Giang Hành nghe vậy, chân mày khẽ nhíu: “Cậu cô? Tôi nhớ bệnh khu kia chẳng có ai mang họ Giang cả.”
Sắc mặt Trần Tống Mạn tái nhợt, cô lắc đầu: “Không liên quan Giang Uyển Chi. Mà là anh của mẹ tôi.” Cô vẫn như cũ, trong lòng cảm thấy có chút khó tin, “trước lúc mẹ tôi qua đời, cậu tôi và mẹ có mối quan hệ rất xấu. Nhưng ngày đưa tang năm ấy, ông ta cũng khóc như mưa.”
Trần Tống Mạn chợt cười: “Con người chính là thế, lúc còn sống không biết quý trọng, mất đi rồi lại hối tiếc không kịp.”
Trần Tống Mạn cười lộ ra chua xót. Giang Hành nhìn cô, tiếp lời: “Nghe giọng điệu của cô, giống như cô không ngờ tới cậu cô sẽ ở viện tâm thần.”
Trần Tống Mạn vừa toan mở mồm nói chuyện, sau lưng đột nhiên bị ai đó hung hăng tông phải. Nhất thời cô đứng không vững, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. May mắn là Giang Hành sớm vươn tay đón cô vào lòng. Thân thể cô va chạm ngực anh, đau muốn khóc đi được. Cô chỉ có thể ôm lấy thắt lưng Giang Hành, bám làm điểm tựa.
Cô chôn đầu trong ngực anh, còn anh thì che chở cho cô. “Ngại quá, xin nhường đường!” Giang Hành một bên ôm lấy Trần Tống Mạn, một bên đi ngược chiều trong dòng người. Anh nhíu mày, càng ôm cô chặt hơn.
Hành lang ngắn ngủn, ấy vậy mà chen ra cũng mất 20 phút. Trần Tống Mạn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nép vào anh như cánh chim yếu ớt. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, tiếng hô hấp và tiếng tim đập nhẹ.
Một chút một chút, như khắc sâu vào lòng người.
Trần Tống Mạn chợt thấy có phần không phải, vì vậy sau khi thoát ly khỏi đám bệnh nhân, cô mới đưa tay đẩy Giang Hành xa mình, ánh mắt mơ hồ dịch sang chỗ khác.
“Tôi về trước.” Cô nói.
Cô gái nhỏ bỗng dưng rời đi, hơn nữa giọng điệu vô cùng xa lạ khiến Giang Hành chẳng hài lòng. Mí mắt anh nâng khẽ: “Không tiếp tục kể chuyện cậu cô sao?”Anh bỏ tay vào túi áo blouse trắng, đầu ngón tay bất ngờ chạm vào một vật kim loại cứng rắn.
Ánh mắt Trần Tống Mạn hơi mất tự nhiên: “Hôm nay tôi hơi mệt, để hôm nào đó kể cũng được!”
Giang Hành nhẹ nhàng cười: “Ừ, vậy không nói tới chuyện kia nữa.” Anh đi phía trước cô, đến phòng kim cương ba số, nhấn trên tường một cái, cửa song sắt liền mở ra, “nhưng có chuyện này cô sẽ hứng thú mà nghe.”
Anh cười trông mị hoặc như con hồ ly: “Về vụ án giết người hồi hai tuần trước.”
Trần Tống Mạn nghe xong giật nảy mình, cắn cắn môi dưới đắn đo. Cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng đã chiến thắng nguyên bản đang lo lắng. Cô xoay người ngồi ở trên giường, trỏ vào chiếc ghế sofa nhỏ duy nhất trong phòng, nói: “Anh kể đi.”
Giang Hành cười thâm sâu quyến rũ, nhẹ nhàng kéo ghế sofa, chậm rãi ngồi lên.
“Cô biết tại sao cảnh sát hoài nghi Augus là hung thủ không?” Anh hỏi.
Trần Tống Mạn đáp lời: “Không phải vì sáng hôm đó giữa Augus và nạn nhân đã từng xảy ra tranh chấp ư?” Ánh mắt cô có phần mù mịt, vì chẳng hiểu sao anh ta lại hỏi như vậy.
Giang Hành thủng thỉnh vói tay vào túi áo, lấy ra một vật sáng lấp lánh ánh kim.
“Nhờ cái này.” Giang Hành giải thích, “lúc cảnh sát lục soát thì nhặt được.”
Trần Tống Mạn cẩn thận quan sát, thì ra là cây thánh giá. Mà cây thánh giá này chỉ có thể là của Abel, vì Augus theo đạo vô thần, không tin Jesus. Cô lẩm bẩm: “Ý của anh là, thời điểm ấy, người đó có thể là Abel chứ không phải là Augus đúng không?” Lời vừa khỏi miệng, cô lại lập tức bác ngang, “sai rồi. Lúc xảy ra vụ án, Augus còn ở cùng với một nữ y tá mà…?”
Giang Hành lắc lắc cây thánh giá trên tay: “Là bọn họ cùng nhau nói dối cảnh sát. Bởi lẽ, bọn họ là bạn tình.”
“Bạn tình?” Hai từ theo Giang Hành thốt ra, thế nhưng Trần Tống Mạn nghe được vài phần khinh miệt. Nguyên nhân là loại quan hệ nông cạn này khiến anh ta xem thường đến vậy sao? Trần Tống Mạn trả lời, giọng điệu cũng mềm hơn một chút: “Ý anh là, cảnh sát nghi ngờ Augus cùng cô y tá kia thông đồng là vì để bảo vệ Abel?”
Giang Hành gật đầu: “Đúng thế.”
Trần Tống Mạn nhìn về phía anh, đôi con ngươi nhuốm màu phức tạp: “Nếu vậy thì thánh giá sẽ là vật chứng, làm sao còn ở trong tay anh được nhỉ? Còn nữa, sao anh lại đem chuyện này kể tôi nghe?”
Giang Hành kéo ghế sofa đến gần giường, ngồi đối diện với cô, khuỷu tay chống vào đầu gối, quan sát cô gái nhỏ gầy tong teo trước mặt: “Hình như cô thông minh hơn tí rồi.”
Anh giả như không thấy biểu cảm bực bội của Trần Trống Mạn, chỉ nhẹ đưa tay mình chạm lấy tay cô. Bàn tay của con gái mềm mại, thanh mảnh, loại cảm xúc va chạm này khiến Giang Hành lâng lâng say đắm. Sau đó, anh bỏ cây thánh giá vào lòng bàn tay cô.
“Từ vụ án kia, mỗi lần cảnh sát muốn thẩm vấn Abel thì Augus lại ra mặt, khiến họ không có biện pháp cùng Abel trao đổi, cũng không thể theo dòng đối thoại mà truy lùng dấu vết.” Giang Hành chậm rãi buông tay cô ra.
Trần Tống Mạn cúi đầu nhìn chiếc thánh giá ánh kim sáng loáng: “Cho nên anh muốn tôi hỗ trợ dẫn Abel xuất hiện ư?” Cô cau mày hỏi ngược lại, “anh là bác sĩ mà? Chuyện này anh làm mới hợp lý chứ?”
“Sai.” Giang Hành chợt lắc đầu, “không chỉ muốn mời Abel ra, mà còn muốn nghe hắn khai báo ngày đó đã phát sinh cái gì. Đây mới là mục đích chính.”
Giang Hành sửa sang lại cổ áo blouse: “Tôi là bác sĩ, thời điểm hắn đối mặt tôi sẽ có một loại mâu thuẫn tự nhiên. Nếu tôi dùng biện pháp thôi miên, tôi e hắn sẽ không trả lời thực sự, đồng thời có thể khiến cho hắn rối loạn nhân cách nặng hơn.”
Dứt câu, anh liếc nhìn Trần Tống Mạn: “Vậy nên chỉ cô mới đủ khả năng.”