Trần Tống Mạn nhanh chóng trở vào hàng ngũ đang kiểm tra, mà Giang Hành sắc mặt lạnh nhạt vừa mới ngồi vào ghế mình thì đã bị Hoàng Nhạc huých nhẹ khuỷu tay. Anh quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt tỏ ra khinh khi.
“Ở nơi công cộng không cần táo bón lộ liễu như vậy.” Giang Hành xuất chiêu trước.
“Sao anh lại nói thế hả?” Hoàng Nhạc phỏng chừng tâm trạng Giang Hành không tốt lắm, liền nhịn không được mà chọc ghẹo, “trước sau cũng chỉ nửa giờ, xem ra độ dẻo dai của bác sĩ Giang không như ý muốn.” Hắn vừa nói, vừa nhìn Giang Hành chớp chớp mắt.
Giang Hành nghe vậy, chậm rãi rút trong túi ra hai tờ khăn giấy, không có chút phòng bị cũng không có một tia băn khoăn, chậm rãi vỗ nhẹ lên khóe môi Hoàng Nhạc…
Trần Tống Mạn u ám đi vào hàng ngũ kiểm tra sức khỏe không yên lòng còn trở ngược ra phòng kiểm tra sức khỏe. Mới vừa ló mặt đã bị Trương Tiểu Hồng tập kích bất ngờ.
“Á!” Trần Tống Mạn bị Trương Tiểu Hồng hù đến phát hoảng, miệng không ngừng liến thoắng, “chị còn ngại em chưa đủ bệnh hả?” Còn đưa tay vỗ ngực trách móc.
Trương Tiểu Hồng thuận miệng trả lời: “Em thì còn bệnh cái gì? Có dọa cũng như cũ thôi.”
Trần Tống Mạn im lặng.
“À…” Trương Tiểu Hồng đột nhiên ý thức được lời nói của mình không ổn lắm, bèn ngượng ngùng chỉnh sửa, “chị không có… ý đó.”
Trần Tống Mạn cười: “Em biết, không sao đâu.”
Cô hiện tại đúng là bệnh tình nghiêm trọng, chỉ có cô là không biết mà thôi. Chẳng sao hết, dù sao cô cũng ngộ ra rồi. chỉ còn cách chấp nhận sự thật này là xong.
“Anh ta cùng cô nói cái gì?” Sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra, Augus đi theo sau Trương Tiểu Hồng, thu hết biểu cảm của Trần Tống Mạn vào đáy mắt: “Trông cô không ổn.”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Tôi hơi mệt, chắc phải đi nằm nghỉ một lát.”
Cả ba lại tiếp tục đi.
“Mà này Augus.” Trương Tiểu Hồng đột nhiên hỏi, “Tiểu Thương đâu? Hôm nay kiểm tra sức khỏe mà cô ấy cũng không theo cậu à?”
Augus trả lời: “Chẳng biết.”
Trần Tống Mạn nghi hoặc quay đầu nhìn: “Tiểu Thương là ai?”
Trương Tiểu Hồng mở to hai mắt: “Em không biết cô ấy?Là y tá chăm sóc đặc biệt của Augus.”
“Anh cũng có y tá riêng?” Trần Tống Mạn hứng trí, khoa trương kêu to, “cho tới bây giờ tôi còn chưa gặp mặt.”
Augus không buồn chú ý tới cô ngốc. Mà Trương Tiểu Hồng thì cười thực vui vẻ: “Không ngờ lâu vậy mà em không biết người ta mặt méo hay tròn, nhưng vị đại thiếu gia đây sống rất có tính tự lập, cho nên y tá kia xem như là người trang trí chứ chả mấy khi làm gì.” Chị nhìn Augus cười đểu, “đại thiếu gia có lệnh: “Tôi không gọi cô, cô không được vào.”
Câu cuối chốt hạ, Trương Tiểu Hồng học theo dáng vẻ của Augus, mặt lạnh, hai tay ôm trước ngực, cố tình hạ thấp âm lượng, tỏ ra hắc ám. Trần Tống Mạn nhìn chị, chợt cười. Trương Tiểu Hồng đi theo sau toe toét, rồi chị tiếp tục nói: “Nhưng Tiểu Thương cũng cá tính đầy mình, cô ấy nghe xong những lời này đã nhàn nhã tự cho bản thân nghỉ phép dài hạn, không quan tâm vị chủ nhân kia nữa.”
Trần Tống Mạn vẻ mặt chờ mong: “Em cũng muốn gặp cô ấy một lần xem sao.”
Augus không thèm để ý hai cô gái đang nói lảm nhảm, hắn bắt đầu tự hỏi mình tại sao lại cùng hội bà tám đi về chung đường? [tác giả cười the thé: vì các người phòng nằm ở cạnh nhau.]
“Em còn đỡ í chứ.” Trương Tiểu Hồng lại thì thào, “bệnh nhân trước đấy Augus còn chưa nói chuyện với y được câu nào.”
“Bệnh nhân cũ?” Trần Tống Mạn cẩn nhận nhớ tới, “chị từng nói y xuất viện rồi?”
Trương Tiểu Hồng ậm ừ nửa ngày: “Xem như xuất viện thôi.” Chị ta tóm tắt, “người nọ với Augus cùng một chứng bệnh, y ở cũng bảy tám năm rồi em.”
Cùng một loại bệnh?
Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ lại Augus viết trong quyển nhật ký, nói hắn sẽ tiếp cận nhân vật A, ở sát phòng, hơn nữa bệnh giống như hắn. Vậy phòng cô đang ở - chính là phòng của nhân vật A?
Trần Tống Mạn cúi đầu đăm chiêu, theo như Augus viết thì hai người bọn họ trao đổi rất nhiều, nhưng Trương Tiểu Hồng bảo họ chưa nói với nhau được mấy câu – từ đó suy ra bọn họ che giấu rất kín kẽ, trách sao những cộm cán nằm vùng gây ra án mạng trong bệnh viện cũng không ai phát hiện. Cô nhìn thoáng qua Augus, hắn cứ đi thẳng, dường như không nghe các cô nói gì.
Hắn là nằm vùng chân chính sao?
Trần Tống Mạn vừa nghĩ, vừa đi về phòng bệnh. Mà trước mặt đã là phòng mình. Song sắt lan can lặng lẽ đem hành lang cùng phòng bệnh ngăn cách, bên trong bài trí làm sao đều nhìn không xót thứ gì, thế nên ánh mắt Augus tùy ý đảo ngang đã nhác trông thấy con gấu bông của hắn bị ném trên trên sàn gạch.
Trần Tống Mạn có cảm giác trời đông rét lạnh bốn phía. Cô run cầm cập ngó sang Augus: “Này anh, anh nghe tôi giải thích, gấu không phải do tôi ném, đó là lần trước Giang Hành đến, anh ta…” Lời nói Trần Tống Mạn đột nhiên dừng lại.
Cô không biết nên giải bày thế nào, nhưng tình huống này lại không thể nói, Giang Hành thấy anh với con gấu giống nhau nên một phen ném bay nó, ngay cả cô cũng quên nhặt lên.
“Ghét phải không? Ghét thì tôi lấy lại.” Augus bình thản đáp.
Trần Tống Mạn vừa định giải thích, nháy mắt bóng đèn dây tóc lóe lên trên đầu, liền vội đem những lời sắp nói ra nuốt trở vào. Đợi đã, xem như là cách tốt nhất để trả quyển nhật ký cho Augus mà không cần lâm vào tình huống khó xử nào? À-lát-xồ, đây là cơ hội ngàn năm có một!!!
Trần Tống Mạn do phải giữ thể diện, bằng không cũng định cởi áo ăn mừng rồi.
Augus thấy vẻ mặt Trần Tống Mạn đang vui như trúng xổ số, hắn càng cảm thấy bực mình. Cuối cùng, Augus cong môi cười rạng rỡ: “Cô muốn tôi lấy lại thật sao?”
Trần Tống Mạn gật gật đầu.
“Ông đây không lấy làm gì được ông?”
Augus nhẹ nhàng một câu đủ khiến nét cười của cô đông luôn thành nước đá. Loảng xoảng, ai nghe gì không?
Tiếng cõi lòng cô vỡ nát rồi. Dứt lời, Augus lướt qua người cô, toan đi thẳng. Hơn thế còn tốt bụng nói thêm: “Cơ mà phòng này không có bệnh nhân xuất viện.” Hơi thở của hắn chậm rãi phả vào vành tai cô, “y vong mạng rồi. Là người chết.”
Nói xong thong thả một đường bước đi, để lại Trần Tống Mạn nắm song sắt lan can đứng một mình một cõi, à, nhân tiện giả vờ đừng quan tâm đến chị gái đang tỏ ra thế giới và mình không hề có chút liên hệ gì thì hơn.
“Augus nói thật?” Trần Tống Mạn đưa tay tạo thành hình thập giá trước mặt Trương Tiểu Hồng.
Trương Tiểu Hồng chỉ gật đầu một cái sau khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng.
“Em có thể xin dừng cuộc chơi không? Ý em là đổi phòng.” Trần Tống Mạn khô khốc hỏi.
Trương Tiểu Hồng nhìn cô đầy tội tình. Trần Tống Mạn: khóc chục dòng sông.
“Vậy… bệnh nhân kia chết thế nào?” Nửa ngày sau, Trần Tống Mạn bèn hỏi tiếp.
“Ô kê nói cho em biết luôn.”
Trương Tiểu Hồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “bệnh tim đột xuất mà chết, hơn nữa lúc chết cũng không chết trong phòng, em yên tâm nha.” Chị vỗ vỗ bả vai Trần Tống Mạn, an ủi nói.
…. Cũng không phải thật yên tâm đâu.
Tóm lại, Trương Tiểu Hồng khuyên giải một hồi, Trần Tống Mạn vẫn là không an lòng đi vào gian phòng mình đã trú ngụ hơn bốn tháng, chỉ ngắn ngủi vài phút đồng hồ, cô có cảm tưởng gian phòng này không còn là địa bàn của mình như lúc xa xưa. Cô nhìn chung quanh một lượt, thở dài ngồi lên giường.
Sau đó ánh nhìn dừng lại ở con gấu bông nằm trên sàn gạch. Cô miễn cưỡng ôm lấy nó, theo thường lệ sờ sờ mông gấu. Mơ hồ cảm thấy sự góc cạnh ở bên trong. Đều do mày hết! Trần Tống Mạn đánh mông nó một cái.
Về đêm, lúc Trương Tiểu Hồng đem thuốc đưa cho Trần Tống Mạn, cô bèn nuốt ực viên thuốc, đảm bào là thuốc an tọa trong dạ dày của mình, mới nhẹ nhàng ợ lên.
“Gái ăn cơm chưa no?” Trương Tiểu Hồng liếc mắt nhìn.
Trần Tống Mạn cười xua tay: “Chị về nói với bác sĩ Giang là em đã ngoan ngoãn uống sạch thuốc.”
Trương Tiểu Hồng cười: “Sao gái không tự nói đi, nhìn hai đứa cũng hợp lắm, nhờ chị lại bảo sao chị không cho em cơ hội.”
Nhắc tới chuyện này, Trần Tống Mạn cười cười xấu hổ: “Chị đừng thế, để người ngoài nghe sẽ không tốt lắm.”
“Là hiểu lầm sao?” Trương Tiểu Hồng nhíu mày, “chẳng lẽ em không bồ kết bác sĩ Giang?” Trương Tiểu Hồng ném giấy vào thùng rác, đi đến ngồi cạnh Trần Tống Mạn. Dù sao cũng là phụ nữ, cùng nhau trò chuyện sẽ dễ dàng hơn. Trần Tống Mạn ngồi tựa vào người Trương Tiểu Hồng, bất chợt cảm thấy thân thể mình thoải mái không ít.
“Bình tĩnh mà nghĩ thì, chị Hồng, chị thấy em và bác sĩ Giang xứng đôi sao?” Giọng nói cô nhẹ bẫng, lọt vào tai Trương Tiểu Hồng có chút đau lòng.
Chị méo xệch đầu: “Em muốn nghe lời nói thật?”
Trần Tống Mạn đưa bàn tay lên, ý bảo rằng chị có thể nói.
Trương Tiểu Hồng dừng một chút, nuốt nước bọt, dùng sự chân thành vô hạn, nghiêm túc vô biên, đáp: “Chị cảm thấy, gái với người ta khó có tương lai.”