Edit: Vũ Quân
Giang Giang đứng dậy tắt phát sóng trực tiếp, cô lại một lần nữa ngã vật ra giường, dư vị cao trào vẫn đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ, trên mặt là sự ửng hồng do được thỏa mãn.
Cô lấy điện thoại ở bên cạnh, nhìn thời gian đã sắp bốn giờ sáng. Cô chống tay ngồi dậy đi thay ga giường. Bên dưới ga trải giường bọc một lớp chống thấm, cô cũng thu dọn luôn, cô phải làm như vậy nếu không thì sau mỗi lần livestream sẽ không kiểm soát được.
Sau khi thu dọn xong, cô đi chân trần ra sô pha ngoài phòng khách, lật xem tin nhắn ở phần livestream.
Phần lớn đều khen cô gợi cảm, một bộ phận không nhỏ là những lời quấy rối trắng trợn.
"Bó hoa ở đầu giường đẹp quá, lần sau có thể để thêm một bó không?"
Ngón tay đang lướt của cô dừng lại ở tin nhắn này, nhìn ID và avatar quen thuộc, nghĩ đến món quà vừa rồi, cô trả lời Piggy: "Được."
Giang Giang rất thích khám phá cơ thể của mình, từ lúc tuổi dậy thì cô đã phát hiện ra điều này.
Lúc 13-14 tuổi, mỗi lần cô tắm đều rất lâu, lâu đến mức người nhà phải gõ cửa, xác nhận xem có phải cô bị ngất ở bên trong hay không, cô đỏ mặt trong làn hơi nước trả lời sẽ ra ngay lập tức nhưng trên tay lại cầm vòi hoa sen, mở vòi nước đến mức mạnh nhất. Sau đó tách hai chân ra, để cột nước mãnh liệt đánh lên âm đế mẫn cảm.
Từ rất sớm cô đã biết làm cách nào để lấy lòng chính mình, khi lên cấp ba cô bắt đầu mua gậy thủy tinh ở trên mạng, sau đó nhiều lần trộm an ủi trong đêm khuya yên tĩnh.
Sau khi vào đại học, cô vô cùng hy vọng vào một cuộc tình mãnh liệt sung sướng tràn trề, nhưng bởi vì thân phận blogger nên kế hoạch làm tình của cô vẫn luôn bị mắc cạn.
Đến khi cô học năm ba, cô đã tình cờ tìm ra một con đường có thể thỏa mãn bản thân.
Cô lập tài khoản sau đó đăng một số hình ảnh cơ thể không lộ mặt lên Twitter, lượng follow càng ngày càng nhiều, theo lời khuyên của cư dân mạng cô bật chế độ onlyfans, cuối cùng cô đăng video lên Porn.h.u.b và phát sóng trực tiếp.
Ban ngày mọi người tán thưởng gương mặt của cô, ban đêm lại thèm khát cơ thể của cô.
Gaing Giang rất thích hai công việc của mình, đồng thời cô cũng rất cẩn thận, không để lộ sơ hở.
Nhưng cho dù cô đã chú ý như vậy thì ác mộng vẫn xuất hiện vào một sáng sớm.
Một đoạn video cô up trên Twitter không cẩn thận quay trúng phong cảnh ngoài cửa sổ, rõ ràng chỉ có vài giây lướt qua nhưng vẫn bị người có ý đồ lưu lại.
Buổi sáng ngày hôm đó, cửa phòng cô bị gõ vang. Đứng bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, đây đã là lần thứ ba ông ta gõ cửa nhà cô trong tuần này. Mỗi lần khi cô vừa mở cửa, người đàn ông đều sẽ nhìn vào phòng khách. Giang Giang chống tay lên cửa, ngăn cản tầm mắt của người kia, cô hỏi hắn ta có chuyện gì? Người đàn ông nói mình sống ở dưới tầng, nhà Giang Giang buổi tối có tiếng ồn, bị làm phiền đến giấc ngủ nên hắn đến nhắc nhở.
Hai lần đầu tiên Giang Giang còn cúi đầu xin lỗi, nói mình sẽ chú ý hơn. Nhưng trong khoảng thời gian này, buổi tối cô đều đi ngủ sớm, cô cũng không bị mộng du, cô rất thắc mắc vậy thì tiếng ồn ở đâu ra.
Sau lần này cô kiểm tra các thiết bị trong nhà, sau khi xác nhận không có vấn đề mới đi xuống tìm người đàn ông kia hỏi cho ra lẽ.
Lúc cô đi xuống gõ cửa nhà bên dưới, người mở cửa lại là một đôi vợ chồng trẻ. Cô hơi sửng sốt, một suy đoán xoẹt qua đầu, ngay lập tức cô lạnh khắp sống lưng.
Giang Giang bình tĩnh lại, cô hỏi ở tầng này có người đàn ông trung niên đeo mắt kính nào không? Hàng xóm lắc đầu, tầng này trừ họ chỉ có một nhà ba người và một bà lão lớn tuổi, sau khi nghe như vậy cô đã hiểu ra mọi chuyện. Cô cố nén cơn ớn lạnh, nói cảm ơn rồi chạy về nhà khóa cửa lại.
Sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh ngồi xem lại các bài đăng của mình, khi tìm được video kia cô xóa nó đi, thu dọn đồ đạc rồi lên mạng tìm nhà, đầu tháng 10 cô dọn đến Hàng Châu.
Nghĩ lại khoảng thời gian trước đó, mí mắt của Giang Giang nặng nề, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi trên sô pha.
Sáng ngày hôm sau Giang Giang tỉnh lại từ trên ghế, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào mắt cô, cô mở điện thoại ra, dưới video trang điểm lần trước có rất nhiều bình luận thúc giục cô đăng bài, cô nhớ tới ảnh chụp trong tiệm hoa dưới lầu.
Hôm qua Bùi Kính đi ngủ muộn cho nên sau khi đến chợ mua hoa, tới gần 11 giờ anh mới chậm rãi đến tiệm.
Anh đeo tạp dề bắt đầu xử lí những bông hoa bị hỏng, điện thoại trong túi rung lên, anh mở ra xem, phát hiện là thông báo Wechat.
Giang bánh gừng: Ông chủ, xin hỏi ảnh của tôi đã xuất ra chưa? ^_^
(Từ Giang 茳 trong tên của Giang Giang, đồng âm với từ Gừng 姜 trong Người bánh gừng nên Giang Giang chơi chữ)
Bùi Kính nhìn chằm chằm emoji ở cuối câu, lúc này anh mới nhớ ra việc chụp ảnh, đêm qua quá nực cười nên anh quên mất việc xuất ảnh ra.
Bùi Kính ra xe lấy máy ảnh, anh kết nối wifi tải ảnh lên điện thọai, anh định mở app chỉnh sửa ra photoshop một chút nhưng sau khi xem ảnh anh thấy không có chỗ nào cần phải sửa.
Anh nhấp vào cửa sổ trò chuyện, gửi ảnh gốc qua, kèm theo một câu: "Đẹp không? Thật vinh dự khi có thể chụp được khoảnh khắc đẹp như vậy."
"Đẹp lắm, cảm ơn ông chủ."
Giang Giang xem ảnh trong điện thoại, bố cục rất tuyệt, ảnh chụp có vibe như poster điện ảnh, cô lưu lại, chỉnh màu đơn giản rồi đăng lên mạng xã hội.
Đặt điện thoại xuống, Bùi Kính dựa vào quầy trong cửa hàng, anh nhớ tới bó hoa hồng chocolate bubbles trong buổi livestraem hôm qua của LilyJ. Ánh sáng không tốt lắm, anh không thể nhìn rõ chi tiết, mà ngay cả khi nhìn rõ thì kia cũng chỉ là một bó hoa thông thường mà thôi.
Bùi Kính cười chế nhạo, trên đời này sao lại có việc trùng hợp như vậy được?
Mấy ngày tiếp theo đều là thời gian làm việc, lượng khách đến cửa tiệm hoa còn đông hơn cả vào dịp lễ, còn có rất nhiều các bạn trẻ đến đây chụp ảnh, thậm chí đặt nhiều bó hoa, thiếu chút nữa Bùi Kính làm không hết việc.
Khi Giang Giang đi xuống tầng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trước cửa tiệm hoa xếp hàng dài ô che nắng và mấy chiếc ghế đẩu đặt ở bên ngoài đã chật kín người.
Cô không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới lại đông đến vậy.
Mấy hôm trước khi đăng bài Giang Giang đã đính kèm định vị của cửa hàng, hình ảnh có chất lượng cao, lại mang theo cảm giác tốt đẹp được phía nền tảng đẩy lên, rất hot trên mạng xã hội.
Sau đó có rất nhiều người tò mò đến xem, Giang Giang đang định cúi đầu đi qua, hôm nay cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi, nhưng không ngờ lại bị nhận ra.
"Xin hỏi có phải Giang Giang không?" Một cô gái đột nhiên vọt đến đây, đôi mắt cô gái tỏa sáng đứng trước mặt cô.
Trên mạng xã hội Giang Giang dùng tên thật, tên cô cũng rất độc đáo tỷ lệ bị trùng rất thấp, cái tên này cũng giúp cô trở nên đặc biệt so với những người khác.
"Chào bạn, tôi là Giang Giang." Tuy hơi miễn cưỡng nhưng trước tiên cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.
"A, em là fan của chị đó, em đã follow chị từ lâu rồi, nhìn thấy chị check in ở cửa hàng hoa này nên em muốn đến thử vận may một lần, không nghĩ tới lại thực sự gặp được chị." Cô gái rất phấn khởi, cô giống như con sóc khi tìm được quả hạch.
"Chị ơi em có thể chụp chung một tấm với chị được không? Không tốn thời gian lắm đâu, có thể đi sang cửa hàng hoa bên kia để chụp không ạ?" cô gái ngẩng đầu lên hỏi cô, trong mắt ánh lên sự mong chờ.
"Được thôi." Giang Giang giơ tay vuốt tóc, sau đó đi theo cô bé bước đến cửa hàng hoa.