Yết hầu Giang Hành chuyển động cao thấp từng chút, sau đó giọng nói khàn khàn mới phát ra từ cổ họng: “Nghĩ đến cơ thể em.”
Trần Tống Mạn ‘a’ một tiếng bất ngờ, môi khẽ mở, vừa hay bị người đàn ông khom người hôn tới, theo chủ trương đánh nhanh thắng nhanh.
Toàn bộ quá trình vô cùng trôi chảy, dường như đã nghĩ ngợi trong não từ lâu lắm rồi, giờ vì xúc động không kìm được nên bộc phát ra. Đôi tay anh giữ lấy gương mặt cô, đem gió lạnh chắn ở bên ngoài, dùng lời lẽ ấm áp của mình xoa dịu tâm hồn cô.
Trước lạ sau quen, hơn nữa bốn phía vắng người, mà không gian cũng vô cùng thích hợp để làm những chuyện này; cho nên Trần Tống Mạn dường như từ bỏ mối ray rứt trong lòng, vươn tay choàng lấy cổ anh, chủ động vươn đầu lưỡi, dây dưa cùng anh.
Bởi vì có cảm xúc thân thuộc nên Giang Hành không kiểm soát được bản năng, giờ phút này mọi thứ đều hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt.
Ngón tay Trần Tống Mạn gắt gao giữ lấy cổ áo sau gáy Giang Hành, lắng nghe từng câu chữ nóng bỏng của anh. Phút chốc nụ nôn từ hoang sơ mãnh liệt, dần dần trở nên yên tĩnh nhẹ nhàng.
Tựa như nhấm nháp một viên kẹo ngọt, Giang Hành dịu dàng hôn lên môi trên của cô, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại tinh tế mút. Trần Tống Mạn hơi hơi hé mắt, chỉ thấy người đàn ông trước mặt khi nhắm mắt, hàng mi lại càng thêm cong dài. Bởi do động tình nên hàng mi nhẹ nhàng run rẩy giữa không trung, chẳng khác nào lông vũ rơi xuống lòng cô, khiến cõi lòng cô trở nên ngứa ngáy.
Cuối cùng, Giang Hành khẽ hôn lên khóe môi mềm mại kia, sau đó chậm rãi dời xuống, đầu vùi vào cần cổ thon thả như đài hoa loa kèn kia, thở nhẹ. Hơi thở nam tính rơi trên da cô, chóp mũi anh dịu dàng đụng chạm, rồi Trần Tống Mạn cảm giác được có chút gì đó si mê và ẩm ướt len lỏi trong từng mạch máu, tế bào.
Giang Hành nhìn da thịt nõn nà của cô thiếu nữ, cố gắng kiềm chế con thú hoang đang gào thét bên trong anh, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút.
Lần này đối với Trần Tống Mạn mà nói, tựa như bom nguyên tử nổ tung.
Từ trước đến giờ cô chưa từng cùng một người đàn ông thân mật như thế! Thân mật đến nỗi, thân mật đến nỗi… Trần Tống Mạn không biết hình dung bằng cách nào, hai tay luống cuống khoát lên vai anh. Rồi như sợ Giang Hành càng làm càng loạn nên cô lại đem đầu anh ấn xuống người mình, giữ anh thật chặt.
Giang Hành ngoan ngoãn vùi vào bờ vai gầy mỏng manh của cô, thân thể cao lớn cũng khom người phối hợp. Tuy nhiên anh không cảm thấy điều này có cái gì bất ổn, ngược lại còn cọ cọ một hồi, dương dương tự đắc.
Mặt Trần Tống Mạn càng lúc càng hồng, đôi con ngươi cũng đảo quanh liên tục. Hơn hết gã đàn ông đang đè lên người cô hình như…. thân thể có chút run run rồi.
Cô tức giận vươn tay đánh vào lưng anh: “Cười cái gì chứ!” Lời vừa ra khỏi miệng cô chợt sững sờ. Ngữ khí hờn dỗi như vậy, nào có nửa điểm dọa nạt đâu?
Nhưng chỉ cần một câu trách than mềm yếu, Giang Hành đã từ từ rời đi cần cổ của Trần Tống Mạn, đứng thẳng người nhìn cô.
Bọn họ không ai bảo ai, chỉ biết xúc cảm yêu thương mờ ám đang len lỏi rẽ nhánh đâm chồi.
Giang Hành và Trần Tống Mạn cứ thế im lặng nhìn nhau một hồi lâu. Sau đó, hai người không hẹn mà bật cười.
Ở một chỗ khác, mơ hồ có hai người đứng nơi đó, tầm mắt tựa như đang nhìn Giang Hành và Trần Tống Mạn bên này.
“Bị thằng khác phỗng tay trên, mày không khó chịu à?” Bỗng một người đàn ông liếc sang Augus với mái tóc hồng chói lọi, miệng cười nhưng lòng không cười, hỏi.
Augus nhìn đôi tình nhân đang âu yếm nhau ở bên kia, tầm mắt tự nhiên thu hồi lại, con ngươi không có một tia dao động: “Ăn bậy chứ nói bậy không được, Lưu Thanh.”
Đối phương hôm nay mặc áo bành tô rộng thùng thình, thoạt nhìn đúng là đồ của bệnh nhân, nhưng Augus biết sau áo cất vài thứ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.
“Anh không nghĩ mày xem trọng loại đàn bà này. Không ngực, không mông, còn kém cỏi.” Y cười khi thường một tiếng thật nhẹ. “Nhưng anh cũng nghe nói mày với ả ta khá thân cận. Chị mày cũng thế.”
Augus nheo mắt: “Có một số việc tôi sẽ nói cho lão đại. Còn anh, chưa đủ tư cách đâu.” Hắn không nhìn Lưu Thanh, mắt chỉ đăm đăm hướng về đằng trước. Hai tay sọt túi quần, dáng vẻ chưa bao giờ khúm núm.
Lưu Thanh nghe xong, biểu cảm vẫn mỉm cười như cũ. Y gật gật đầu, nhấc chân đi vòng qua đằng sau Augus. Lúc bả vai hai người chạm qua một cái, Lưu Thanh đang cười đột nhiên sắc mặt chuyển biến, trừng mắt nhìn Augus, sau đó kề sát hung khí sau lưng hắn.
“Mày còn non lắm, thằng em.” Lưu Thanh lại cười, rồi rướn đầu nhìn gã đàn ông trẻ tuổi vẫn đang tỏ ra kiêu ngạo bình thản. Lưu Thanh đưa tay siết chặt cằm Augus, hung khí đằng sau vẫn không hề dời đi.
“Đừng đem lão đại ra dọa tao, tao không tin mày theo tao lâu như vậy lại không hiểu tính của đàn anh mày.” Lưu Thanh thì thầm vào tai Augus, ánh mắt tràn đầy hung hãn, “mày còn trẻ, tao cũng công nhận là mày thông minh. Nhưng lão đại nhượng bộ mày, không đồng nghĩa tao cũng nhượng bộ mày.”
Ngay cả mi mắt của Augus cũng không có chút run, hắn chỉ thản nhiên trả lời: “Có một số việc tôi không nói ra, không phải tôi không biết, hoặc đã quên. Tôi vẫn luôn nhớ những ngày đầu được Lưu Thanh anh giúp đỡ.”
Y không nói gì.
“Mà cũng không phủ nhận chuyện hôm đó, tôi vô cùng thất vọng với anh.” Ám chỉ sự việc xảy ra ở nhà kho, trong lòng hai bên đều rõ hơn ai hết.
“Tôi vừa bảo có một số việc tôi không nói, không phải tôi không biết.” Augus buông tay khỏi túi quần, sau đó điềm nhiên khoanh tay lại. Hắn bước lên trước một bước rồi quay mặt nhìn y: “Ví như việc anh không cầm súng chĩa vào tôi, mà chỉ đơn giản là cầm một khúc gỗ bình thường.”
Hắn vừa nói vừa liếc xuống tay Lưu Thanh. Quả nhiên, họng súng kia chính là một khúc gỗ không hơn không kém. Tuy kỹ xảo bị vạch trần nhưng trên mặt Lưu Thanh vẫn không hề xấu hổ. Y quẳng bừa nhành cây đi chỗ khác, tiếp theo vỗ vỗ vai Augus nói vào: “Hay lắm, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Anh quả nhiên không nhìn lầm mày.”
Augus lạnh lùng liếc y, nửa ngày, giọng điệu cũng ôn hòa đi không ít: “Là anh giúp đỡ tôi.” Tầm mắt Augus hạ thấp một chút rồi dừng lại ở túi áo bành tô bên phải có chút nếp nhân. Bên trong túi kia không thứ gì khác ngoài một khẩu súng lục.
“Tôi cũng không phải là kẻ vô ơn. Nay anh cho tôi đường mở, tôi cũng nói thật cho anh biết chuyện này.” Chân mày Augus khẽ nhăn lại, “Chúc Thần là cậu của con ả kia.”
“Chúc Thần?” Nghe tới cái tên này, trên mặt Lưu Thanh cũng hiện lên vài phần kinh ngạc, y nhìn về phía Trần Tống Mạn bằng ánh mắt tìm tòi, “khéo như vậy sao?”
Augus gật đầu: “Dựa trên sự quan sát của tôi mà nói, thì chuyện này đúng là như vậy.”
“Vì sao ả ta vào đây?” Lưu Thanh hỏi dồn.
Augus nhìn y một cái, dường như hiểu rõ mười mươi suy nghĩ trong đầu của Lưu Thanh: “Ả ta đâm chết cha mình, lại mắc thêm chứng cuồng loạn. Nếu đó gọi là thủ đoạn thì xem chừng ả cũng chơi lớn quá phải không?” Lưu Thanh cái gì cũng rõ, nhưng y vốn đang muốn thử lòng Augus. Chiêu trò rẻ tiền như thế Augus lại còn không thể nhìn ra?
Nói cho dễ hiểu thì vụ thảm sát của Trần Tống Mạn ai ai cũng biết. Cho là Lưu Thanh chưa nghe, nhưng chỉ cần hỏi thăm thì chuyện này đối với y thực đơn giản. Augus hà tất phải giấu giếm làm gì.
“Mày nghĩ sao?” Y hỏi, “với cả bệnh trạng Chúc Thần gần đây như nào?”
Augus không hề do dự: “Nghe nói bệnh ông ta nghiêm trọng hơn, bác sĩ nói cùng lắm một năm thì lên đường.”
Lưu Thanh nghe xong mày cũng nhíu chặt: “Hừ, nếu không phải lão đại bảo thôi đi, mà nó lại điên khùng như vậy, bọn tao làm sao để nó sống tới ngày hôm nay?”
Dứt lời, y vỗ vai Augus: “Mày cũng có tâm lắm.”
Augus nhún vai, lạnh nhạt gạt tay hắn khỏi vai mình: “Được rồi, anh với tôi không nên nói chuyện quá lâu.” Nói xong toan muốn bỏ đi.
“Này.” Lưu Thanh ở sau gọi hắn một tiếng, tuy rằng dừng bước nhưng hắn không quay đầu.
Augus có thể cảm giác được ánh nhìn sau lưng tựa như lưỡi dao, còn hắn thì vẫn đứng hiên ngang như cũ. Nửa ngày, tầm mắt độc địa kia mới dời đi chỗ khác.
“Không gì, đi thôi.” Giọng nói lại vang lên từ phía sau.
Augus khịt mũi một cái, hai tay đặt vào túi, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Không nghĩ tới trôi qua một khoảng thời gian dài như thế mà vẫn không có gì tiến bộ. Augus cười khổ trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây bên kia, hóa ra hai bóng người lúc nãy đã không còn thấy đâu. Nhớ tới một màn vừa rồi bọn họ thân mật, cho dù là cách một khu rừng khô héo cũng có thể cảm nhận được hơi thở mờ ám tản mát trong không trung.
Nghĩ đến đây, bước chân Augus dừng một chút.
Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng đối diện với ánh mặt trời mông lung. Lúc tầm mắt hắn nhìn về phía mặt trời, không biết một đám mây đen từ đâu bay tới, che khuất đi vầng thái dương kia.
Augus đột nhiên sững người giây lát. Sau đó cúi đầu, không ngẩng lên nữa.
Thì ra ngay cả mặt trời hắn cũng không có tư cách để nhìn? Thì ra trong thế giới của hắn, vĩnh viễn không có sự ấm áp. Xung quanh luôn luôn ảm đạm, u tối, lạnh lẽo. Và, luôn luôn cô độc. Đối với hắn, cuộc đời này không có ngày mai. Hắn từng vô số lần hi vọng xa vời – rằng một ngày nọ sẽ có một người cùng hắn vượt qua tháng năm cùng cực, nhất là một người ở tại nơi đây.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi. Thì ra có một số chuyện hắn vẫn muốn tự mình đối mặt. Hắn không cần Trần Tống Mạn và hắn đằm chung một vũng lầy. Giống như bây giờ vậy, cô có thể sống hạnh phúc, an ổn, có thể đứng dưới ánh mặt trời không e dè; cuộc sống đơn giản, như thế mới chính là cô.
Cho nên những chuyện còn lại để hắn gánh hết là ổn rồi. Sẽ ổn. Bởi một khi hắn đưa ra lựa chọn này, thì cũng đã nghĩ đến hậu quả.
Trong mắt Augus ngang qua một tia đau đớn. Hắn nhắm mắt đứng lặng người, khẽ khàng cảm nhận mây đen tan đi, ánh dương lại soi rọi vào người hắn.
Nửa ngày, hắn mở mắt ra, xung quanh trở về một mảng ảm đạm.
—
A Li: Bị Augus làm cho xúc động ghê T^T