Thậm chí bác sĩ phẫu thuật của Trần Tống Mạn cũng gấp gáp dành ra một buổi sáng để tới gặp cô làm kiểm tra, còn luôn hỏi khéo cô về lịch trình của giáo sư Pirax.
“Không phải chứ?” Trần Tống Mạn lộ ra nét mặt không vui. “Người ta là ngôi sao sáng trên bầu trời tâm thần học, chú là bác sĩ chỉnh hình lại muốn đi nhập hội làm gì?”
Vừa mới nới lỏng thạch cao trên chân cô, bác sĩ Vương liếc cô một ánh nhìn thật bén, giống như cô vừa nói ra cái gì đại nghịch bất đạo lắm không bằng.
“Cháu thì biết khỉ mốc. Y học là không giới hạn. Cho dù ông ta có là ngôi sao sáng thì cũng vậy thôi, chú đi theo học hỏi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Bác sĩ Vương cũng không ngẩng đầu lên.
Trần Tống Mạn dẫu môi: “Cháu bảo chứ bác sĩ Vương, chú cũng lớn tuổi, chẳng lẽ cháu lại không giúp đỡ người già.”
Cô lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng lướt vài cái: “Này chú xem đi…” Cô kéo kéo tin nhắn. “Hình như bốn ngày sau giáo sư Pixar đến thành phố T, buổi chiều sẽ làm một buổi meeting thật hoành tráng, ngày thứ năm sẽ ghé đến bệnh viện chúng ta.”
Nét mặt già nua của bác sĩ Vương đã tươi cười sáng lạn thành hoa cúc: “Quả nhiên là Mạn Mạn tốt của chú.” Ông ấy vỗ vỗ bả vai Trần Tống Mạn, “lần này chú sẽ bó thạch cao cho cháu đẹp xuất sắc luôn.”
Trần Tống Mạn cười cười: “Ha ha, chú vui là được.”
“À phải rồi.” Bác sĩ Vương tỏ ra thuận miệng hỏi, “sao thạch cao của cháu bị lỏng? Chú bó bột rõ ràng rất chắc tay, dù để ba tháng cũng không ăn thua gì.”
Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút mất tự nhiên: “Là do cháu không cẩn thận…”
“Té ngã đúng không?” Lão Vương vẫn không thay đổi phong cách nói năng hài hước.
Trong đầu Trần Tống Mạn nháy mắt hồi tưởng lại ngày hôm đó mình bị Giang Hành áp đảo trên giường, trước lúc anh đi còn giở trò ác độc, cầm quần cô quăng đến xe lăn ở góc tường, làm hại cô phải chật vật đi tới nhặt lên. Mà nhặt lên cũng không thể tự mặc vào, hết cách, cô đành cầu cứu Giang Hành lần nữa. Sau đó, đương nhiên sau đó cũng vậy.
Tóm lại gương mặt đỏ ửng của cô bây giờ so với hôm đó cũng chẳng khác là bao.
Cô cầm lấy remote mở TV, mở bừa một kênh tin tức. Gần đây thành phố T đang bị bủa vây bởi những bảng tin đầu sóng ngọn gió. Hiện đang có cuộc càn quét tham nhũng của chính phủ, thành phố T lại là thành phố có nhiều viên chức cấp cao tham nhũng hối lộ, vì thế ở thời điểm nhạy cảm này, bao nhiêu con mắt đều nhìn chằm chặp vào thành phố T.
Nghe đồn tin này lộ ra là do một tài khoản nặc danh phanh phui trên diễn đàn, bài viết chỉ ra những điểm xấu của thành phố T trong vòng mười năm qua, còn phân tích tình huống lý lẽ rõ ràng.
Trần Tống Mạn cũng xem qua bài viết kia, bao nhiêu phần thực bao nhiêu phần giả cô nhìn không ra, nhưng chắc chắn là có hư cấu, phóng đại vài phần. Giọng văn như đang viết tiểu thuyết hắc bang, nói thật, nếu không phải lấy thành phố T làm bối cảnh thì bài viết này là một câu chuyện không tồi đâu.
Cho nên gần đây thành phố T có tin gì nóng hổi thì đều được chạy hàng chữ nhỏ bên dưới mỗi kênh.
Vừa khéo cô đọc được một nguồn tin mới, phó kiểm sát Dương Trường thuộc viện kiểm sát nhân dân thành phố T tạm thời bị nội bộ cách chức điều tra.
Lúc trước, Trần Tống Mạn nhận án tử ở tòa án nhân dân ở thành phố T là do vị này chủ trì. Nếu cô nhớ không lầm thì ông ta chính là người giám sát toàn bộ quá trình xét xử của cô.
Tuy rằng cô đã quên bộ dạng của ông ta, nhưng tên của những ai tham gia trong phiên xét xử này cô đều ghi nhớ kỹ. Vì trong lòng luôn nung nấu ý định trả thù nên Trần Tống Mạn nhớ đặc biệt lâu. Hiện tại cảm xúc muốn ‘báo thù’ đã sớm bị cô gạt sang một bên, nhưng ấn tượng vẫn còn sâu sắc
Ai ngờ mới có nửa năm ngắn ngủi, một vị phó kiểm sát oai nghiêm như vậy đã vứt bỏ sự nghiệp của mình.
“Chậc chậc…” Lão Vương vừa xem tin vừa nói. “Nội bộ điều tra là đồng nghĩa định tội rồi, thật đáng tiếc.”
“Nếu ông ta không làm thì ai dám định tội cho?” Trần Tống Mạn thản nhiên nói.
Lão Vương gật gật đầu: “Có lý.” Dứt câu, ông đưa tay vỗ vỗ hai phát lên thạch cao, “giỏi giỏi.” Sau đó đem dụng cụ y tế của mình xếp vào trong hộp, giơ tay huơ huơ. Một cô gái trẻ từ cửa bước vào, thuần thục đem hộp dụng cụ đeo trên lưng.
“Còn có nữ thư ký nữa cơ?” Trần Tống Mạn trêu ghẹo hỏi.
“Bậy rồi.” Lão vương vỗ cánh tay cô gái nhỏ. “Đây là con gái rượu của chú, cũng học y khoa, giờ đang theo chú đi thực tập.”
“Nói không phải khoe chớ con chú học được học bổng đấy, chú phải vất vả lắm mới giành được nó từ tay ông giáo sư kia.”
Trần Tống Mạn thức thời nhìn về cô gái kia giơ ngón cái: “Chị rất lợi hại!” Một phen khích lệ thật lòng, điều này khiến cô gái nhỏ hơn Trần Tống Mạn vài tuổi kia mặt mày bỗng chốc đỏ ửng lên.
Lão Vương cũng vui vẻ không kém.
Trần Tống Mạn thu hết vào tầm mắt, đáy lòng bỗng dâng lên một nét u sầu.
Không biết khi xưa với thành tích học tập bình thường của cô, có làm cha cô cảm thấy tự hào không?
Đặt lên bàn cân, vẫn là bộ dáng xinh đẹp biết múa của Trần Phinh Đình khiến ông tự hào một điểm. Dù sao Trần Phinh Đình nhìn qua vẫn có cốt cách của một tiểu thư nhà giàu hơn là cô.
Lúc tiễn lão Vương và ái nữ của ông rời khỏi, Trần Tống Mạn lại ngồi xem TV một mình. Kỳ thực một chút cũng không xem nổi. Cô chỉ ngồi ngẩn người mà thôi, hơn nữa ngồi ngẩn người rất chuyên sâu, đến khi Augus đi vào ngồi cạnh cô cũng không hề hay biết.
Vừa nhận ra sự tồn tại của Augus, Trần Tống Mạn không tránh khỏi giật mình.
Đó không phải vì hắn đột nhiên xuất hiện, mà là…
“Tóc của anh sao vậy???” Trần Tống Mạn nhìn quả đầu húi cua của tên đàn ông mặt lạnh kia, cảm thấy mình đang đối diện với ‘người ấy’. “Scow Field?” [ Chú thích: Nam chính phim Vượt Ngục ]
Sắc mặt Augus không khá hơn là bao nhiêu, trong đáy mắt tràn đầy bất mãn: “Đại ca làm thế.” Hắn liếc mắt quan sát cô, không nói gì nữa.
Trần Tống Mạn tự mình suy đoán, đại ca giấu mặt trước kia của hắn là Lưu Thanh, mà sau khi Lưu Thanh chết, Augus cũng được lên chức rồi. Hắn không nói, Trần Tống Mạn có thể lý giải, thật ra cô cũng không phải rất muốn biết.
Những vết thương mà Lưu Thanh gây ra cho cô còn chưa lành, Trần Tống Mạn cũng không phải kẻ vì thương tích lành mà quên kẻ làm đau. Augus giữ im lặng, chỉ ngồi cạnh cô cùng cô xem tin tức. Lúc này, Trần Tống Mạn luôn trộm ngắm hắn ta. Nhìn một cái, liếc một cái. Cuối cùng không kìm được mà kêu: “Này Augus.”
“Sao?” Hắn quay đầu nhìn Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn vươn móng vuốt tới gần Augus: “Tôi có thể sờ tóc của anh không?” Sau đó không đợi Augus gật đầu, cô bèn đem tay mình đặt trên mái tóc húi cua, cảm nhận những sợi tóc ngắn củn đâm trong lòng bàn tay mình, ngưa ngứa.
“Ha ha ha!” Thấy Trần Tống Mạn vui sướng như vậy, Augus muốn nói gì đó lại thôi.
Cô nhìn về phía hắn, trêu đùa: “Anh nói xem, nếu chị Cora và anh Abel biết anh đem tóc bọn họ cắt thành như thế, có phải họ sẽ rất tức giận không?” Trần Tống Mạn vô tư hỏi, không chú ý đáy mắt của Augus lạnh băng một mảnh.
“Đặc biệt là Abel, màu tóc hồng là do anh ấy nhuộm, anh ấy biết tin này chưa?” Trần Tống Mạn quan sát hắn, lại bị đôi con ngươi nghiêm trọng của hắn dọa cho giật mình.
“Amanda, nếu tôi nói…” Augus khó tránh khỏi một tia do dự. “Giả như, giữa tôi và Abel chỉ có thể giữ lại một, cô sẽ chọn Abel, hay chọn tôi?”
Augus rất ít khi hỏi những vấn đề này.
Nhưng hắn cũng không biết làm sao, vẫn mở miệng hỏi. Tuy rằng đáp án của cô đối với hắn không có ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn muốn biết đáp án kia.
Trần Tống Mạn nghe xong im lặng. Cô đã đoán ra ý tứ của hắn, nét mặt có phần đăm chiêu: “Ý anh là… Abel đã…” Cô không đành lòng nói hết câu.
Augus gật đầu.
Bệnh hắn không thể kéo dài, đa nhân cách là thật, không uống thuốc cũng là quyết định của hắn. Vốn định không chữa khỏi bệnh, nhưng càng lâu dài càng nhận ra, hắn không còn khả năng hoán đổi với Abel. Hắn từng hỏi qua bác sĩ cố vấn, loại tình huống này chỉ có duy nhất một khả năng, bệnh của hắn đang dần thuyên giảm – dấu hiệu chính là: Abel biến mất.
Trần Tống Mạn nửa ngày không cảm thấy bình thường.
Bệnh tình Augus chuyển biến tốt, hẳn là cô nên cảm thấy vui vẻ. Nhưng cứ nghĩ đến kết quả Abel phải biến mất để giảm bệnh, cô đột nhiên buồn. Chuyện này đôi khi quá sức chịu đựng với cô.
Kỳ thật Abel là người bạn đầu tiên mà cô có được từ lúc vào bệnh viện tâm thần. Cô vĩnh viễn không quên chiều hôm đó, cô luống cuống tay chân đứng ở phòng bệnh trống hoác, bỗng một người đàn ông mái tóc hồng mang theo cây thánh giá bước vào tựa cửa, nhếch miệng cười chào cô.
“Hi, gái đẹp.”
“Vừa đến phải không em?”
“Tự giới thiệu bản thân nha, anh tên Abel, gọi là Abel.”
“Augus lười ăn cơm, cho nên lúc ăn cơm đều là anh ăn đó.”
“Mới sáng mà thần thái tốt quá nè.”
Người ấy khi mỉm cười luôn mang theo ánh nắng mặt trời, khi ăn sẽ ăn như nhịn đói lâu lắm. Hơn nữa người ấy thường đứng dưới ban mai, cầm thánh giá cầu nguyện. Người mà thích xem Hoàn Châu công chúa, chẳng lẽ cứ tan biến như vậy ư?
Mũi Trần Tống Mạn đột nhiên chua xót.
“Không thể… nói từ biệt với anh Abel sao?” Trần Tống Mạn nhẹ nhàng hỏi. Lúc vừa hỏi xong, cô mới ý thức được câu hỏi của mình có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng cô sẽ không dễ dàng tắt hi vọng.
Quả nhiên, Augus bất lực lắc đầu.
Trần Tống Mạn không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Abel tiểu thiên sứ của chúng ta ra đi rồi.
Đại gia có thể nhìn ra, từ sau khi Abel trở thành bạn với Mạn Mạn, thiệt tình Augus cũng theo thời gian mà tính tình có biến chuyển tốt hơn, phương diện này đều là công lao của Abel.
Abel vốn là nhân cách chính, nhưng bệnh ngày càng nặng khiến cho thân thể bị Augus chiếm cứ, làm cho nhân cách chủ bị kiềm hãm, số lần xuất hiện cũng ngày càng ít đi. Nhưng mặc kệ thế nào, mỗi lần hắn xuất hiện đối với Mạn Mạn mà nói, đều là ánh mặt giời mùa đông.
Hắn thích tóc hồng, hay cười, lại thích xem Hoàn Châu công chúa. Hắn giống như một chàng trai nhà bên, dù rằng ở bệnh viện tâm thần nhưng cũng hoạt bát, vui vẻ. Tuy nhiên sau đó, hắn bị Augus chiếm đoạt thân thể, hơn nữa vì bệnh tình trở nên tốt hơn nên sinh ra nhân cách thứ hai hoàn chỉnh, cuối cùng tan biến.
Cho dù hắn không còn dùng thân phận Abel xuất hiện nữa, nhưng tui tin hắn vẫn sẽ thích xem Ngũ A Ca, thích cười, thích tâm sự cùng Trần Tống Mạn.
Tui sẽ viết ngoại truyện cho Abel, đại gia đừng
quên hắn sớm nha. Còn Augus hả? Về sau Augus phải dựa vào vận may của mình rồi.