Lúc tỉnh lại, Trần Tống Mạn phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, tay chân đều bị trói vào cạnh giường, mu bàn tay đang truyền đường glucose. Một y tá trông thấy cô tỉnh lại liền bước đến đo nhiệt độ cho cô, kiểm tra từng khâu, còn cô thì luôn im lặng mặc kệ chị y tá kia làm gì thì làm.
“Phụt.” Gương mặt đằng sau lớp khẩu trang y tế đột nhiên khẽ cười.
Trần Tống Mạn mở miệng hỏi: “Cô cười cái gì?” Không nói chuyện không biết, khi nói chuyện rồi mới phát hiện cổ họng mình khản đặc giống như một cây đèn cũ kỹ đã sắp cạn dầu. Y tá đứng một bên sắp xếp lại dụng cụ, vừa quan sát cô vừa nói: “Tôi cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì lúc cô tỉnh lại, tay chân bị trói nhưng vẫn im lặng, cô cũng là bệnh nhân tâm thần sao?”
Trần Tống Mạn cười khổ sở: “Đại khái là tôi đã lâu thiếu ngủ, căn bản không có sức lực giãy dụa.”
“Cô đừng xem nhẹ bệnh tâm thần.” Y tá kiên nhẫn nói, “tôi làm y tá đã vài năm, bệnh nhân nào cũng thấy qua cả. Năm đó có một bệnh nhân tâm thần, vỏn vẹn năm ngày không ăn không uống, cuối cùng còn đánh bị thương vị bác sĩ muốn tới gần hắn.”
Trần Tống Mạn suy nghĩ rồi nói: “Đại khái tôi vừa phát bệnh trên tòa án, giờ chắc hết cơn rồi.”
Y tá vội rút kim tiêm ở mu bàn tay cô ra. Cô rất gầy, trên mu bàn tay gân xanh nổi đầy.
“Trò chuyện với cô thấy cô cũng tỉnh táo, cô là sinh viên à?”
Trần Tống Mạn gật đầu: “Vừa mới tốt nghiệp đại học.”
“Thật là đáng tiếc.” Chị ta cảm thán, “nhìn cô rất có tương lai, chỉ cần làm theo hướng dẫn của bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc, không bao lâu có thể xuất viện.”
Cô vốn không bệnh tật gì, nếu xuất viện rồi có lẽ càng khó sống hơn. Chuyện của cô đều phát tán rộng rãi, cho dù cô được ra ngoài đi chăng nữa thì một sinh viên vừa tốt nghiệp, mang tội giết người, không có tiền không có kinh nghiệm, tiểu sử còn bị bệnh tâm thần, ai dám chứa cô đây?
Một lát sau, y tá nhẹ nhàng xé mảnh băng dính ra, thấy vết tiêm đã khô, vừa cởi bỏ mảnh vải trói tay chân cô vừa nói: “Một lát tôi đưa cô đi kiểm tra sức khỏe, đây là trình tự tất yếu khi nhập viện, tôi cởi bỏ cái này để cô tự đi.”
Trần Tống Mạn ở trên giường cử động chân tay, đột nhiên phát hiện quần áo trên người mình đã được đổi thành quần áo của bệnh nhân, màu lam sọc, trước ngực còn có số 1204. Y tá nhìn cô rồi giải thích: “Đây là danh hiệu đáng tự hào của cô, đại diện cho việc cô là bệnh nhân thứ 1204, chỉ có ở đây bệnh nhân mới được hưởng sự đặc biệt như vậy.”
Trần Tống Mạn cười, bỗng dưng gương mặt y tá cứng đờ lại.
“Sao vậy?” Cô quan sát xung quanh, “có gì không phải sao?”
“Không, không.” Y tá khôi phục lại biểu cảm tươi cười, ánh mắt có chút hâm mộ, “cô Trần, cô cười lên trông đẹp lắm.”
Đẹp lắm? Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ từ khi bị ra tòa đến nay cô chưa từng được ăn ngon ngủ yên, sao vẻ ngoài lại xinh đẹp được?
Y tá khẽ liếm môi: “Chúng ta đi thôi.”
Cô cùng y tá đi dọc hành lang, bệnh viện nơi nào cũng giống nhau, y tá bệnh nhân qua lại rất nhiều, bình thường cũng có chào hỏi nhau, mà biểu cảm trên mặt bệnh nhân đều thẩn thờ, mê man. Cô hít sâu một hơi, bước chân cũng bước nhanh hơn. Các người tốt lắm, cô nói thầm với lòng, cứ như vậy cô và bọn họ sẽ phải ở cùng một chỗ, vẫn cần được giúp đỡ nhiều hơn. Kiểm tra sức khỏe trong phòng ở dãy hành lang cuối, đối diện chính là bác sĩ trực ban. Y tá đưa cô ngồi xuống băng ghế ở phòng kiểm tra, sau đó lấy trong túi ra mảnh vải trói tay cô, căn dặn: “Cô ở đây ngoan ngoãn, không nên đi đâu, tôi gọi bác sĩ tới.”
Trần Tống Mạn ngoan ngoãn ngồi tựa vào ghế, nhìn các dụng cụ quen thuộc kia, trong nháy mắt cô như lúc bước vào đại học năm nhất, cô cũng đã trải qua một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện như vậy, nhưng khi ấy rất đông sinh viên mới, trên mặt bọn họ biểu cảm rất phong phú chứ không giống hiện tại, khu khám sức khỏe đều trống trải, chỉ có mỗi cô. Chắc là hôm nay chỉ có cô nhập viện thôi. Có tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, một người đàn ông cao ráo bước ngang qua cô, sau đó đi đến bàn và ngồi xuống. Tóc ngắn gọn gàng, gương mặt điển trai, áo blouse trắng dài lấp ló bên trong là màu sơ mi đỏ sậm, anh ta trông như một quý công tử ngồi ở chiếc ghế vương giả của mình.
Trần Tống Mạn nhíu mày, người đẹp thế này cũng làm bác sĩ tâm thần? Vị bác sĩ lật xem hồ sơ, ngẩng đầu nhìn cô vừa lúc thấy cô khẽ nhíu đôi mày.
“Cô có ý kiến gì với tôi?” Giọng nói cũng rất êm tai, có nhấn nhá, thích hợp đi làm DJ ở quán bar.
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Anh có nghĩ tới việc đổi nghề không?”
Bác sĩ ung dung tựa ghế, chân dài duỗi thẳng: “Cô muốn đề cử tôi đi đâu?”
“Tôi có một người bạn rớt tốt nghiệp đại học, cậu ta quyết định mở bán bar ở đường Tân Hải…”
“Cô giới thiệu tôi vào làm trai bao à?” Ngữ khí của anh ta nhẹ bẫng, giống như đang nghiền ngẫm ý kiến một cách thấu đáo.
Trần Tống Mạn nhún vai: “Đó là do anh nói.”
“Từ nhỏ đến lớn chỉ gặp người bị tâm thần chứ chưa từng gặp ma nữ tâm thần.” Bác sĩ thản nhiên đáp.
Ma nữ? Trần Tống Mạn theo bản năng sờ sờ mái tóc xơ rối của mình, ngẩng đầu phản kích: “Đợi tôi xuất viện tôi sẽ đưa hình anh cho cậu ta xem, với tư chất của anh một phát là được nhận ngay vào làm.”
Bác sĩ lại tiếp tục xem hồ sơ bệnh án của cô, cũng không ngẩng mặt mà đáp: “Cám ơn, lúc ấy nhất định tôi sẽ mời cô làm trợ lý tư nhân, để ma nữ làm công tiết kiệm tiền hóa trang.”
Trần Tống Mạn nheo mắt, đụng tới cao thủ rồi!
“À quên.” Anh ta đột nhiên kêu lên, “tôi còn chưa tự giới thiệu.” Dứt lời đem tấm thẻ đeo trước ngực đưa cho cô xem, “tôi họ Giang, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Giang.”
Lại là Giang? Trần Tống Mạn nhìn tấm thẻ trước áo anh, Giang Hành.
“Ha, Giang Hành.” Đột nhiên cô cười một tiếng lạnh nhạt, cũng không biết là cười cái gì.
“Cô bảo gì cơ?”
Trần Tống Mạn không đáp.
Giang Hành tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi không bài xích bệnh nhân gọi thẳng tên của tôi nhưng tôi đề nghị cô ở trong bệnh viện gọi tôi một tiếng bác sĩ Giang, tránh để người khác nghĩ cô từ cửa sau vào.”
Không muốn cãi nhau với anh ta bởi vì ăn chưa no lẩn thiếu ngủ nên tình thần của cô càng thêm cạn kiệt, Giang Hành bảo cô nằm xuống giường, xốc áo cô lên tận ngực, cô không nghĩ gì cũng làm theo. Nhưng đến khi lộ ra vùng bụng bằng phẳng thì cô mới giật mình tỉnh lại kéo áo xuống.
“Anh làm cái quái gì vậy?” Trần Tống Mạn trừng mắt cáu bẳn.
Giang Hành lắc đầu, giơ ống nghe bệnh trong tay: “Tôi muốn xem cô ngốc đến độ nào.” Sau đó anh vén áo cô lên, cười quyến rũ: “Yên nào.”
Cô sắp phát điên mất thôi. Ống nghe lạnh lẽo ở trên ngực cô nhẹ nhàng áp lên rồi rời đi: “Dáng người và diện mạo của cô ấy hả, còn khuya tôi mới để tâm.”
Trần Tống Mạn quyết định nhẫn nhịn, không cãi anh ta, nếu cãi thì sẽ bị bắt uống thuốc an thần, dù sao cô cũng đang bị “mắc bệnh tâm thần”, khổ thân vậy đấy. Làm xong một loạt kiểm tra, mặt người dạ thú sửa sang lại áo blouse trắng, thản nhiên ngồi tựa vào ghế đầy kiêu ngạo. Trần Tống Mạn tưởng tượng bỗng dưng cái ghế gãy và anh ta ngã nhào xuống đất thì bật cười, Giang Hành ngồi nhìn cô bằng ánh mắt bình thường (không giống như nhìn bệnh nhân tâm thần) rồi nói: “Xem ra bệnh cô vẫn chưa ổn, cô là bệnh nhân mới, hơn nữa còn có tiền án nên một tuần đầu phải bị còng tay.”
Nói xong, Giang Hành còn bỏ sung thêm: “Đương nhiên nếu tôi ở đây thì cô không cần.”
Trần Tống Mạn bĩu môi, cô còn chưa muốn không có việc gì cũng dẫn xác tới gặp anh ta. Chỉ là, cổ tay trắng trẻo này cô đành phải để chúng nó chịu thiệt một tuần rồi.
“Mỗi ngày đến đây báo danh một lần, bảy ngày sau nếu tình trạng có biến chuyển tốt thì chỉ cần còng tay ba ngày thôi.” Anh xoa xoa thái dương.
Trần Tống Mạn vẫn không ngẩng đầu nói chuyện.
“Cố lên nhé.”
Cô nghe xong sửng sốt một chút mới chậm rãi nói: “Cám ơn.”
Sau đó Giang Hành rời đi.