiếu lên người Bùi Kính.
Khi đến chung cư Giang Giang mời anh đi lên ngồi.
Bùi Kính nghĩ đến bó hoa hồng kia, anh giương mắt nhìn lên tầng, nơi đó đối với anh mà nói là sự cám dỗ chết người.
"Được, vậy phiền Giang tiểu thư."
Giang Giang ở tầng 7, đèn cảm ứng trong hành lang hình như có vấn đề, lúc sáng lúc không.
Sau khi vào cửa, Giang Giang tìm dép lê cho anh, Bùi Kính thay giày đi đến ngồi lên sô pha trong phòng khách. Giang Giang bảo anh chờ một lát, cô về phòng thay quần áo.
Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, anh nhìn căn phòng mà Giang Giang vừa bước vào. Kia hẳn là phòng ngủ của cô. Bùi Kính nhắm mắt dựa lên sô pha, cửa phòng ngủ như có ma lực, giống như hố đen hấp dẫn anh. Anh tưởng tượng đến bó hoa hồng đặt ở đầu giường, tưởng tượng đến ánh đèn vàng ấm áp ở trong phòng, tưởng tượng đến nốt ruổi nhỏ trên quầng vú màu nâu nhạt.
Cửa mở ra, Giang Giang đã thay một chiếc váy ngủ, cô đối diện với tầm mắt của Bùi Kính.
Trong nhà Giang Giang trang trí rất đơn giản, trong phòng khách còn mấy chiếc hộp chưa mở ra.
"Giang tiểu thư vừa dọn đến đây à?" Bùi Kính nhìn hành lý tản ra trên sàn nhà.
"Đúng vậy, trước kia tôi sống ở Quảng Châu, bởi vì có một vài chuyện mà phải chuyển nhà." Giang Giang hâm nóng hai ly sữa bò, cô đưa cho Bùi Kính một ly.
Đầu ngón tay của Bùi Kính vuốt nhẹ thành ly, anh không hỏi có chuyện gì, chỉ bảo cô nếu có việc gì cần thì có thể xuống dưới tầng tìm anh.
Hơi nóng từ sữa bò bốc lên, lơ lửng giữa hai người, ngoài cửa sổ là màn đêm tăm tối, xuyên qua màn khói Giang Giang có thể nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của anh.
Đêm đã khuya, Bùi Kính đứng dậy tạm biệt, Giang Giang bảo anh chờ một lát, sau đó cô về phòng cầm một chiếc áo khoác, chuẩn bị đưa anh xuống tầng.
"Giang tiểu thư, bó hoa hồng lần trước em có thích không?" Đi ra ngoài hành lang, Bùi Kính đột nhiên dừng lại khiến Giang Giang thất thần, thiếu chút nữa cô đụng phải lưng anh.
"... rất thích, mỗi ngày tôi đều nghiêm túc thay nước cho nó." Cô mỉm cười, không biết vì sao đột nhiên Bùi Kính lại hỏi như vậy, nhưng cô rất thích bó hoa đó.
"Ừm, có thể đặt ở chỗ tránh ánh nắng, như vậy thì có thể giữ lâu hơn một chút, ví dụ như... đặt trong phòng ngủ."
Mấy chữ cuối cùng anh nói rất nhẹ, trong lúc nhất thời Giang Giang không nghe rõ, cô ngẩng đầu lên, con người của Bùi Kính đen như màn đêm: "Tôi vẫn luôn đặt nó ở đầu giường, kéo rèm lại là không bị ánh mắt trời chiếu vào."
Đèn cảm ứng trên đỉnh đầu đột nhiên bãi công, hành lang thoáng chốc tối đi, ánh mắt của Bùi Kính sâu thẳm, đôi môi che giấu độ cong.
"Tốt, cảm ơn em đã vất vả chăm sóc 'cô ấy'."
Trong lúc chờ đèn xanh, ngón trở của Bùi Kính gõ lên tay lái, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm của Hàng Châu thưa thớt ánh đèn, thành phố này cất giấu rất nhiều bí mật, mà bí mật thuộc về Giang Giang là trái táo mê người nhất trong số đó. Anh muốn tự tay hái xuống.
Về đến nhà Giang Giang đi vào phòng ngủ, nhìn bó hoa đậm chất cổ điển kia, cô khom lưng ôm nó đến phòng tắm, cô dùng kéo cắt một ít gốc, thay nước rồi cắm vào bình hoa.
Được giấy kraft bao bọc mấy ngày, viền cánh hoa hơi xám lại, cô nhìn vào cái bóng mờ kia, Bùi Kính rất dịu dàng, anh là người đầu tiên cô quen biết ở Hàng Châu.
....
Lại là thứ hai, Giang Giang mở tin nhắn ra, bên trong phần lớn là lời nhắn khen ngợi của các fans và một số lời mời kí hợp đồng của các công ty MCN*.
(*Một mạng lưới đa kênh là một tổ chức làm việc với các nền tảng video như YouTube, hỗ trợ cho các chủ kênh trong các phần như "sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền/bán hàng, và/hoặc phát triển khán giả" để đổi lại một số phần trăm lợi nhuận quảng cáo.)
Khi cô vừa tốt nghiệp, bởi vì vài lần tranh chấp hợp đồng với thương hiệu mà cô đã có ý tưởng sẽ kí hợp đồng với các công ty MCN, là một blogger với lượng fans đã bão hòa, rất khó để cô có thể thay đổi hình tượng, mà beauty blogger như cô cũng có rất ít con đường để lựa chọn.
Lần này cô chuyển đến Hàng Châu cũng là bởi nhìn trúng ngành sản xuất truyền thông phát triển của thành phố này.
Khi ở Quảng Châu cô từng có thời gian ngắn tiếp xúc với một công ty truyền thông, trụ sở chính của đối phương đặt tại Hàng Châu, trước đó hai ngày họ lại một lần nữa vươn càng ô liu về phía Giang Giang. Sau khi biết cô đã chuyển đến Hàng Châu, họ mời cô đến công ty trực tiếp gặp mặt một chuyến, sau khi suy nghĩ cô đồng ý hôm nay sẽ qua đó.
Đã lâu chưa chính thức ra ngoài, hôm nay cô mới nghiêm túc ngồi trước bàn trang điểm một phen, cô trang điểm theo phong cách cổ điển, phối hợp với một chiếc sườn xám nhung cách tân, cô soi gương, người trong gương da trắng môi đỏ, mặt mày như vẽ, chiếc váy phác họa ra đường cong tuyệt đẹp, mái tóc đen dài dùng một chiếc trâm cài lên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết.
Sau khi xuống tầng cô đứng chờ xe ở ven đường. Cửa hàng của Bùi Kính hôm nay đóng cửa, thông qua lớp kính chỉ có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ bên trong.
Công ty truyền thông này ở khu bên cạnh, khi Giang Giang đến nơi đã gần giữa trưa, cô đứng ở dưới tầng nhắn tin cho người phụ trách, đối phương bảo cô chờ một lát, họ sẽ lập tức xuống dưới đón cô lên.
Sau khi lên tầng, Giang Giang phát hiện công ty truyền thông này có quy mô rất lớn, họ kí với rất nhiều blogger ở các lĩnh vực khác nhau, hoàn cảnh làm việc cũng không tệ, khi cô đi lên còn thấy vài nhân viên đứng nói chuyện cười đùa trong phòng trà nước.
Người phụ trách là một cô gái kiên nhẫn, sau khi đưa cô đến phòng khách riêng thì giới thiệu tỉ mỉ cho cô nghe về tình huống và một ít hạng mục công việc khi kí hợp đồng.
"... Sau khi trừ đi phí quảng cáo có liên quan, phí thuê thiết bị, phí đi lại, phí xây dựng hình ảnh cá nhân và các chi phí khác, công ty và bạn sẽ phân chia theo thỏa thuận đã thương lượng trong hợp đồng..." cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu tiến vào, sau khi nhìn thấy Giang Giang ngồi trong phòng anh ta sửng sốt một lất, sau đó gật đầu nói xin lỗi. Tiếp theo lại nói với người phụ trách: "Tiểu Trần, đem bản ghi chép của cuộc họp giao lại cho tôi, hai mươi phút sau tôi cần dùng tới."
"Vâng, tổng giám đốc Chu."
Người đàn ông mặc vest rời đi, cô gái đối diện mới vỗ ngực thở dài một hơi.
"Đúng rồi, Giang tiểu thư vừa rồi là ông chủ của chúng tôi, bình thường anh ấy không tới công ty, gần đây có một KOL muốn chấm dứt hợp đồng nên sắp tới mọi người đều rất bận, mong cô thứ lỗi."
"Cô có thể ngồi ở đây một lát không? Hoặc là cô có thể tham quan một vài nơi trong công ty, anh Chu đang cần gấp, phiền cô chờ tôi một lát nhé." Người phụ trách khó xử nhìn Giang Giang, trước mắt mọi người đều đang nghỉ trưa, cũng không thể nhờ đồng nghiệp đến tiếp khách giúp cô được.
"Không sao đâu, cô cứ đi trước đi, tôi không vội." Giang Giang bày tỏ sự thấu hiểu, dù sao cũng là công ty truyền thông lớn, nếu có cơ chế làm việc ổn định thì sẽ càng khiến người ta yên tâm hơn.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, Giang Giang ngồi một lúc, phần lớn mọi người trong công ty đều đang nghỉ ngơi, cô muốn đi thăm quan một lát.