Kỳ thực Trần Tống Mạn đã luôn luôn thầm nghĩ, nếu đột nhiên cô gặp phải Augus thì sẽ làm thế nào, có phải rất mất tự nhiên hay không, hoặc ngượng ngập né tránh. Nhưng tới khi nhìn thấy Augus đằng kia, cô mới phát hiện lo lắng của bản thân là hoàn toàn dư thừa. Bởi vì cô phát hiện, trong lòng cô đang có một chút gấp gáp khẩn trương, tuy nhiên lúc cô nhìn sang Augus thì mọi thứ dần tiêu tan hẳn.
Cô luôn hoài nghi – liệu không biết Augus có bệnh hay không, cái gì gọi là tâm thần phân liệt thực ra cũng chỉ là màn kịch siêu quần, nhưng tối hôm qua theo như lời Giang Hành nói thì Augus có bệnh, hơn nữa là bệnh tình trầm trọng. Nói cách khác, Abel, Cora, hai người kia đều tồn tại cả. Trần Tống Mạn bỗng chốc cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô thừa nhận, cô không phải là người bạn tốt, cũng không phải vì hiếu kỳ bệnh trạng của hắn ta, nhưng tận đáy lòng cô vẫn muốn dùng thái độ chân thành để cư xử với Augus mà không đứng ở lập trường người xem hắn diễn trò. Như vậy sẽ tàn nhẫn lắm.
Vẫn là cái bộ dáng hiện tại là ổn rồi, chỉ cần cô tìm cách đem trả quyển nhật ký về vị trí cũ, nhất định mối quan hệ giữa cô và Cora, Augus, Abel sẽ bình thường như trước. Ừ, đúng là thế đấy. Trần Tống Mạn đột nhiên huơ tay với Augus.
Cô nghĩ như này, hắn không phải cảnh sát chìm, còn về phần có bệnh hay không cũng không ảnh hưởng cô. Cô chỉ cần biết, Augus là bạn tốt của mình, còn bổn phận của cô là phối hợp điều trị cho tốt để sớm ngày ra viện. Bình ổn lại tâm lý, trị khỏi chứng trầm cảm, hết thảy mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo mà thôi.
Tuy vậy, khi quỹ đạo đã chệch đi, cho dù chữa trị cũng tổng thể sẽ có di chứng, làm sao có thể tươi đẹp như xưa? À mà, Trần Tống Mạn đột nhiên nhíu mày.
Dường như có hai gã bệnh nhân vừa cản đường Augus, khiến hắn dừng bước, không đi sang chỗ cô nữa. Trần Tống Mạn đối với hai người kia cũng chẳng có gì ấn tượng, nhưng cô biết họ không thuộc khu của mình. Ba người đứng giữa đường, đang bàn bạc cái gì, hơn nữa hai tên kia đứng quay lưng về phía cô, mà biểu cảm Augus thì vô cùng lạnh nhạt, thực sự rất khó đoán bọn họ nói gì.
Khoan đã, lạnh nhạt…
“Ngày 19 tháng 4, nhân vật B thấy tôi ngồi trong sân đánh bài, tôi cố ý tỏ ra khinh thường, còn cư xử lạnh nhạt với y.”
Một câu xẹt qua tâm trí cô chóng vánh.
Trước khi nhập viện, Trần Tống Mạn là sinh viên khoa ngữ văn, cho nên đầu óc rất giỏi ghi nhớ dữ liệu, những lời này vô thức phát ra từ não bộ, chính xác hơn là từ nhật ký của Augus. Cô đưa tay day trán, thầm nghĩ có chút đau đầu.
Cô quả thật không muốn tìm đến nó, vậy mà nó cứ tìm đến cô. Tuy nhiên, Trần Tống Mạn đã tự nhủ rằng sẽ không can dự việc này, chi bằng giả vờ quên mất câu nói kia, rồi giả mù sa mưa luôn thể. Chỉ có 5 từ để hình dung tình huống lúc bấy giờ: Không quan tâm – Chi Dân.
Đã dứt khoát quyết định như vậy, Trần Tống Mạn xoay người dắt tay Tinh Tinh, tay kia cắp lấy bàn vẽ, khom người hỏi: “Tinh Tinh, mình trở về phòng nhé?”
Cô bé lẳng lặng không đáp, Trần Tống Mạn xem như nó đồng ý. Vì vậy hai người đi ngang qua ba người kia, đều không ai nhìn ai, giống như người xa lạ, giống như chỉ gặp gỡ thoáng qua.
“Nếu thực sự trong sạch, phiền mày đưa bọn tao đến nhà kho một chuyến, bọn tao tìm, tới đó khắc biết mày có làm hay không!” Câu đầu tiên rơi lộp bộp vào tai Trần Tống Mạn.
Cô khựng lại một chút, khóc không ra nước mắt. Ai thèm nghe chứ! Sao tai không úng nước cho rồi đi, trời ạ! Sau đó, cô rất nhanh khỏa lấp hành động bằng cách kéo tay Tinh Tinh thêm lực. Cô không biết vừa rồi hành động mất tự nhiên của mình có khiến cho bọn họ nghi ngờ không, tuy nhiên chẳng dám quay đầu lại, chỉ kiên trì bước tiếp.
Cô cảm giác được tay chân mình cứng nhắc như người máy. Cô cũng có thể cảm giác được có hai ánh mắt nhìn sau lưng cô, khiến cô đổ mồ hôi lạnh; nhưng ánh mắt này chỉ trượt qua, không giống như nhìn cô chằm chặp. Trần Tống Mạn một khắc cũng không dám thả lỏng, dắt Tinh Tinh đi nhanh hơn, ba bước xông lên bậc thềm, đi vào cửa chính.
Rốt cuộc cũng qua ải, cô mới tìm chỗ nhẹ nhõm thở phào. Trước khi đưa Tinh Tinh về phòng, Trần Tống Mạn đã không khống chế được bước chân mà đi đến cửa sổ. Ngẫm lại lời của hai người đàn ông kia khiến cô cảm thấy có phần kỳ quái. Nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ đã đánh bại lý trí. Phỏng heo tầm mắt của cô, ngoài sân cỏ kia, chẳng còn ai đứng ở đấy nữa.
Vậy có phải bọn họ đi tới nhà kho không?
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, quan sát thời gian, phát hiện vẫn còn tranh thủ được, cho nên cô quyết định mò đến nhà kho để thử vận may.
Hôm nay là ngày khu cô hoạt động, lại vào cuối tuần cho nên trên hành lang nhộn nhịp bệnh nhân tới lui, đương nhiên cũng có tiếng bàn tán xì xầm, mà Trần Tống Mạn thì cố gắng không làm người khác chú ý. Rất nhanh chóng, cô đi đến một cửa khẩu quen thuộc, từ đây đi xuống chính là nhà kho.
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, giả vờ như đi ngang qua cửa khẩu, sau đó chợt rẽ chỗ khác, giấu mình ở mặt sau bức tường.
Vừa mới nãy cô nhìn sơ, trước cửa nhà kho quả nhiên có một kẻ đứng, tuy vậy không phải Augus – hẳn là hai gã kia, một vào trong với Augus, một đứng ngoài xem chừng. Cô không biết bọn họ đến đây làm gì, càng không nhận thức được hai người đàn ông kia. Trần Tống Mạn đứng ở nhà vệ sinh mà lòng có chút thấp thỏm.
Đợi ở cửa một lát, gã đứng gác cũng đi vào trong.
Tình hình hiện tại của Augus chắc là không tốt rồi, Trần Tống Mạn phỏng đoán, dù sau đám người kia nhìn qua cũng chẳng giống người tốt. Nói không phải khen chứ lần này trực giác của Trần Tống Mạn chuẩn cơm mẹ nấu luôn.
Hai tên nọ không phải người tốt, còn Augus thì chỉ có tính từ ‘thảm hại’ để hình dung.
Bởi vì vào nhà kho, Augus bất ngờ không kịp phòng thủ đã bị một trong hai người còn lại dùng lực mạnh nện vào lưng, tuy mất thăng bằng nhưng Augus vẫn kịp trụ vững, sau đó linh hoạt bò dậy từ đất, nháy mắt bật lên đưa tay vặn lấy cổ người kia.
“Mày muốn chết?” Ánh mắt Augus trông thật dữ tợn.
Trái lại kẻ đang bị hắn xiết cổ, trên mặt không hề có cảm xúc sợ hãi, mặc dù máu dồn lên mặt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, nhưng thần thái vẫn như cũ. Lúc này, tên ngoài cửa tiến vào, vừa trông thấy cảnh tượng như vậy thì y liền xông tới, giằng lấy cánh tay Augus: “Mày làm gì đấy Augus, buông anh Thanh ra!”
Augus nghe xong, chỉ liếc mắt nhìn, tên kia theo bản năng thả tay hắn ra, thái độ cũng khép nép hơn trước.
“Tao…”
“Câm mẹ mày đi, Linh Bát!” Kẻ được gọi anh Thanh có chút khó khăn mở miệng.
Augus chậm rãi nới tay, tên Thanh cũng lảo đảo vài bước, sau đó hổn hển nói: “Tiến bộ đấy.”
Augus không trả lời.
“Mày đừng trách anh, Augus ạ.” Tên Thanh bước tới một bước, “tuy rằng cho đến nay anh với mày vẫn tiếp xúc nhau, anh cũng tin tưởng mày không phản bội bọn anh, nhưng mà anh thu được tin tức.”
Ánh mắt y tựa như rắn độc: “Có đứa nói mày nằm vùng.”
“Hơn nữa nhật ký nằm vùng của mày, giấu ở đây!” Y nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở gương mặt tranh sáng tranh tối của Augus, cẩn thận quan sát hắn ta.
Đáng tiếc, Augus không những không sợ hãi, mà còn châm chọc cười: “Bệnh nhân tâm thần nằm vùng, anh Thanh có phải xem phim truyền hình nhiều quá không?” Ngữ khí khinh miệt.
“Anh có thể là bệnh nhân tâm thần, vì sao mày không thể nằm vùng chứ nhỉ?” Tên Thanh liếc Linh Bát, “để bọn này xốc cái nhà kho lên, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Augus im lặng.
Bọn họ bắt đầu lao vào tìm kiếm.
Bàn tay Augus bỏ trong túi áo bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn bắt buộc bản thân không cần để tâm tới Linh Bát trong nhà kho đang tìm kiếm, còn tên Thanh thì đứng đối diện quan sát y.
Augus cũng biết bọn này dư thừa thời gian để làm cho kỳ được mới thôi, thậm chí kể cả hắn một đêm không về, bọn họ cũng có thể soạn ra cái lý do đủ khiến lòng người thuyết phục.
Đây là quyền lực. Cân ở nơi nào cũng giống nhau.
Augus ở viện tâm thần hai năm, lần đầu tiên không thể khống chế được cảm giác hoảng hốt của mình.
“Anh Thanh, không có!” Linh Bát sau khi kiểm tra một loạt, cái gì cũng chẳng phát hiện ra, bèn đi tới hướng tên Thanh báo cáo.
Y ngay cả đầu cũng không nâng: “Còn bên kia.”
Linh Bát nghe lời, bắt đầu tìm kiếm bên kia, hơn nữa cũng chỉ còn một thứ cần tìm – đó là đống vải bố quen thuộc. Y bước qua, ngón tay có chút ghét bỏ lật vải, tiếp tục tìm kiếm.
Mỗi lần y cử động, Augus tâm trạng liền thấp thỏm một chút, trên tay vã ra cơ hồ là mồ hôi. Lúc y tìm đến góc quen thuộc, tim Augus như muốn ngừng đập, hắn ngừng thở, chăm chú quan sát Linh Bát. Đương nhiên, ngoài mặt luôn cố giữ vẻ trấn tĩnh.
Sau đó, hắn thấy Linh Bác tùy ý xốc đống vải bố lên – thật lạ, phía dưới trống trơn, cái gì cũng chẳng có. Augus chậm rãi thở nhẹ nhõm một hơi, cả người đều buông lỏng. Nhưng chỉ vài giây sau đó, chân mày Augus lại khẽ nhíu. Trong nhà kho tuy rằng hỗn tạp, nhưng diện tích không lớn, muốn tìm cái gì chỉ cần tìm một chốc là xong.
“Anh Thanh, không có!” Linh Bát lần nữa báo cáo.
Tên Thanh dùng ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ nhà kho một vòng, tự thân đi tới kiểm tra những nơi mà Linh Bát đã động qua, không thể không nói, tuy rằng tên Thanh đứng đối diện, nhưng lực chú ý đều tập trung ở nơi khác. Vẫn như cũ, không có phát hiện.
“Chỉ là hiểu lầm.” Tên Thanh trở lại vị trí, đưa tay muốn vỗ vai Augus, nhưng lại bị hắn lạnh lùng né đi.
Y chau mày: “Mày cũng biết, tụi anh làm cái này, không thể không dè dặt, cẩn thận.” Y thu tay về, sọt vào túi quần, “chuyện hôm nay xin lỗi mày, người anh em.”
“Đừng gọi tôi là anh em.” Augus cười nhạt, “tôi không bao giờ hoài nghi anh em của mình.” Augus nói, rồi lẳng lặng bỏ đi.
Khi sắp đến cửa, hắn đột ngột dừng bước.
“Anh sẽ vì lần nghi ngờ này mà phải trả giá, người anh em à!”